Vũ Luyện Điên Phong

Chương 424: Huyết chiến




Đoàn người đông vô kể, ai nấy cũng cười hớn hở, bám theo toán người của Dương Kháng mà hướng về phía đông bắc.

Chiến Thành tuy diện tích không bằng Trung Đô, nhưng so với những thành trì khác thì cũng được xem là to lớn, nếu không thì Dương gia đã chẳng tiến hành đoạt đích chi chiến ở nơi đây.

Không có không gian rộng lớn để làm chiến trường, thì đoạt đích chi chiến tuyệt đối không thể nào diễn ra được.

Bọn Dương Kháng bay không nhanh cũng không chậm, thần sắc thư thả, thậm chí còn nói cười vui vẻ, tự tại biết mấy.

Khoảng hơn nửa canh giờ sau, mới đến được góc đông bắc Chiến Thành.

Trước phủ đệ lão tam Dương Thiết, bọn Dương Kháng ung dung đáp xuống, đám người nhàn rỗi theo sau để ngắm cảnh náo nhiệt cũng vội vàng tìm chỗ tốt để hạ xuống, nghểnh cổ lên trông chờ động tĩnh từ phía bên kia.

Dương Khai dẫn theo Phong Vân song vệ cũng đáp xuống một chỗ không gần cũng không xa, im lặng chờ đợi màn kịch hay diễn ra.

- Tam ca, lão ngũ đến rồi!

Dương Kháng đứng ngoài phủ, mỉm cười hô to.

- Đến rồi thì vào đi!

Tiếng Dương Thiết vang ra từ bên trong.

Dương Kháng khẽ mỉm cười, dẫn đầu đoàn người thong thả bước vào. Tiếng Dương Thiết tuy không nhanh cũng không chậm, nhưng bất cứ ai cũng đều có thể nghe được sự mệt mỏi và cô quạnh ẩn trong ngữ khí của y.

Y tại ngoại khổ luyện nhiều năm, chưa làm nên công lao nào cho ra hồn, không thể đổi lấy được một huyết thị thuộc hạ, bên cạnh không có huyết thị thủ hộ, cũng không có thế lực nào hỗ trợ, chỉ dựa vào trợ lực từ phía nhà ngoại, căn bản không để làm nên chuyện.

Phán đoán ban đầu của Thu Ức Mộng quả không lầm, lão tam Dương Thiết chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị loại.

Bên trong viện lạc, Dương Thiết đứng đó, người ưỡn thẳng, sau lưng còn có hai cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng, và vài võ giả công lực không yếu mấy. Những người này đều xuất thân từ nhà mẫu thân Dương Thiết – Đoan Mộc gia tộc.

Và Đoan Mộc gia tộc cũng chính là nguồn trợ lực duy nhất cho Dương Thiết trong đoạt đích chi chiến.

Đêm nay liệu có bình an mà trôi qua hay không, thì Dương Thiết phải dựa vào sức mạnh của Đoan Mộc gia tộc thôi.

Trái lại, phía Dương Kháng, không những có một vị huyết thị hùng mạnh, tinh thông Thần Hồn Kỹ làm thủ hộ Đường Vũ Tiên, mà còn có Cao gia, một trong Bát đại gia là đồng minh, công tử hào hoa phong nhã của Cao gia, Cao Nhượng Phong còn dẫn theo hai vị cao thủ Thần Du Cảnh ngũ tầng.

Hai vị này là Thần Du Cảnh ngũ tầng xuất thân từ Bát đại gia, không thể xem như người bình thường được. Họ hoàn toàn đủ sức đánh bại một võ giả Thần Du Cảnh bát tầng bình thường.

Trừ đó ra, vẫn còn năm, sáu cao thủ Thần Du Cảnh, mấy chục võ giả Chân Nguyên Cảnh. Sức mạnh đối lập như vậy, cao thấp đã rõ ràng.

Thậm chí, Dương Kháng chỉ cần huy động nửa lực lượng là đủ để khống chế toàn bộ trợ lực bên cạnh Dương Thiết. Đến lúc đó, việc tóm gọn Dương Thiết hay cướp lệnh kỳ của y đều dễ như trở bàn tay, và người vật này có thể đem ra đổi lấy của cải với gia tộc.

