Vũ Luyện Điên Phong

Chương 459: Đoạt




Nhận thấy được điểm này, khóe miệng Dương Khai hơi nhếch lên, thật cũng không nhiều động tác lắm, chỉ có điều lòng dạ biết rõ là được rồi.

Thời gian ước định rất nhanh đã đến, tất cả mọi người vây tụ ven Phá Kính Hồ, đều kìm lòng không được âm thầm ngưng tụ lực lượng của mình, tùy thời chuẩn bị xuất động. Bọn hắn mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, chẳng những đang tìm kiếm vị trí bí bảo sẽ xuất hiện, mà cũng cảnh giác hướng đi của địch nhân.

Cướp đoạt bí bảo, nhất định là phải phát sinh chiến đấu, Dương gia đúng là muốn dùng loại phương pháp này đến kích thích tiến độ của đoạt đích chi chiến.

Cùng Dương Khai tất cả cảm ứng bất đồng, năm vị Dương gia đệ tử khác, cũng dựa vào suy đoán của mình, thường thường hướng ánh mắt đến Phá Kính Hồ, đem mặt hồ này liệt vào mảnh đất trọng điểm trông coi, khi rảnh rỗi cùng Huyết Thị thủ hộ ở bên nói nhỏ hai câu, trưng cầu ý kiến.

Không khí càng ngày càng khẩn trương.

Bỗng nhiên, dưới đáy Phá Kính Hồ truyền ra một vòng hào quang thông thiên, năng lượng dao động mãnh liệt chợt bùng nổ, mắt thường có thể thấy được, rõ ràng ở hồ nước, lập loè nảy sinh từng đạo từng đạo hoa văn sáng ngời, hội tụ nảy sinh một trận pháp thần bí ở toàn bộ đáy hồ.

Thiên địa linh khí đột nhiên bị kiềm hãm.

- Xuất hiện rồi!

Vô số tiếng kinh hô truyền ra từ trong đám người xem náo nhiệt, mỗi người đều dài cổ nhìn lại hướng Phá Kính Hồ.

Hưu hưu hưu...

Một đạo lại một đạo quang mang, bỗng nhiên từ đáy Phá Kính Hồ kích bắn ra, bay thẳng đến chân trời, mà bao ở trong từng đạo tia sáng đó, từng kiện từng kiện bí bảo hình dáng không đồng nhất thoạt nhìn đủ mọi màu sắc làm cho người ta lòng hươu dạ vượn, tham niệm nảy sinh.

Trong phút chốc, liền có gần một trăm đạo quang mang bay lên không trung, mang theo bọt nước như mưa to trút xuống.

Ánh mắt mọi người cũng như châu chấu, chuồn chuồn giống như cắn lấy trăm đạo quang mang kia, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Xông lên ước chừng ba mươi trượng trời cao, thế đi của trăm đạo quang mang kia chậm rãi ngăn lại, nương theo một tiếng bạo vang, phóng xạ tản ra bốn phương tám hướng không hề có quy tắc, tốc độ nhanh như sao băng!

- Khai thiếu!

Hoắc Tinh Thần quay đầu nhìn Dương Khai, lo lắng thúc giục.

Dương Khai khẽ gật đầu một cái.

Ngay sau đó, trong trận doanh bên ta, liền có năm thành người bay vút đi ra ngoài, hướng tới bí bảo gần nhất, thi triển thủ đoạn. Vui sướng cười to đem từng kiện từng kiện bí bảo bắt lấy trên tay.

Một đời nhân vật lĩnh quân tuổi trẻ cũng không có nhúc nhích, đại đa số Thần Du Cảnh cũng không động. Xuất ra ngoài tất cả đều là vũ giả từ Chân Nguyên Cảnh và Thần Du Cảnh tầng ba trở xuống.

Chẳng những loại tình huống như vậy bên phía Dương Khai, bên những người khác kia, cũng đều là tình huống như vậy.

Bởi vì ai cũng biết, nhóm bí bảo đầu tiên xuất hiện này, cấp bậc chắc chắn sẽ không quá cao, vì những kiện bí bảo này làm rối loạn đầu trận tuyến tự nhiên không đáng.

