Thế trận đã ngã ngũ, Dương Kháng đã bại rồi.
Nhưng tại một góc nhỏ trong chiến trường, lão béo họ Đổng lại đang giày vò vị thiếu gia họ Lã kia. Lã Tống công lực cũng không kém, mấy ngày trước còn có giao thủ với Đổng Khinh Hàn ở Phá Kính Hồ, đôi bên phải nói là rất quen thuộc đối phương.
Đêm nay Đổng Khinh Hàn cố ý tìm đến y, Lã Tống cũng không từ chối, sảng khoái ứng chiến.
Có ai ngờ, mấy ngày không gặp, công lực Đổng Khinh Hàn lại tăng cao vượt bậc. Sau một phen đại chiến, Lã Tống thua thảm hại, đến cơ hội hoàn thủ cũng chẳng có, bị Đổng Khinh Hàn truy đuổi ráo riết, chật vật vô cùng.
Tên này có phải uống phải thuốc tiên rồi không? Sao đêm nay lại lợi hại đến vậy? Lã Tống bị đánh bầm dập, hốt hoảng bỏ chạy.
- Chạy! Ngươi cứ chạy cho bổn thiếu gia, chạy nhanh lên!
Đổng Khinh Hàn lạnh mặt, thân hình to béo không toát lên cái gì gọi là tiêu sái phóng khoáng, y chỉ khẽ lắc lư một cái, liền xuất hiện ngay trước mặt Lã Tống, đưa tay giáng xuống một cái bạt tai.
Lã Tống giơ tay chắn, nào ngờ đối phương biến chiêu quá nhanh, căn bản không nhìn thấy được y có động tác gì, bàn tay đã thay đổi hướng đánh.
Chát!
Lã Tống tê rần cả nửa mặt.
Tục ngữ nói, vuốt mặt phải nể mũi, mắng chửi đừng chỉ điểm yếu. Hành vi tồi tệ này của Đổng Khinh Hàn gần như khiến Lã Tống tức đến thổ huyết. Nói sao thì y cũng là công tử thế gia nhất đẳng, trên chiến trường có biết bao nhiêu cặp mắt đang chĩa vào, nhỡ truyền ra ngoài thì sau này y làm sao sống yên ổn?
- Đổng Khinh Hàn, ngươi đừng có hiếp người quá đáng!
Lã Tống hấp tấp lùi lại, kéo dãn khoảng cách với Đổng Khinh Hàn.
- Ta cứ hiếp người quá đáng đấy, thì làm sao?
Gã Đổng béo lại cho thêm một cái tát.
Chát...
Lã Tống giận sôi gan, mọi chừng mực đã rối ren hoàn toàn, chiêu thức vốn có thể đỡ được thì lại không đỡ nổi, lại bị ăn một cái tát rõ đau, hai tròng mắt y đã đỏ hết lên rồi.
- Đồ có mắt không tròng, còn không mau cút khỏi Chiến Thành!
Đổng Khinh Hàn vừa phỉ nhổ, vừa ra sức đánh.
- Biểu tỷ!
Lã Tống gào thét vào hư không đến lạc giọng.
- Biểu cái đầu ngươi!
Đổng Khinh Hàn lại cho y thêm một chưởng.
Trên không trung, Thu Ức Mộng liếc nhìn xuống bên dưới, khẽ khàng lắc đầu, bàng quan trước lời kêu cứu của Lã Tống.
Ngày đó, lúc y bị Dương Khai đuổi khỏi phủ đệ, ngay hôm sau Thu Ức Mộng đã lén tìm đến, bảo y hãy mau rời khỏi Chiến Thành, đừng vùng vẫy trong vũng nước đục đoạt đích chiến này nữa. Thu Ức Mộng cũng chỉ có ý tốt, biết y hơi hàm hồ, lo rằng sẽ có lúc nào lại đắc tội với người không nên đắc tội, lại rước họa về cho Lã gia.
Thế mà không ngờ tên tiểu tử này chẳng những không lĩnh tình, dưỡng thương xong lại tìm đến Dương Kháng nương nhờ, nhằm đối địch với Dương Khai.
