Vũ Luyện Điên Phong

Chương 615: Xích huyết chân lan




Trong vũng bùn, Thuỷ Linh không hề để ý đến hình tượng lấm lem lôi thôi của mình, hoa chân múa tay vui sướng, vô cùng hưng phấn.

Tâm tình Dương Khai như bị nhiễm sự vui vẻ của nàng cũng trở nên thoải mái.

Tâm tình vừa buông lỏng, Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, vì cơ thể mình cảm nhận được một sự bó buộc trên cơ thể mình bỗng nhiên biến mất.

Tốc độ vận chuyển Chân Dương quyết tăng nhanh, một thân khí cơ di động, kinh mạch và toàn bộ thân mình đều phấn khởi.

- Thuỷ Linh…
Dương Khai cau mày hô một tiếng.

- Sao vậy?
Thuỷ Linh ngừng hoa chân múa tay vui sướng, tò mò nhìn hắn hỏi.

- Ta sắp đột phá rồi.

Thuỷ Linh bất giác bịt kín cái miệng nhỏ nhắn, ngạc nhiên hỏi:
- Bây giờ sao?

- Ừ.
Dương Khai nói xong liền khoanh chân ngồi xuống.

Thuỷ Linh ngẫm nghĩ một chút, vỗ tay nói:
- Đúng rồi, ở chỗ các ngươi mơ hồ có một tầng trói buộc để cầm cố sự phát triển của người luyện võ, sau khi đi vào Thông Huyền Đại Lục thì tầng trói buộc này sẽ biến mất, đại khái cũng vì nguyên nhân này mới tạo ra cơ hội đột phá cho ngươi, nhưng đột phá ở đây…

Có chút không thích hợp. Hiện tại hai người vừa tới, đến đây là nơi nào cũng không rõ lắm, bốn phía có yêu thú hùng mạnh hay không cũng không biết, nếu chẳng may trong quá trình đột phá bị quấy rầy thì cũng không phải chuyện đùa.

- Có nhịn được không?
Thuỷ Linh đề xuất.

Dương Khai trợn mắt liếc nàng một cái rồi lại nhắm hai tròng mắt chìm lòng yên tĩnh.

- Coi như ta chưa nói.
Thuỷ Linh cười khổ, đột phá có thể gặp chứ không thể cầu, không phải nói nhịn là có thể nhịn.

Rơi vào đường cùng, Thuỷ Linh chỉ đành buông thần thức điều tra xem phụ cận có nguy hiểm gì không.

Tra xét một phen, trong phạm vi mười dặm cũng không có gì dị thường, Thuỷ Linh yên tâm chờ đợi, thừa dịp Dương Khai đột phá quan sát tình huống nơi này, xác định vị trí hai người.

Cách Dương Khai và Thuỷ Linh khoảng mười dặm có một đám nhân mã đang rình rập ở đám cỏ phía sau.

Những người này số lượng không nhiều, chỉ khoảng bảy tám người, tất cả đều là người luyện võ Thần Du Cảnh, dẫn đầu là một nữ tử xinh đẹp. Thoạt nhìn cách ăn vận của nữ tử trông giống như cây đào mật chín mọng. Dáng người quyến rũ, đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh, trên người mặc bộ quần áo màu lam nhạt, dưới làn váy có một đường xẻ lộ ra bắp đùi thon dài trắng bóng.

Tạo hình này khiến nàng hành động rất dễ dàng, trong lúc hành động có thể lộ ra vẻ đẹp tuyệt vời của cặp đùi.

Ánh sáng mê người này làm cho đám nam nhân có chút khô đắng miệng. Ánh mắt của nhóm nam nhân mai phục phía sau nàng đều sáng quắc nhìn chằm chằm phần da thịt trắng như tuyết lộ ra của nàng. Còn có cặp mông mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên, tạo hình và tư thế này làm huyết mạch người ta sôi sục không thể kìm nén nổi, trong lòng rạo rực.

Nhưng trở ngại nằm ở thân phận địa vị của nàng, số đông nam tử cũng chỉ là lén nhìn chứ không dám nảy sinh ý đồ bất chính.

Cô nàng có vẻ như đang rất hưởng thụ ánh mắt nhìn từ sau lưng mình, chẳng những không có chút vẻ câu nệ mà ngược lại vẻ mặt còn tươi cười rất thong dong.

- Hơi thở của các ngươi rất nặng nề, hãy kìm chế chút đi, bằng không lại kinh động tên kia chạy mất, ta sẽ hỏi tội các ngươi.
Bỗng nhiên, nữ tử lạnh lùng cảnh cáo.

Phía sau mọi người được một trận xấu hổ, đều gật gật đầu, không dám đi rình mò dáng người tuyệt vời của cô nàng.

- Biết mục tiêu lần này của chúng ta là gì rồi chứ?
Nữ tử ăn vận thoáng mát kia lại nhẹ giọng hỏi một câu.