Hơn nữa bởi vì này nhóm đầu tiên bí bảo là phóng ra bốn phía, chẳng khác gì là đưa tới cửa, sẽ không bị địch nhân cướp đoạt và quấy nhiễu, tự nhiên không có việc chen lấn chém giết.

Nhưng thật ra những người xem náo nhiệt này, một đám ánh mắt nóng bỏng đến cực điểm, không ngừng nuốt nước miếng.

Nếu đã đến xem náo nhiệt, như vậy thực lực của những người này khẳng định cũng sẽ không quá cao, chợt vừa thấy được nhiều bí bảo như vậy đồng thời xuất hiện, khó tránh khỏi tâm động.

Sáu huynh đệ tổng cộng mang đến gần tám trăm người, mặc dù chỉ xuất động một nửa. Thoạt nhìn hàng trăm kiện bí bảo, chính thức phân phát xuống kỳ thật cũng là cung không đủ cầu.

Không có một kiện bí bảo bay ra khỏi Phá Kính Hồ, tất cả đều nửa đường bị đám võ giả này chặn lại.

Đợi sau khi đám vũ giả đoạt được bí bảo đó trở về trận doanh, mỗi một phương đều vang lên tiếng cười rạng rỡ.

Nhóm bí bảo đầu tiên, gần như là bị sáu phương nhân mã hòa bình phân chia, không bùng nổ ra chiến đấu. Mỗi một phương thu hoạch được số lượng cũng cơ bản giống nhau.

- Tất cả đều là Địa cấp trung hạ phẩm đó a.

Hoắc Tinh Thần nhìn thoáng qua đám bí bảo cầm về, không khỏi bĩu môi, thầm nói:

- Bát đại gia tộc thật đúng là quá keo kiệt đó.

Hàn Tiểu Thất thần sắc lãnh đạm, vuốt tóc bên tai nói:

- Hoắc công tử, ngươi xuất thân từ siêu cấp thế gia, không rõ vũ giả ở hạ tầng gian khổ, những kiện bí bảo này đối với ngươi mà nói khả năng không coi vào đâu, nhưng đối với những người khác, nhưng có thể nâng cao lực lượng bọn họ không ít.

Hoắc Tinh Thần cười ha hả:

- Mỹ nữ nói lời này liền khách khí rồi, tuy rằng ta là người của Hoắc gia, nhưng chúng ta hiện tại cũng là đồng minh a, vấn đề này đáng giá nghiên cứu thảo luận xuống, đợi chuyện lần này, chúng ta hảo hảo tâm sự.

Hàn Tiểu Thất lập tức không lên tiếng, liếc mắt nhìn khẩn cầu Dương Khai một cái, hy vọng hắn có thể nói một câu làm cho Hoắc Tinh Thần đừng đi quấy rối nàng.

Dương Khai chau mày, dường như đang trầm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trận pháp thần bí kia bên dưới Phá Kính Hồ.

Hoa văn lóng lánh vẫn như cũ liên tục tản ra hào quang, ấn chiếu Phá Kính Hồ đáy ba quang lăn tăn, gần như đồng thời ngay tại lúc tiếng Hoắc Tinh Thần nói ra, lại có gần trăm đạo hào quang tự đáy hồ kích bắn ra.

Hoắc Tinh Thần nhìn Dương Khai liếc mắt một cái, thấy thần sắc hắn không thay đổi, vội vàng khẽ quát một tiếng:

- Đoạt!

Đám người vừa mới có thu hoạch kia, lại một lần nữa bay vút rời đi.

- Đều cẩn thận một chút!

Dương Khai bỗng dặn dò một tiếng.

Mọi người còn đắm chìm ở trong vui sướng cướp đoạt bí bảo, có chút không hiểu hắn vì sao nói những lời này, đợi sau khi thấy rõ ràng quỹ tích những bí bảo này bay, lập tức cảnh giác lên.

Nhóm thứ hai bí bảo cùng một nhóm vừa rồi kia không quá giống nhau, thực sự không phải là phóng ra hướng bốn phía, mà là thẳng từ trên xuống dưới, toàn bộ tụ tập rậm rạp ở trên không trung ương Phá Kính Hồ.

