Vũ Luyện Điên Phong

Chương 591: Trung Đô địa mạch




Bên kia, Tuyệt Diệt Độc Vương một thân độc công phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng dưới sự bao vây tấn công của đám cường giả, rõ ràng cũng có phần lực bất tòng tâm, thở hồng hộc, nghe vậy cười to nói:
- Không sai, Chủ thượng sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa. Nếu không sao không thấy y xuất thủ cứu viện? E là y đã chạy từ lâu rồi.
- Các ngươi nói láo!
Lực Vương điên cuồng gầm lên,
- Chủ thượng sao có thể trốn chạy, chắc chắn là người đang chuẩn bị sát chiêu gì đó, nhất cử diệt cả Trung Đô.
- Ngu ngốc!
Độc Vương và Quỷ Vương đồng thời khinh miệt.
Người có thể ngồi vào vị trí Tà chủ đều là nhân vật không đơn giản, tâm cơ lòng dạ đương nhiên không thể so sánh với người thường. Duy chỉ có Bá Thiên Lực Vương, ngoài một thân sức mạnh ra, lòng dạ thẳng như ruột ngựa, chẳng có chút tâm cơ nào.
Sự việc đến nay, y vẫn tin rằng Tà chủ Dương Bách chắc chắn đang trù tính kế hoạch, chuẩn bị nhất cử tiêu diệt Trung Đô.
Không những các vị Tà chủ không biết lúc này Dương Bách rốt cuộc đang ẩn thân nơi nào, Bát đại gia cũng không biết.
Rất nhiều người đều đang tìm kiếm thân ảnh của Dương Bách, nhưng không ai thấy. Không ai có thể phá giải được cấm chế mà cao thủ Siêu Phàm tam tầng cảnh thiết lập.
Dẫn đến rất nhiều người bọn họ thậm chí vẫn luôn cho rằng Dương Bách thấy tình hình không ổn đến đã bỏ trốn rồi.
Nhưng Dương Khai lại âm thầm sinh ra một tia cảm giác không hay, cơ hồ như sắp có đại sự gì đó sắp xảy ra vậy.
Cũng không còn hấp thu những năng lượng thần thức của các cao thủ Thần Du Cảnh tản phát ra sau khi chết nữa mà nhanh chóng tìm đến những lão gia chủ của Bát đại gia.
Một phen đại chiến, những lão gia chủ này đều đang ngồi điều tức, chuẩn bị ứng phó trận đấu kịch liệt tiếp theo, giết hết đám Thương Vân Tà Địa. Lúc Dương Khai chạy đến, họ cũng đã chuẩn bị gần xong.
- Đại bá.
Dương Khai tự ý đi tới trước mắt Dương Ứng Hào, thần sắc ngưng trọng,
- Mọi người có biết rốt cuộc tại sao Dương Bách muốn ồ ạt xâm chiếm Trung Đô không? Mục đích của y là gì?
Dương Ứng Hào nghe xong ngẩn ra, hỏi lại:
- Ý gì?
Dương Khai khẽ hít một hơi,
- Xem ra, vì lần trước Bát đại gia bao vây tiễu trừ Thương Vân Tà Địa, Dương Bách và Lục Đại Tà Vương ôm hận trong lòng, lần này xông lên báo thù. Lý do này cũng hợp lý, dù sao bao nhiêu năm này, Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa thủy hỏa bất dung, mối thù hận giữa hai bên đã đến mức không thể hòa giải. Nhưng, đệ tử luôn cảm thấy Dương Bách sẽ không vì nguyên nhân này mà tùy tiện tấn công Trung Đô. Hẳn là y biết dù y thành công, cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ. Nếu không phải vì y quá rảnh rỗi, vậy thì Bát đại gia có thứ gì đó khiến y muốn có được.
Nghe hắn nói như vậy, chư vị lão gia lần lượt chìm vào suy tư, vẻ mặt ngơ ngác. Diệp Cuồng Nhân nói:
- Thứ có thể để y mong muốn, chắc cũng chỉ có cơ mật của Dương gia các ngươi.
- Đúng vậy, Bát đại gia chúng ta tuy nội tình không tệ, nhưng cũng không có thứ gì có thể khiến nhân vật như Dương Bách để ý tới.
Dương Khai chau mày, biết những gì họ nói là bí mật trong Thần Căn Điện.
Nếu thứ mà Dương Bách để ý đến là Thần Căn Điện thì còn có thể giải thích. Nhưng nhanh chóng, Dương Khai lại lắc đầu:
- Không đúng, nếu thứ y để ý đến là cơ mật của Dương gia, vậy thì sẽ không xâm chiếm từ phương Bắc mà trực tiếp tấn công từ phương Nam!
Chiến lực lúc trước Thương Vân Tà Địa thể hiện ra cơ hồ có thể nói là thế như chẻ tre, không thể chống đỡ. Bất luận là tấn công từ phía nào, gia tộc ở đó đều không thể chống đỡ.
Nếu Dương Bách để ý Thần Căn Điện của Dương gia, chắc chắn sẽ không xâm lấn từ phương Bắc.