Dương Thiết bình tĩnh nhìn Dương Kháng đương lững thững bước đến, thần sắc lãnh đạm.

Dương Kháng dừng lại trước y mười trượng, đôi bên nhìn nhau một chốc, Dương Kháng mới mỉm cười:

- Tam ca, chúng ta là huynh đệ một nhà, huynh hãy nghe đệ khuyên một câu, chúng ta giải quyết trong hòa bình, được không?

Hiển nhiên là y muốn Dương Thiết chủ động đầu hàng, gươm chưa vấy máu đã giành thắng lợi. Hiện giờ y đang chiếm ưu thế tuyệt đối, dĩ nhiên là có tư cách nói vậy.

Nghe thế, Dương Thiết bèn lắc đầu, chậm rãi mà kiên định:

- Ta là người nhà họ Dương, trước giờ chỉ có chiến bại, không có đầu hàng, dù ngươi có là huynh đệ của ta, thì cũng không được!

- Tốt thôi, đệ biết huynh sẽ nói vậy.

Dương Kháng khẽ gật đầu, nụ cười trên môi từ từ biến mất:

- Đổi lại là đệ thì đệ cũng sẽ nói vậy. Nếu đã thế, thì chớ trách ngũ đệ thủ hạ không lưu tình.

- Ngươi cứ tự nhiên!

Gương mặt Dương Thiết chợt chuyển sang sắc diện lạnh băng.

Các võ giả Đoan Mộc gia tộc sau lưng y cũng lập tức ngưng tụ chân nguyên, âm thầm phòng bị.

Chính vào lúc này, Đường Vũ Tiên vẫn luôn theo sát Dương Kháng như hình với bóng, chợt chau mày, nói nhỏ điều gì đó.

Dương Kháng hứng thú ra mặt, ngoảnh lại nhìn lướt qua, cất cao giọng:

- Thất đệ, đã đến rồi thì sao không ra mặt, lén lén lút lút làm gì nữa?

Tiếng cười lớn vang rền, ngay lập tức, một toán người hiện ra giữa đêm sâu, đáp xuống viện lạc, đứng kề vai cùng bọn Dương Kháng.

Đích thị là Dương gia lão thất – Dương Ảnh, và đồng minh của y.

Dương Kháng có Cao Nhượng Phong của Cao gia làm đồng minh, thì Dương Ảnh có Khang Trảm của Khang gia. Bên cạnh y cũng có một vị huyết thị thủ hộ. Sức mạnh đôi bên có chút chênh lệch, nhưng cũng rất nhỏ.

Lũ người đến xem náo nhiệt lập tức phấn chấn hẳn. Ba huynh đệ Dương gia tề tựu tại đây, ắt hẳn sẽ có kịch hay thượng trường. Hiện tại thì chưa biết được, Dương Kháng và Dương Ảnh, rốt cuộc ai có thể nuốt chửng miếng thịt béo bở Dương Thiết đây.

- Tam ca, ngũ ca, tiểu thất xin có lễ.

Dương Ảnh đáp xuống đất, mỉm cười chào hỏi, vẻ mặt hòa nhã.

- Lão thất đệ đúng là thất đức, nếu không phải Vũ Tiên phát hiện ra, e là bị đệ chơi trò đâm lén sau lưng, ngũ ca ta cũng chẳng hay chẳng biết nữa.

Dương Kháng vừa cười vừa lắc đầu.

- Ngũ ca nói gì thế, đoạt đích chi chiến, âm mưu quỷ kế nào mà chẳng phải dùng. Tiểu thất đệ chỉ mới ẩn thân được một lúc thôi, đệ còn đang lo trong số những kẻ đến xem náo nhiệt kia không chừng còn có huynh đệ nào khác nữa đấy.

Nói xong, y và Dương Kháng lướt nhìn qua một vòng, ánh mắt cảnh giác.

