Vũ Luyện Điên Phong

Chương 621: Chỉ nghịch chơi thôi




Dương Khai gãi đầu, hắn cứ tưởng hơn một trăm năm mươi viên tinh thạch đã khá khẩm rồi, nhưng ngờ đâu lúc cần dùng thì mới biết, số tinh thạch này hãy còn quá ít.

- Ngươi đừng có nhìn ta, ta không có tinh thạch đâu.
Thủy Linh bó tay. Nàng đã sống ở Trung Đô hơn hai năm, số tinh thạch mang theo vốn đã dùng hết từ lâu rồi.

Vân Huyên đứng bên cạnh im lặng mãi, đến lúc này mới nghiến răng bảo:
- Chỗ ta có một miếng Không Thiền Ngọc.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.

- Dù sao thì ta giữ lại cũng chẳng để làm gì, cho ngươi đấy.
Vừa nói, Vân Huyên vừa lấy ra một miếng ngọc trắng óng ánh, to bằng nắm tay.

Dương Khai nhíu mày, trầm ngâm rồi đưa tay ra cầm lấy:
- Coi như ta mượn ngươi vậy.

- Không cần đâu.
Vân Huyên mỉm cười.

Mã đại sư nhìn Dương Khai, rồi lại nhìn Vân Huyên, thắc mắc không hiểu tại sao Vân cô nương có vẻ tốt với tên thiếu niên này thế, đến nguyên liệu quý giá như Không Thiền Ngọc cũng hào phóng tặng cho hắn.

Một tên thiếu niên đến từ nơi xó xỉnh hẻo lánh, cũng có giá trị đáng để dụ dỗ sao?
Mã đại sư trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn giao Không Thiền Ngọc và Băng Diệm Tinh Sa cho Mã đại sư, Mã đại sư nhận lấy, khẽ đằng hắng:
- Ngươi không phải là đệ tử Độc Ngạo Minh ta, theo lý mà nói, tiền công tinh luyện, sửa chữa bí bảo phải tăng thêm hai phần...

Vừa nói, lão vừa nhìn Vân Huyên, mỉm cười:
- Có điều nể mặt Vân cô nương, lần này lão phu chỉ lấy của ngươi một trăm viên tinh tạch thôi. Chút tinh thạch này thì chắc là ngươi có chứ?

Tên thiếu niên này vừa nhìn là đủ thấy nghèo rớt mồng tơi, Mã đại sư cũng không dám đòi nhiều, tránh khiến Vân Huyên mất mặt.

Dương Khai gật đầu, lấy ra một trăm viên tinh thạch đưa cho lão.

Mã đại sư tỏ ra hài lòng:
- Mười ngày sau đến lấy, lúc đó ta sẽ trả cho ngươi một món bí bảo mới tinh, đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng đâu!

- Vậy bọn con xin cáo lui.
Vân Huyên khẽ gật đầu, dẫn Dương Khai và Thủy Linh quay về đường cũ.

Ra khỏi Bí Bảo điện, Dương Khai mới lên tiếng hỏi:
- Miếng Không Thiền Ngọc đó rốt cuộc đáng bao nhiêu tinh thạch vậy?

Vân Huyên chỉ cười chứ không nói gì, còn Thủy Linh thì len lén ra dấu.

Dương Khai tối sầm mặt.

Trên người hắn không có bao nhiêu thứ đáng giá có thể trả cho Vân Huyên. Vạn Dược Linh Dịch thì hắn không muốn tiết lộ. Băng Diệm Tinh Sa cũng đã đưa cho Mã đại sư rồi, vốn dĩ hắn định chia ít phần cho Thủy Linh, nhưng giờ xem ra coi như bỏ.

Dù sao thì Thủy Linh cũng là tiểu công chúa của Thủy Thần Điện, chắc sẽ không để tâm chuyện được mất này.