Lúc này mới cầu cứu... thì đã quá muộn rồi.
Đổng Khinh Hàn sẽ không giết y, giáo huấn, làm nhục y một trận như vậy cũng tốt, biết đâu có thể làm y thông suốt, ý thức được đoạt đích chiến này không phải chỗ y có thể can dự vào.
Xung quanh tĩnh mịch, sau khi Dương Kháng rơi từ trên trời xuống, tất cả đều đã dừng tay, chỉ có Đổng Khinh Hàn vẫn cố giáo huấn Lã Tống cho bằng được, gã thiếu gia họ Lã cứ kêu gào như lợn bị chọc tiết, khiến người khác nghe mà sởn cả tóc gáy.
Không khí thê lương trùm lên phủ Dương Kháng. Trận chiến này, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thương vong vượt quá phân nửa nhân số. Trước khi trận chiến bắt đầu, chẳng ai nghĩ là sẽ dẫn đến kết cục thế này.
Ai cũng nghĩ, dù lực lượng của Dương Kháng không phải mạnh nhất, nhưng cũng không phải yếu nhất, dù có bị tấn công, cũng không có khả năng đánh không lại.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã khiến họ tỉnh ngộ.
Dương Khai hành động trong im lặng, vậy mà lại sở hữu lực lượng vượt trên tất cả các công tử Dương gia.
Ngóng về nhân ảnh trên không trung đó, không ít người để lộ vẻ chán nản, bất lực.
- Lấy lệnh kỳ!
Dương Khai lạnh lùng quát.
Tiêu Thuận khẽ lắc mình, xông vào Trung Điện phủ Dương Kháng, cầm lệnh kỳ thoải mái bước ra, không ai ngăn cản, mà cũng chẳng có ai dám cản.
Lệnh kỳ đã mất, đồng nghĩa với việc Dương Kháng đã chính thức bị loại.
Nằm trên mặt đất, Dương Kháng chậm rãi nhắm mắt lại, từ giờ trở đi, tất cả mọi chuyện trong Chiến Thành đã chẳng còn liên quan đến y nữa.
- Cho các ngươi một cơ hội sống!
Nhìn những võ giả sống sót của phủ Dương Kháng, Dương Khai lớn giọng hô.
Chúng nhân đều lập tức nín thở ngưng thanh, dỏng tai lắng nghe.
- Gom hết tất cả vật tư trong phủ ngũ ca ta lại, rồi mang đến phủ ta, sau này không được đặt chân vào Chiến Thành nữa, bằng không... giết không ta!
Không một ai trả lời, càng không có ai chỉ trích hành vi cường đạo này, Dương Khai có quyền được hưởng số của cải đó.
Trải qua cuộc giết chóc đêm nay, có lẽ những võ giả ở đây chẳng có gan lưu lại nữa. Huống chi, trước đó Dương Kháng cũng đã đồng ý điều kiện này của Dương Khai, hắn đã lên tiếng, thì những kẻ dưới trướng hắn ắt phải nghe theo.
- Chưa hiểu à? Chưa hiểu thì không ai phải đi hết, ở lại cả cũng được.
Dương Khai nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt bất thiện.
- Hiểu ạ hiểu ạ, cửu công tử yên tâm!
Lập tức có người í ới kêu lên, sợ đám lâu la của Dương Khai lại khai sát giới tiếp.
- Ừm.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Chúng ta mau về thôi.
Thu Ức Mộng nghiêm mặt, giọng nói xen lẫn chút bất an:
- Vốn dĩ ta muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng ngươi cứ đòi dây dưa cho bằng được, người ở lại phủ không nhiều, cũng chẳng biết phía Dương Thận, Dương Ảnh có động tĩnh gì không nữa.
Hiện tại ở phủ Dương Khai, chỉ có phân nửa quân số trấn thủ. Dương Thận và Dương Ảnh mà biết được tin này, nếu đủ kiên quyết, họ hoàn toàn có thể thừa lúc hậu phương Dương Khai phòng thủ bất lợi mà dẫn quân đi đoạt lệnh kỳ.
Kể cả có Khúc Cao Nghĩa thủ hộ ở đó cũng không ổn!