Mọi người nhất tề gật đầu.

- Biết là tốt rồi.
Nữ tử tỏ vẻ vừa lòng gật đầu nói:
- Xích Huyết Chân Lan là thiên địa linh vật, có ý thức của mình, đừng có coi thường nó, theo tin tình báo ta có được đây chính là linh vật có tuổi cả ngàn năm, giá trị quý báu, chỉ cần chúng ta có được nó thì chắc chắn sẽ lợi.

Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón cười ha hả:
- Tiểu thư, nếu sự thành chúng ta có thể được thưởng cái gì?

- Mỗi người hai mươi khối tinh thạch.
Nữ tử đáp.

Vừa nghe vậy hô hấp của mọi người đều trầm trọng, dường như hai mươi khối tinh thạch đối với bọn họ mà nói là một số lượng của cải khổng lồ.

Trong phút chốc, ý chí chiến đấu của mọi người sục sôi, trong ánh mắt không còn bóng dáng nữ tử xinh đẹp mà ngược lại mọi người đều nín thở chờ đợi Xích Huyết Chân Lan xuất hiện.

- Sắp rồi.
Thấp giọng thì thầm:
- Mỗi tháng nó đều trồi lên hấp thu ánh sáng mặt trời, hôm nay đúng là ngày nó xuất hiện, không cần chờ lâu nữa, các ngươi sẽ có thể được như nguyện.

- Tiểu thư yên tâm, chúng ta thiết lập cấm chế và cạm bẫy cũng đủ để bắt nó, nó chỉ cần dám xuất hiện sẽ chạy không thoát.
Người đàn ông râu quai nón kia vẻ mặt tự tin cười ha hả nói.

- Vậy thì tốt. Thiếu chủ của Lang Gia Phúc Địa bị thương, rất cần một gốc cây Xích Huyết Chân Lan này để chữa thương, các ngươi chắc cũng biết, nếu Độc Ngạo Minh chúng ta có thể tạo quan hệ tốt với Lang Gia Phúc Địa sẽ có lợi nhiều.
Nữ tử nhẹ nhàng hít vào một hơi, quần áo căng ra như muốn đoạt lấy nhãn cầu của người ta.

Tất cả mọi người trịnh trọng gật đầu

Độc Ngạo Minh thế lực mặc dù rất mạnh, nhưng trong liên minh khuyết thiếu cao thủ, cho nên đối ngoại có chút không được coi trọng, mà Lang Gia Phúc Địa lại là thế lực lớn. Nếu vì sự việc lần này có thể cùng Lang Gia Phúc Địa kết giao tình sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của Độc Ngạo Minh.

- Ra rồi.
Đúng lúc này bên cạnh có người nhẹ giọng la lên.

Mọi người tinh thần chấn động đều giương mắt hướng nhìn phía bên kia.

Chỉ thấy bên kia trong một cái đầm, giữa làn nước bùn đục ngầu nổi lên một tầng hồng quang thản nhiên, theo thời gian trôi qua cùng sự lo lắng chờ đợi của mọi người, hồng quang kia càng lúc càng sáng rõ.

Thời gian dần qua, một gốc cây sinh ra bảy mảnh lá đỏ, cả vật thể như máu, hoa lan kỳ dị, kinh mạch rõ ràng nổi lên từ trong vũng bùn.

Hơi thở mọi người đột nhiên dồn dập, ánh mắt sáng quắc nhìn Xích Huyết Chân Lan có ngàn năm tuổi này.

Tiếng tim đập trong lồng ngực mỗi người dội lên lại bị bọn họ chế trụ gắt gao.

Qua một lúc, Xích Huyết Chân Lan kia mới dần lộ ra toàn bộ diện mạo.

Tuy là thực vật, nhưng có là thiên địa linh vật nên cũng có ý thức và lối suy nghĩ, nhận thấy nguy hiểm nó sẽ tự động có phản ứng tìm chỗ lẩn tránh.

- Tiểu thư…
Người đàn ông râu quai nón kia có chút không kìm nén được trong lòng rục rịch, nhẹ giọng hô.

- Đợi đã.
Nữ tử trầm giọng.
- Nó tương đối giảo hoạt, lúc này lộ diện chỉ là thăm dò thôi.

Quả nhiên nữ tử vừa dứt lời, Xích Huyết Chân Lan kia bỗng chìm vào vũng bùn biến mất không thấy gì nữa.

Thời gian trôi qua vẫn không thấy nó có ý nổi lên, mọi người đều hồ nghi không biết có phải vì hành tung của mình bại lộ làm cho nó có cảnh giác.

Duy chỉ có nữ tử kia là vẻ mặt tự tin.

Chừng nửa canh giờ, trong vũng bùn lại một lần nữa sáng lên đỏ rực hào quang, một lát sau, Xích Huyết Chân Lan kia lại lộ diện lần thứ hai.