- Ta sẽ trả cho ngươi sau.
Dương Khai nhấn mạnh lại, hắn không thích nợ ơn ai cả, nhất là với người không thân quen. Vân Huyên tốt đến vậy, rõ ràng là vì Thủy Linh thôi.

Bản thân hắn có vị thế ra sao, Dương Khai biết tỏng trong bụng. Vân Huyên đâu đến mức phải tặng một thứ nguyên liệu quý giá đến thế chỉ để kết giao với hắn.

- Đã bảo không cần rồi mà cái tên này...
Vân Huyên nhoẻn miệng cười, lắc đầu lia lịa.
- Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì chúng ta về thôi.

- Ta còn muốn mua ít đồ.
Dương Khai nói.

- Hả? Ngươi muốn mua gì, ta dẫn ngươi đi.
Vân Huyên nhìn hắn thích thú.

- Mua một ít dược liệu.

- Mua dược liệu làm gì?
Vân Huyên hỏi, chợt mắt sáng rỡ:
- Ngươi là luyện đan sư à?

Dương Khai lắc đầu:
- Chỉ là có hứng với luyện đan, muốn nghiên cứu chút đỉnh thôi.

- Không phải chứ?
Thủy Linh cũng trợn tròn mắt. Thời gian nàng ở gần hắn không phải là ngắn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn luyện đan. Nàng biết Dương Khai rất thân thiết với Hạ Ngưng Thường, Hạ Ngưng Thường cũng là bậc cao thủ về thuật luyện đan. Nhưng một người chưa bao giờ đụng đến việc luyện đan, giờ lại nói vậy, Thủy Linh không hiểu cho lắm.

- Chỉ nghịch chơi thôi.
Dương Khai cười.

Dù sao thì hiện giờ cũng chẳng có gì làm. Mã đại sư cũng bảo mười ngày nữa mới lấy Cốt Thuẫn về được, Dương Khai phải lợi dụng khoảng thời gian này để làm chút chuyện nghiêm chỉnh.

Và luyện đan chính là việc mà hắn luôn muốn làm, nhưng mãi chẳng có thời gian.

Không vào Thần Du, không luyện đan, đây là lời chỉ dạy của Tiêu Phù Sinh ở Dược Vương Cốc trên Vân Ẩn Phong! Dương Khai đã thăng lên Thần Du Cảnh từ lâu, cũng đã đủ điều kiện rồi.

Trước kia, Dương Khai không phải bận tâm về đan dược dùng trong tu luyện, có tiểu sư tỷ thì đan dược gì cũng luyện chế được. Nhưng giờ, hắn một thân một mình đến đại lục Thông Huyền, phía Mộng chưởng quầy lại bặt vô âm tín, Dương Khai buộc phải tự tính toán cho tương lai của mình.

Có một kỹ năng sở trường thì vẫn tốt hơn là không biết làm gì.

- Chẳng hiểu được ngươi.
Thủy Linh lắc đầu.

- Vậy thì theo ta, ta dẫn ngươi đi mua dược liệu cần thiết, ngươi cần dược liệu gì?

- Đẳng cấp càng thấp càng tốt!
Dương Khai nghiêm túc nói.

Vân Huyên giật mình:
- Càng thấp càng tốt? Đừng bảo là ngươi chưa luyện đan bao giờ đấy?

Chỉ có những học đồ vừa nhập môn luyện đan mới chọn dược liệu đẳng cấp thấp để luyện tập.

- Đúng là hắn chưa luyện bao giờ!
Thủy Linh mỉm cười.

- Đúng là ngươi chỉ nghịch chơi thôi.
Vân Huyên cũng cười, không ngăn cản, bèn dẫn Dương Khai và Thủy Linh đi về một hướng trong thành.

Càng đi càng hẻo lánh, đẳng cấp đồ vật nhìn thấy dọc đường cũng càng thấp, thậm chí đến tu vi võ giả ra vào ở đây cũng không cao như đoạn trước đó nữa.