- Ta cố ý đấy!
Dương Khai mỉm cười.
- Nghĩa là sao?
- Lục ca và thất ca hẳn là đã xuất binh rồi nhỉ?
Dương Khai đáp dửng dưng.
- Ngươi dám chắc là họ đã xuất binh rồi?
Thu Ức Mộng thất sắc.
- Đương nhiên.
Dương Khai gật đầu.
- Vậy sao ngươi chẳng lo lắng chút nào vậy?
Thu Ức Mộng sốt ruột muốn chết, thật sự không biết tại sao Dương Khai lại cố ý kéo dài thời gian để tiện cho Dương Thận và Dương Ảnh nhận được tin tức.
- Lo gì mà lo. Lệnh kỳ chẳng sao đâu.
Dương Khai lắc đầu, tuy một mình Khúc Cao Nghĩa trấn thủ ở Trung Điện không đủ bảo đảm lệnh kỳ được an toàn, nhưng trong phủ vẫn còn Mộng Vô Nhai.
Mộng chưởng quầy ngoài miệng nói sẽ không xen vào đoạt đích chiến, nhưng nếu thời điểm nguy cấp thực sự đến, lão cũng chẳng ngồi không được, Dương Khai rất có lòng tin đối với lão.
- Đêm nay là một cơ hội!
Dương Khai khẽ cười.
- Nơi này khá gần phủ của lục ca, chúng ta qua đó vậy.
Thu Ức Mộng ngẩn cả người ra nhìn hắn:
- Rốt cuộc thì đêm nay ngươi định làm bao nhiêu việc vậy?
- Làm được bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu thôi.
Dương Khai đáp vẩn vơ.
Đêm nay vốn là một cơ hội hiếm có!
Dương Khai đã luyện hóa xong một món bí bảo Huyền cấp cách đây mấy ngày, Địa Ma trở về, Ảnh Cửu hồi phục, tất cả đều là những ưu thế mà Dương Khai có thể chiếm giữ được.
Những ưu thế này chỉ đến một lần, để lần sau thì đám huynh trưởng kia đều đã chuẩn bị sẵn rồi, sẽ chẳng có được bao nhiêu hiệu quả đâu.
Phủ Dương Chiếu.
Dương Chiếu nở nụ cười gượng gạo bất lực, dẫn đầu một đám võ giả giằng co với Dương Uy trước phủ.
Hai huynh đệ lời qua tiếng lại cả một buổi tối, đến độ mồm mép đều khô cả rồi, vậy mà cũng chưa bắt đầu đánh.
Dương Chiếu biết lão đại đến để hãm chân mình, không cho mình điều binh đi, nên cũng không muốn khai chiến với y.
Có bóng người vội vã chạy đến bên cạnh Dương Chiếu. Kề tai thì thầm một hồi, sắc mặt Dương Chiếu chợt thay đổi.
Cùng lúc đó, cũng có người đến cạnh Dương Uy nói với y những lời tương tự.
Một chốc sau, hai huynh đệ liền nhìn nhau, Dương Chiếu nói:
- Đại ca, lão cửu có căn nguyên ra sao, chắc là huynh nắm rõ chứ?
- Biết một chút thôi, có điều không ngờ hắn lại lợi hại đến thế.
Dương Uy khẽ khàng gật đầu.
Dương Kháng bị loại, điều này nằm trong dự liệu của cả hai. Nhưng phía Dương Khai cơ bản không bị tổn thất lấy một người, thì lại khiến hai người họ có phần kinh ngạc.
Bất luận là Dương Uy hay Dương Chiếu, cũng đều nghĩ, dù lão cửu có thể đánh bại lão ngũ, thì bắt buộc phải thắng trong vất vả. Chung quy là vì một bên tấn công, một bên phòng thủ, thì kẻ phòng thủ có được thiên thời địa lợi.
Bây giờ tin tức truyền ra, ai cũng phải lộ vẻ giật mình và kiêng nể.