Mà lần này nó ra khỏi vũng bùn, đi tới thảm cỏ, cắm rễ xuống, bảy cái lá cây mở ra hấp thu ánh nắng chiếu rọi.

- Động thủ.
Nữ tử khẽ quát một tiếng.

Bây giờ ra tay là cơ hội tốt nhất, cũng là thời điểm Xích Huyết Chân Lan nới lỏng nhất.

Người đàn ông râu quai nón kia vừa nghe lệnh, hai tay nhanh chóng chuyển động, một đạo năng lượng huyền diệu đánh ra, dẫn động những cạm bẫy họ bố trí trước đó.

Nhưng không đợi những cạm bẫy kia phát huy tác dụng, phía ngoài mười dặm bỗng nhiên truyền đến một cỗ năng lượng dao động mãnh liệt, sắc mặt mọi người không khỏi đại biến.

Nữ tử không chần chừ, thân thể mềm mại hoá thành một đạo lưu quang nhanh chóng trốn ra ngoài, mục tiêu chính là gốc Xích Huyết Chân Lan kia.

Vẫn là đã muộn, khi nhận thức được cỗ dao động năng lượng này, Xích Huyết Chân Lan đã lại trốn vào trong đầm lầy mất tích, nữ tử chụp vào khoảng không, khuôn mặt xinh đẹp méo mó, kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ tức giận tột đỉnh.

Một đám người hùng hục đi tới, mỗi người vẻ mặt toát ra nỗi thất vọng.

Hai mươi khối tinh thạch đã lướt qua mình như vậy, cho dù là ai thì tâm tình cũng không thể tốt được.

- Nơi này sao lại vẫn còn có người?
Nữ tử nổi giận quay đầu nhìn người đàn ông râu quai nón:
- Các ngươi không phải nói trong phạm vi năm mươi dặm tất cả mọi người đều đã bị đuổi tản ra rồi sao?

Để lần này có thể thuận lợi lấy được Xích Huyết Chân Lan, Độc Ngạo Minh bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước, liệt nơi này trong năm mươi dặm vào cấm địa, không cho phép bất cứ kẻ nào đặt chân.

Trước khi hành động, đám người cũng đã kiểm tra bốn phía, quả thực không phát hiện có người ngoài, nhưng hiện tại, năng lượng dao động kia rõ ràng là động tĩnh truyền tới khi có người tấn thăng.

Người đàn ông râu quai nón há miệng thở dốc, mặt đỏ bừng, khúm núm nói:
- Chúng ta đã đuổi người đi khỏi phạm vi năm mươi dặm rồi.

- Vậy hiện tại đang xảy ra tình huống gì?
Nữ tử dịu dàng quát:
- Chúng ta đã đồng ý với Lang Gia Phúc Địa nửa tháng sau sẽ đưa Xích Huyết Chân Lan cho họ, bây giờ ngươi bảo ta đưa cái gì qua đây?

Người đàn ông râu quai nón không phản bác được, ngập ngừng nói:
- Chúng ta thử lại lần nữa…

- Thử?
Nữ tử liên tục cười lạnh.
- Xích Huyết Chân Lan đã trốn xuống dưới vũng bùn, lần này bị kinh hãi, tối thiểu trong vòng nửa năm nó sẽ không xuất hiện. Thử như thế nào? Ngươi đi xuống tìm xem sao.

Mọi người bị giáo huấn té tát lại không dám phản bác, sắc mặt xem ra vô cùng khổ sở.

Nữ tử há miệng thở, xem ra đã bị tức giận không hề nhẹ.

Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy khiến thắng lợi tuột qua kẽ tay. Nữ tử tự nhiên sẽ nổi trận lôi đình.

Đứng nguyên tại chỗ, trầm mặt nghĩ một lát, nữ tử xoay người hướng tới chỗ năng lượng dao động truyền đến cười lạnh nói:
- Đi theo ta, ta muốn nhìn xem ai đã phá hỏng chuyện tốt của ta.

- Tìm được, ta nhất định sẽ giết hắn.
Người đàn ông râu quai nón kia vội vàng bày tỏ sự phẫn nộ.

Nữ tử hung hăng liếc gã một cái khiến gã lập tức im miệng không nói được lời nào.

Ngoài mười dặm, Dương Khai nhẹ nhàng nắm tay, trên mặt hiện vẻ hài lòng.

Thần Du Cảnh thất tầng, đi vào thế giới này, sau khi không còn sự cầm cố của thiên địa trong nháy mắt có thể đột phá một tầng, năng lượng thần thức được hấp thu vào trong thức hải cũng đã hoàn tất, được không ít ưu đãi.

- Chúc mừng.
Thuỷ Linh cười hì hì đi từ nơi không xa tới, mở miệng nói.