Hơn nữa, cơ mật trong Thần Căn Điện chỉ có gia chủ các đời và cường giả Siêu Phàm Cảnh sắp chết của Dương gia biết. Dương Bách thăm dò tin tức này từ đâu?
- Mọi người suy nghĩ kỹ một chút, có phải mỗi gia tộc còn có thứ gì quý giá khiến y để ý.
Dương Khai lướt mắt nhìn tám người.
Thần sắc tám người đều ngưng trọng, suy nghĩ cẩn thận nhưng không có manh mối nào.
Thế cục phát triển tới ngày hôm nay. Vùng đất này, nếu trong mỗi gia tộc thực sự có thứ gì đó khiến Dương Bách để ý đến, thì họ cũng sẽ không giấu diếm nữa. Dương Khai quan sát cử chỉ nét mặt, không khỏi thấy hơi thất vọng.
Thầm nghĩ chẳng lẽ suy đoán của mình đã sai? Mục đích lần này Dương Bách xâm chiếm Trung Đô là gì?
Chính lúc này, khí tức tìm mãi không thấy của Dương Bách bỗng nhiên xuất hiện trong không trung.
Thần sắc tất cả mọi người đều thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Dương Bách yên lặng lơ lửng trên không trung, lạnh lùng quan sát toàn bộ Trung Đô, tiếng cười lớn phát ra từ miệng y, ầm ầm như sấm.
Tất cả mọi người đều bất giác dừng mọi động tác trên tay, nhìn về phía y theo hướng thanh âm phát ra.
- Đã đến lúc rồi!
Bỗng nhiên Dương Bách thu liễm nụ cười, khẽ nói.
Trong lòng Dương Khai khẽ động, lập tức cảm thấy bất an. Hắn không biết lúc mà Dương Bách nói là lúc nào, nhưng y đã dám hiện thân thì chắc chắn đã đạt được mục tiêu của mình.
- Bát đại gia….nực cười, chẳng qua chỉ như con kiến, vậy mà cũng dám tự xưng như vậy. Sư điệt, tuy ngươi không tồi, nhưng tầm nhìn không đủ sâu rộng. Hôm nay để sư thúc nói cho ngươi, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên. Thực ra thế giới này không như những gì ngươi nhìn thấy, những thứ mà ngươi không hiểu còn nhiều lắm. Nhưng dù thế nào thì sư thúc cũng phải cảm ơn ngươi. Nếu không có dị quân đột khởi của ngươi, e là trận chiến ngày hôm nay cũng không có nhiều người chết như vậy. Không có người chết, sư thúc quả là phải hao tâm tổn trí đấy.
Thần thái Dương Bách ung dung, lơ lửng giữa không trung chậm rãi mà nói, bộ dạng không coi người trong thiên hạ ra gì, điên cuồng đến cực điểm.
Thần sắc Dương Khai khẽ động, kinh ngạc nhìn Dương Bách. Dương Khai nghe ra một vài tin tức không bình thường từ những lời mà y vừa nói ra.
Dương Bách biết được một vài bí mật ngoài thế giới này?
Không để hắn suy nghĩ sâu xa, Dương Bách bỗng nhiên gầm lên:
- Chúng Tà Vương hộ pháp!
Bá Thiên Lực Vương nhanh chóng bay về phía Dương Bách, không chút chần chừ.
Độc Vương, Quỷ Vương, Ảnh Vương, Thú Vương lại tỏ ra do dự, không biết nên lên hay không.
Dương Bách thản nhiên liếc nhìn họ, khẽ cười:
- Sao, các ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta.
Độc Vương cười âm lãnh, mở miệng nói:
- Chủ thượng, ta chỉ muốn hỏi một câu, từ hôm qua đại chiến đến hôm nay, tại sao không thấy ngươi xuất thủ? Thánh địa tử thương không nhẹ đó.
- Bời vì ta muốn bọn chúng chết ! Không có người chết, ta làm sao đạt được mục đích của mình ?
Dương Bách đáp lại với vẻ tùy ý.
- Như vậy à.
Độc Vương gật gật đầu, đột nhiên ôm quyền nói:
- Chủ thượng, ngươi bảo trọng, bọn ta không chơi cùng ngươi.
Lúc trước bọn họ theo Dương Bách đến tấn công Trung Đô, vốn nghĩ muốn thay thế Trung Đô. Bây giờ nhìn thấy không có chút hi vọng nào, Dương Bách lại tuyệt tình vô nghĩa, đám Tà Vương này nào còn muốn ở lại?
Bọn chúng là người tư lợi, âm hiểm, giả dối, trung thành vinh nhục không có quan hệ gì tới bọn chúng.
Nói xong, Độc Vương, Quỷ Vương, Ảnh Vương cùng Thú Vương liền định rời đi. Dương Bách không để ý đến tử thương của thủ hạ, thì đương nhiên bọn chúng cũng không để ý. Chỉ cần mình còn sống thì mọi thứ đều không là gì.
Dương Bách cười lạnh:
- Các ngươi, không ai có thể đi! Hộ pháp!