Dương Khai biết, đây hẳn là khu giao dịch của võ giả và nguyên liệu cấp thấp ở Độc Ngạo Thành.

Mấy chốc sau, ba người họ bước đến một hiệu thuốc, cửa hiệu này đầy ắp đủ loại dược liệu cấp thấp, có rất nhiều học đồ luyện đan sư và luyện khí sư đang ở đây tìm nguyên liệu dùng để luyện tập.

Nguyên liệu cấp bậc thấp thì giá rẻ, nhưng vì nhu cầu dùng đến rất lớn, nên nơi này làm ăn cũng khá tốt.

Nhờ Vân Huyên chỉ dẫn, Dương Khai dùng năm mươi viên tinh thạch để mua một lượng lớn dược liệu cấp thấp và hài lòng rời đi.

Vừa về đến phủ của tiểu đội Vân Huyên, Dương Khai vào phòng liền đóng chặt cửa, giăng kết giới bên ngoài phòng, hăng hái bắt đầu con đường học luyện đan.

Tinh túy và ảo diệu của thuật luyện đan, hắn đã thuộc nằm lòng rồi.

Mấy năm nay, những thông tin khám phá được từ Luyện Đan Chân Quyết đã giúp nền tảng tri thức thuật luyện đan của hắn còn vững chắc hơn cả Hạ Ngưng Thường.

Tác dụng cấu trúc của các loại linh trận, cách chọn lựa dược liệu, điều khiển sức lửa, kinh nghiệm tâm đắc của các vị luyện đan đại sư, vân vân... không ai bì được hắn.

Cái mà Dương Khai thiếu chỉ là kinh nghiệm thực tiễn thôi.

Hơn nữa, thuộc tính chân nguyên và thần thức của hắn cũng rất thích hợp để luyện đan.

Chân Dương nguyên khí cực nóng càng dễ cô đọng dược tính của dược liệu.

Có thể nói, về thuật luyện đan, Dương Khai đã có đủ mọi điều kiện trời phú mà nhiều người không thể sánh bằng, tuy không thể bì được Dược Linh Thánh Thể như Hạ Ngưng Thường, nhưng nếu so với những luyện đan sư khác, thì điều kiện của hắn tốt hơn nhiều.

Hắn dốc hết số nguyên liệu cấp thấp mua về và cả cái lư hương nhỏ ra từ trong không gian Hắc Thư.

Cái lư hương này là bảo bối xuất hiện khi trang thứ ba Hắc Thư được giải phong ấn, nhưng từ sau khi khám phá ra những bí ẩn của Luyện Đan Chân Quyết, Dương Khai đã biết nó không chỉ là một cái lư hương bình thường.

Nó còn là lò luyện đan!

Cái lư hương này và Luyện Đan Chân Quyết hẳn là một cặp tương phụ tương thành, nhưng không biết vì sao mà Luyện Đan Chân Quyết lại bị ẩn giấu trong di tượng Đan Thánh ở Dược Vương Cốc, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, thì biết đâu Dương Khai đã để vuột mất Luyện Đan Chân Quyết rồi.

Hình như chủ nhân cũ của Hắc Thư cố ý không để cho Dương Khai đi vào con đường luyện đan, không phải tiếp truyền Luyện Đan Chân Quyết.

Có điều sự thật đã chứng minh, kế hoạch của y đã tan vỡ rồi.

Vuốt nhẹ lên lư hương, Dương Khai trút chân nguyên vào những tuyến lộ nhất định trong đó.

Rất nhanh, lư hương liền bừng sáng từng đường như hoa văn, ánh sáng xuất hiện càng nhiều, cái lư hương nho nhỏ càng to dần, đến mức bằng cái vại nước.

Dương Khai thu tay lại, gật đầu hài lòng.

Xét về một mức độ nào đó, kích cỡ của lò luyện đan sẽ thể hiện một cách trực quan tài nghệ của luyện đan sư đó có cao tay hay không.