- Đại ca, nghe đệ một câu, huynh thấy liên thủ thì thế nào? Lão cửu mạnh đến vậy, lần này đã thắng được ngũ đệ, chỉ e sẽ ngày càng thế đông lực mạnh, chúng ta mà không liên thủ thì sẽ hết cơ hội mất.
Dương Uy liền chau mày, chưa trả lời ngay.
Dương Chiếu bèn cười:
- Đại ca còn do dự gì nữa chứ? Lão cửu hiện giờ thế mạnh, nếu đệ đoán không lầm, thì mục tiêu tiếp theo của hắn không phải là lục đệ thì cũng là thất đệ, đợi đến khi thắng được lục đệ, thất đệ, thì chúng ta sẽ là mục tiêu của hắn, không lẽ huynh còn vọng tưởng chuyện liên thủ với hắn để diệt đệ trước?
Dương Uy lắc đầu:
- Chuyện liên thủ với hắn cũng chỉ dừng lại ở lần này thôi. Có điều nếu hắn muốn diệt lục đệ, thất đệ, có lẽ hãy cần thêm ít thời gian. Đợi đến khi mục tiêu của hắn chuyển sang chúng ta, liên thủ cũng chẳng muộn.
Dương Chiếu trầm ngâm một hồi, bèn gật đầu:
- Cũng được.
- Ở đây không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây.
Dương Uy không nhiều lời thêm, dẫn quân binh ầm ầm rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Dương Uy dần biến mất, Dương Chiếu bất giác nhíu mày, miệng lẩm bẩm:
- Lão cửu à lão cửu, rốt cuộc thì thủ hạ ngươi gồm những kẻ như thế nào, mà có thể làm đến mức này chứ?
Ngập ngừng một lát, y vội triệu lại tên vừa báo tin, bắt y kể lại tường tận trận chiến ở phủ Dương Kháng.
Khi hay được thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu của Địa Ma, Dương Chiếu không khỏi biến sắc:
- Đó chẳng phải là tà ma hay sao?
- Theo thuộc hạ thấy thì đó chắc chắn là hành vi của tà ma! Đám võ giả của phủ ngũ công tử bị chính kẻ này dẹp tan, nếu không có y, thì ngũ công tử cũng không đến mức thua thảm hại như vậy.
Trước đoạt đích chiến, những đồng minh của huynh đệ họ về cơ bản mạnh ngang bằng, kể cả có chênh lệch thì cũng không lớn mấy. Vì thế mà không có ai dám tiên phong dẫn quân đi tấn công, để kẻ khác đục nước béo cò.
Nhưng sau khi đoạt đích chiến bắt đầu, chênh lệch lực lượng của phủ Dương Khai với các huynh đệ khác đột nhiên được kéo dãn, điều này khiến Dương Chiếu khó bề tưởng tượng được.
Thứ tà ma tàn độc đó rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao trước giờ chưa hề hay tin nào về y?
- Tân Nhu.
Dương Chiếu khẽ gọi.
- Nhị thiếu gia có gì cần căn dặn?
Diệp Tân Nhu từ tốn bước lên, dịu dàng hỏi.
- Trước đấy ta bảo ngươi đi thăm dò cao thủ nọ, đã có tin gì chưa?
Diệp Tân Nhu chậm rãi lắc đầu:
- Vẫn chưa ạ. Người đó kể từ sau khi xuất hiện ở Phá Kính Hồ, liền biến mất dạng.
- Tiếp tục tìm!
Dương Chiếu cau mày:
- Nhất định phải tìm ra, bắt y trở thành tai sai đắc lực cho ta bằng mọi giá!
Cao thủ bí ẩn xuất hiện ở Phá Kính Hồ, đã cướp mất món bí bảo Huyền cấp thứ tám, không những khiến mình Dương Khai để tâm đến thân phận của nàng, mà Dương Chiếu cũng vậy.
Một cao thủ xuất quỷ nhập thần đến thế, nếu chiêu dụ được, thì Dương Chiếu chẳng cần phải sợ Dương Khai nữa. Ôm ấp hy vọng này, Dương Chiếu bèn dốc hết sức điều tra, đáng tiếc đã nhiều ngày trôi qua, vẫn chưa tìm ra chút tin tức gì.