Dương Khai trùm mũ kín cả đầu, che hết gương mặt, nghe thế liền không nhịn được cười. Phong Vân song vệ cũng tự nhiên có cảm giác bị kẻ khác đâm chọc.

- Hẳn là không ai đến nữa đâu.

Dương Kháng chậm rãi lắc đầu:

- Đêm nay đại ca án binh bất động, huynh ấy là lão đại, lễ nhượng ba phần với tất cả các huynh đệ, trận chiến đầu đêm nay huynh ấy tạm thời chưa tham dự. Bát đệ thì thần hồn nát thần tính, chỉ biết phòng thủ, sẽ không chủ động tấn công đâu.

Lão bát Dương Tuyền tuy có một vị huyết thị hộ giá, nhưng nhà ngoại y chỉ là một thế lực nhị đẳng, trợ lực không lớn, ban ngày cũng chưa thể lôi kéo được bao nhiêu người về phe mình, nên dĩ nhiên không dám, lại càng không có thực lực chủ động tấn công kẻ khác.

Vả lại, y có huyết thị hộ giá, dù chỉ là một người, nhưng muốn công phá cũng chẳng dễ, đêm đầu tiên này cũng sẽ chẳng có ai đến quấy rầy y.

- Về phần nhị ca và lão lục, chắc là đã kéo người đến một chỗ khác dễ công phá rồi. Thế nên nơi này chỉ có hai huynh đệ ta thôi.

Nghe vậy, Dương Khai chợt nhướn mày, cười khẩy mấy tiếng.

Cái nơi dễ công phá mà đêm nay lão nhị Dương Chiếu và lão lục Dương Thận hướng đến, ngoài phủ đệ của mình ra thì còn chỗ nào nữa.

Nhưng không biết tình hình ở đó hiện tại ra sao rồi.

Dương Kháng nói đâu ra đấy, Dương Ảnh bật cười khanh khách, khâm phục nói:

- Tin tức của ngũ ca thật linh thông, tiểu thất xin bái phục.

Dương Kháng lắc đầu:

- Khoan nói chuyện này, chúng ta hãy thương lượng xem nên giải quyết chuyện ở phủ tam ca ra sao đã.

- Ý của ngũ ca thế nào?

- Người và lệnh kỳ, chia đều hai bên, thế nào?

Dương Kháng mỉm cười hỏi, hoàn toàn không xem lão tam Dương Thiết ra gì, cứ như muốn ra điều kiện phân chia của cải gì với Dương Ảnh vậy.

Dương Thiết không khỏi tái mét mặt mày, mấy cao thủ Đoan Mộc gia tộc cũng phẫn nộ thấy rõ.

Dương Ảnh mỉm cười lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ngũ ca, chớ trách tiểu thất đệ tham lam, người của tam ca đệ muốn bắt, lệnh kỳ của huynh ấy, đệ cũng muốn có!

Dương Kháng ngạc nhiên, không kìm được cười nhạt:

- Lòng tham của thất đệ quả nhiên là vô đáy, vậy phải xem xem đệ có đủ bản lĩnh cướp mồi từ trong miệng cọp hay không!

Nụ cười của Dương Ảnh cũng từ từ tắt ngóm, sắc diện lạnh tanh.

Hai huynh đệ cùng nhìn nhau, không gian trăm trượng quanh họ đột nhiên lặng ngắt như tờ, không khí như ngừng lưu chuyển.

Bão táp kéo đến, thành trì sụp đổ.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Hơn mười luồng sức mạnh thần thức uy lực cao thâm đột nhiên xuất hiện gây nhiễu loạn, cứ như màn thương lượng đã kết thúc. Các cao thủ Thần Du Cảnh dưới trướng Dương Kháng và Dương Ảnh đồng loạt thi triển Thần Hồn Kỹ đã ủ nén từ lâu.

Những sức mạnh vô hình xung đột nhau, có người kêu lên rồi lùi lại mấy bước, có người thừa thắng xông lên, hung hãn tiến công.

Đủ mọi sắc màu của các thứ võ kỹ và bí bảo cùng nở rộ trong nháy mắt, khiến ai nấy nhìn vào cũng hoa hết cả mắt.