Chân nguyên tất cả mọi người toàn bộ ngưng tụ, một thân lực lượng thôi phát, vũ kỹ cùng bí bảo quang mang tách ra, đội ngũ sáu phương trong chốc lát vọt tới cùng một chỗ.

Một hồi đại chiến trong nháy mắt liền bùng nổ!

Sáu phương trận doanh, không sai biệt lắm có bốn trăm người hội tụ đến cùng nhau, trong đó mặc dù có chín thành là vũ giả Chân Nguyên Cảnh, nhưng vẫn có một chút Thần Du Cảnh cấp bậc không cao.

Nhiều người như vậy tuôn ra trên không Phá Kính Hồ, tràng diện lập tức hỗn loạn.

Có người tay mắt lanh lẹ, chiếm được một kiện bí bảo, ngay sau đó liền bị bốn năm địch nhân nhìn chằm chằm vào, bí bảo vẫn còn nóng, trong kinh hãi và hối hận liền bị địch nhân giết chết, thi thể rách nát ngã lộn nhào giống như từ không trung hạ xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả hồ nước trong veo.

Bên trong đám người đang xem náo nhiệt, liên tục phát ra tiếng kinh hô và gào thét.

Loại hỗn chiến này, mới là những kẻ rỗi việc bọn hắn thích nghe ngóng.

Trước sau không đến mười hơi thở công phu, liền có hơn hai mươi người trước sau bị mất mạng, hơn nữa số lượng thương vong còn khuếch trương thêm một.

Tất cả thế lực gần như đều bị lan đến gần rồi, mỗi nhân vật lĩnh quân một đời tuổi trẻ sắc mặt đều khó coi, cắn chặt hàm răng, hận không thể lập tức xông lên hỗ trợ.

Nhưng sáu vị công tử Dương gia không có phát ra mệnh lệnh, bọn họ ngay cả nhiệt huyết sôi trào lòng đầy căm phẫn, cũng chỉ có thể án binh bất động.

Tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là món khai vị! Lúc này vừa loạn, kế tiếp sẽ vĩnh viễn bị vây thụ động.

Thời gian dần qua, trăm kiện bí bảo đều đã có sở hữu, nhưng những người cầm trong tay bí bảo này, lại đã trở thành mục tiêu công kích. Đều là các đồng minh thủ hộ lấy người một nhà, vừa đánh vừa lui, lưu lại từng cỗ thi thể từ khoảng không rơi xuống.

Cũng có kẻ thông minh, trong nháy mắt lấy được bí bảo, liền dụng hết toàn lực, đem bí bảo ném hướng bên trong trận doanh bên ta, xoay người lại đi đoạt bí bảo của người khác.

Hỗn chiến dần dần bình ổn, nhân mã sáu phương trận doanh dần dần kéo dãn ra khoảng cách lẫn nhau, đều tự cảnh giác thối lui về sau.

Đều có thu hoạch, cũng đều có tổn thất!

Nước Phá Kính Hồ, nổi lên một trận đỏ sẫm, trên mặt hồ nổi lềnh bềnh gần năm mươi cỗ thi thể!

- Dương gia các ngươi, thủ đoạn quả nhiên cao minh!

Đổng mập mạp hít sâu một hơi, nhìn lên thảm kịch trước mắt, chậm rãi lắc lắc đầu.

Gần hơn một tháng không hề có chiến sự, một mảnh bình tĩnh, nhưng chỉ vẻn vẹn chỉ là bởi vì một đạo Trưởng Lão Lệnh của Dương gia, liền đánh vỡ bầu không khí bình tĩnh, khiến sáu phương nhân mã không thể không công phạt lẫn nhau.

- Người chết vì tài chim chết vì ăn!

Hoắc Tinh Thần cười lạnh một tiếng,

- Dương gia đã nhìn thấu điểm này.

- Quá thảm thiết.

Trần Học Thư thổn thức không ngừng, hắn từ khi đi vào chiến thành đây là lần đầu tham dự loại chiến đấu này, mắt thấy chỉ có thời gian nửa chén trà nhỏ liền đã chết gần năm mươi người, Ánh Nguyệt Môn của hắn cũng có tổn thất, tự nhiên là trong lòng ưu tư.