Luyện đan sư nào cần dùng lò luyện càng lớn, thì trình độ của luyện đan sư đó càng kém. Vì lúc luyện đan, luyện đan sư phải dùng chân nguyên để khắc những linh trận khác nhau trong lò luyện, khiến linh trận phát huy tác dụng, dung hợp và kích hoạt dược tính, cho dược liệu bộc lộ dược tính trong lò luyện, sau cùng là cô đọng thành đan dược.

Còn những luyện đan sư lành nghề, bất luận lò luyện nhỏ đến đâu, đều có thể khắc dấu linh trận một cách chuẩn xác, không có bất cứ sai lệch nào, và họ cũng có thể điều khiển sức lửa rất vững vàng.

Lò luyện đan to bằng vại nước đủ hợp cho Dương Khai tập luyện. Lò luyện lớn thế này, khả năng phạm sai sót cũng thấp hơn, chân nguyên cần đến nhiều hơn thì không thành vấn đề.

Thử nhớ lại thành phần của một loại đan dược, Dương Khai tìm ra mấy dược liệu tương ứng từ đống nguyên liệu rồi để sang một bên, sau đó hai tay hắn không ngừng đánh ấn quyết, đẩy chân nguyên vào trong lò luyện đan.

Rất nhanh, một linh trận đơn giản đã thành hình trong lò luyện.

Vì cần tập luyện, nên Dương Khai đã chọn linh trận dễ luyện thành đan. Linh trận này là linh trận cơ bản, không phức tạp là mấy.

Dương Khai có khả năng khống chế được quá trình thành hình và ổn định cho linh trận này.

Kiểm tra sơ qua linh trận trong lò, Dương Khai hài lòng vô cùng.

Hắn bỏ mấy nguyên liệu cấp thấp vừa lựa vào trong lò luyện, vừa thả, vừa trút chân nguyên, dùng Chân Dương nguyên khí ngưng luyện dược tính.

Trong quá trình này, những kinh nghiệm tâm đắc quý giá của các luyện đan đại sư trong Luyện Đan Chân Quyết lần lượt hiện ra trong tâm trí Dương Khai, để hắn so sánh với tình hình trước mắt.

Những luyện đan đại sư đó cũng từng không biết gì về đạo luyện đan, từng mơ màng về những bí ẩn trong thuật luyện đan.

Nhưng họ đã bước từng bước lên đến đài cao được người người kính ngưỡng bằng nỗ lực và thiên chất của mình.

Dương Khai điều khiển rất cẩn thận, vì lượng chân nguyên trút vào sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính cô đọng của dược tính. Nếu nhiều quá, có thể sẽ thiêu hủy mất dược liệu, nếu ít quá, thì dược tính không được toàn vẹn, cũng không thể luyện thành đan.

Luyện đan là một công việc vô cùng tinh tế, và buộc phải khống chế chân nguyên thật gắt gao.

Từng cây thảo dược được nung chảy dưới tác dụng chân nguyên của Dương Khai, chúng hòa quyện vào nhau, làm nảy sinh những thay đổi đáng mừng.

Song, đúng vào lúc Dương Khai tưởng lần này sắp thành công rồi, thì lò luyện đan chợt bốc khói đen kịt, mùi khét lẹt nhanh chóng bao trùm gian phòng.

Dương Khai ngừng trút chân nguyên, nhíu chặt mày.

Hắn biết, lần luyện đan này thất bại triệt để rồi. Có vẻ như lượng chân nguyên trút vào vẫn còn chút vấn đề, hắn dùng lực hơi mạnh, làm cho dược liệu đều bị thiêu cháy hết.

Lấy thứ phế phẩm cháy khét trong lò ra, Dương Khai chưa vội tiếp tục, mà lặng lẽ nhớ lại cảm giác lúc này để chứng thực với phương pháp chính xác.