Đường Vũ Tiên thủ hộ Dương Kháng tung người sang một bên, tránh khỏi vòng xoáy của trận chiến, và một cường giả huyết thị khác do Dương Ảnh đưa đến cũng bảo vệ y bay sang chỗ khác.

Hai vị công tử Dương gia nhìn nhau giữa khoảng cách mấy chục trượng, ánh mắt băng lạnh chạm vào nhau, đốt lên tia lửa hừng hực.

Thân là nhân vật quan trọng của đoạt đích chi chiến, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, thì Dương Kháng và Dương Ảnh sẽ không tự mình xuất thủ, một là làm như vậy rất nguy hiểm, hai là công lực của họ cũng chẳng cao, dù có xuất thủ, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.

Còn các cao thủ Huyết Thị Đường hộ giá họ, do bị các quy củ của Dương gia khống chế, nên cũng không thể chủ động tấn công,

Cao thủ Huyết Thị Đường chỉ phục trách phản kích bị động, khi không có ai tấn công họ và con cháu Dương gia, thì dù thế cục có nguy nan đến đâu, họ cũng bắt buộc phải khoanh tay đứng nhìn.

Đám võ giả Dương Kháng và Dương Ảnh đưa đến không cách biệt nhiều về sức mạnh, họ cọ xát một hồi thì vẫn ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại.

Thân là chủ nhà, vậy mà Dương Thiết và các võ giả nhà Đoan Mộc lại quá ư thảnh thơi, chẳng một ai đến quấy nhiễu bọn họ cả.

Bàng quang một hồi, Dương Thiết hừ lạnh một tiếng:

- Thật sự nghĩ là tam ca ta không có chút chuẩn bị nào ư, các ngươi quá xem thường người khác rồi đấy. Phóng tiễn cho ta!

Soạt soạt soạt.

Quá kỳ lạ, trên các chóp tường mái nhà ở tứ phía, chợt xuất hiện mấy bóng người, biến hóa vô cùng quỷ quyệt, trên tay cầm cung tên sáng lòa.

Cung tên này tạo hình khá tùy ý, vừa nhìn đủ biết là thứ bí bảo cao cấp.

Và những võ giả cầm cung nọ đều có công lực từ Chân Nguyên Cảnh bát tầng trở lên, thậm chí có một hay hai người đã đạt đến Thần Du Cảnh.

Chân nguyên sôi sục điên cuồng, trút lấy trút để vào bí bảo kình cung, chỉ trong thoáng chốc, mấy võ giả cầm cung nọ đều mặt mày trắng bệch, dường như đã dùng cạn hết tất cả chân nguyên.

Nơi đầu kia của mũi tên nhọn, là người người bất an, sắc diện đại biến.

Năng lượng cuồng bạo đang hội tụ lại, kể cả những người nhàn rỗi đứng ngoài phủ đệ quan chiến, lúc này đây cũng không khỏi lạnh tái người, da đầu tê dại, gió lạnh chạy dọc sống lưng, cứ như bị mối nguy nào đó nhắm làm mục tiêu vậy.

Xoẹt...

Xoẹt xoẹt...

Sáu, bảy cung tên, dây cung rung lên, mũi tên phóng ra hào quang chói mắt, như sao băng rơi xuống, từng mũi tên mang theo những quầng sáng đủ để mắt thường nhìn thấy phóng thẳng về phía đám võ giả đang đánh nhau kịch liệt.

Mũi tên lao ra, trong chớp mắt, dệt nên một mảng lưới tiễn bao trùm đám tùy tùng của Dương Kháng và Dương Ảnh.

Một tiếng nổ vang rền, trời long đất lở, huyết quang thoắt hiện, xác thịt bay lả tả.

Màng nhĩ của tất cả mọi người đều run rẩy, mất hết thính giác trong phút chốc.

Dương Kháng và Dương Ảnh run rẩy đôi tròng mắt, kinh ngạc nhìn vòng năng lượng bùng phát bên dưới.

Đường Vũ Tiên và một huyết thị khác vội vàng vận chân nguyên, thủ hộ quanh Dương Kháng và Dương Ảnh.​