- Quá đơn giản!

Dương Khai con ngươi thâm thúy, bỗng nhiên ra tiếng.

- Đơn giản?

Liễu Phi Sinh kinh ngạc nhìn hắn, những người khác cũng hồ nghi đầy mặt.

Dương Khai không có trả lời, chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lại phương hướng Dương Uy và Dương Chiếu. Hắn phát hiện hai người kia cũng là chau mày, đang trầm tư, nhận thấy được ánh mắt Dương Khai quăng đến, bất kể là Dương Uy và Dương Chiếu đều nhìn lại.

Tầm mắt giao lưu, Dương Khai biết bọn họ trong lòng cũng tồn tại nghi hoặc.

Nếu quá trình cướp đoạt bí bảo lần này thật sự chỉ là như vậy lời mà nói cũng quá đơn giản. Dương gia không có khả năng làm như vậy, cao tầng Dương gia hiện tại hy vọng càng nhiều người chết càng tốt, làm sao đã hình thành thì không thay đổi khiến một ngàn kiện bí bảo lấy phương thức này xuất hiện?

Còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ cần sáu phương nhân mã đạt thành nhận thức chung, hoàn toàn có thể hòa bình phân chia nhóm bí bảo này.

Đương nhiên, khả năng này không lớn.

Điểm này, Dương Khai nghĩ tới, Dương Uy và Dương Chiếu cũng đều đã nghĩ đến, cho nên ba người bất kể là ai, cũng đang lo lắng kế tiếp sẽ là dạng tình huống gì.

Đoạt đích chi chiến, là đấu trí đấu dũng, một kẻ dũng mãnh vô mưu là không đủ để thành công được.

Bởi vì có những người đã chết, cho nên hiện tại bầu không khí trong trận doanh sáu phương đều có chút tràn ngập thuốc súng, đều tự lạnh lùng xa xa nhìn nhau, chỉ chờ giao phong tiếp theo lại đem thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán.

- Một nhóm này có cấp bậc ngược lại hơi chút cao, thế nhưng có lẽ vẫn là không tốt cho lắm.

Hoắc Tinh Thần kiểm tra một chút nhóm bí bảo những người kia cướp về, không ngừng lắc đầu.

Ở trong mắt Hoắc đại công tử, ngoại trừ Thiên cấp Huyền cấp ra, những thứ bí bảo khác đều là rác rưởi, mặc dù là Thiên cấp, tối thiểu cũng phải là Thiên cấp trung phẩm mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn.

- Nhóm tiếp theo, chúng ta không đi đoạt!

Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng.

- Cái gì?

Hoắc Tinh Thần ngạc nhiên,

- Không đoạt?

Dương Khai quay đầu nhìn hắn một cái:

- Ngươi lớn tiếng thêm chút nữa, bọn chúng toàn bộ cũng nghe thấy rồi.

Hoắc Tinh Thần không khỏi thần sắc ngượng ngùng, giảm thấp thanh âm nói:

- Vì sao không đoạt? Ngươi không đoạt, chỉ cấp tiện nghi cho kẻ khác.

Chẳng những Hoắc Tinh Thần nghi hoặc, mà ngay cả bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung cũng hồ nghi không ngừng, vừa rồi một phen giao phong, Vạn Hoa Cung cũng đã chết một người nữ đệ tử, tất cả mọi người nghẹn một ngụm lửa giận chuẩn bị báo thù rửa hận, lúc này Dương Khai đột nhiên nói không đoạt, tự nhiên làm cho bọn họ có chút khó có thể lý giải.

- Nhìn tình huống một chút.

Dương Khai lắc lắc đầu,

- Nếu ta không đoán sai, nhóm bí bảo tiếp theo xuất hiện, hẳn là Địa cấp thượng phẩm, không đoạt, tổn thất cũng không lớn, nhưng nếu đoạt, chỉ sợ có biến số.

Nghe hắn nói như vậy, mọi người tuy rằng vẫn còn có chút nghi hoặc, lại cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Chỉ có điều đều thầm cảm thấy Dương Khai có chút hơi quá cẩn thận!​