Lời vừa dứt, bốn vị Tà Vương chuẩn bị rời đi bỗng dừng bước, thần sắc gian khổ đau đớn, cơ hồ như đang chống đỡ gì đó. Một lát sau, thần sắc dần dần dịu đi, bay đến bên cạnh Dương Bách, bao xung quanh y, thủ hộ chặt chẽ.
Đám cường giả của Bát đại gia đều biến sắc.
Dù không biết rốt cuộc bốn vị Tà Vương kia xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng có thể nhận ra Dương Bách dùng một thủ đoạn bá đạo khống chế chúng!
Cuối cùng Dương Bách đã có hành động, vung tay, một đạo năng lượng huyền diệu từ trong không trung kích sát ra, bao trùm cả Trung Đô.
- Ngăn y lại!
Dương Khai gầm lên giận dữ, cũng không cần biết động tác này của Dương Bách có mục đích gì nhưng bắt buộc phải ngăn động tác của y lại.
Ra lệnh một tiếng, tất cả Siêu Phàm Cảnh còn sức chiến đấu đều xông lên, nhằm thẳng vào Dương Bách và Lục Đại Tà Vương.
- Muộn rồi.
Dương Bách cười lớn,
- Ta đã hiện thân thì các ngươi có làm gì cũng vô dụng.
Vừa nói, máu tươi trong cơ thể của những người đã chết và trên mặt đất khắp Trung Đô đều tuôn chảy, thấm xuống đất. Từng cỗ năng lượng tối tăm xuyên xuống lòng đất tìm kiếm như những con giun.
Bỗng nhiên, thần sắc Dương Bách vui mừng, ánh mắt đổ dồn về một nơi, vung tay.
Máu tươi thấm xuống đất, toàn bộ đều đến nơi đó.
Khí tức tanh máu kinh thiên tràn ngập.
Địa Ma theo bên cạnh Dương Khai, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, đây hẳn là huyết tế chi pháp.
Địa Ma cũng biết huyết tế, đương nhiên đã nhận ra một vài manh mối. Nhưng thủ đoạn của y và Dương Bách hơi khác nhau. Điểm giống nhau là đều phải có người chết, đều phải là máu tươi.
Những ngày này người của Thương Vân Tà Địa và Trung Đô chết vô số kể, máu tươi chảy ra như sông. Lúc này Dương Bách lấy máu tươi này huyết tế, có thể nói là tốn kém không nhỏ. Ma Ảnh Thánh Pháp của Địa Ma không thể so sánh nổi.
Dưới lòng đất truyền ra tiếng vang kích liệt, cả Trung Đô rung động.
Mọi người đều hoảng sợ.
Dương Ứng Hào bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, kinh hô:
- Không xong rồi, chẳng lẽ thứ mà Dương Bách để ý tới là thứ dưới lòng đất?
- Dưới lòng đất có gì?
Dương Khai vội hỏi.
Dương Ứng Hào nói:
- Đây chỉ là chuyện ghi lại trong điển tịch của Bát đại gia, không ai chứng thực. Nghe nói dưới lòng đất Trung Đô có một địa mạch cực lớn, chính vì địa mạch này mà Bát đại gia ta mới luôn cắm rễ nơi đây. Không những Dương gia có ghi chép như vậy mà Thất đại gia khác hẳn là cũng có.
Thu Thủ Thành ngẫm nghĩ, gật đầu:
- Thực ta thì lão phu từng nhìn thấy trong điển tịch của gia tộc.
- Nhưng nghe nói từng có một thế hệ có ý đồ tìm địa mạch này, qua bao thế hệ, cuối cùng cũng thất bại. Chẳng lẽ thực sự có mà chúng ta vẫn không tìm thấy?
Thần sắc Mạnh Tây Bình khó coi.
Bát đại gia sống ở Trung Đô bao nhiêu năm, tuy có ghi chép về địa mạch nhưng lại không có duyên được nhìn thấy. Nhưng bây giờ Tà chủ Dương Bách lại tinh chuẩn phát hiện ra. Điều này khiến y hơi xấu hổ.
- Địa mạch?
Dương Khai nghiêm nghị.
Dương Khai đã từng nhìn thấy địa mạch, thậm chí còn hấp thu năng lượng trong địa mạch.
Năm đó ở ẩn đảo hải ngoại, có một địa mạch khô cạn, bị hắn hấp thu toàn bộ năng lượng còn sót lại, thực lực thăng tiến cực lớn.
Vậy mà dưới lòng đất Trung Đô có một địa mạch khổng lồ hoàn hảo không tổn hại gì. Nếu tìm thấy, người vào trong đó sẽ có được lợi ích không tưởng được.
- Mục đích của y tám phần là cái này.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Dương Bách là Siêu Phàm tam tầng cảnh, đã đạt đến trình độ cực hạn của y. Muốn tấn thăng thực lực, phải mượn ngoại lực, mà năng lượng khổng lồ trong địa mạch này chính là lựa chọn tốt nhất của y.
Dù chỉ là suy đoán nhưng hẳn là đã gần đúng.