Hai vị cường nhân Hoắc gia đều tưởng huyết thị nói ra chỗ ẩn nấp của mình.
Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu, cười khẽ nói:
- Hai vị huyết thị kia đang trị thương, tạm thời không có thời gian chú ý những chuyện khác. Nhưng ta cũng không phải là người phát hiện ra hai ngươi, ta chưa có bản lĩnh lớn đến thế.
- Vậy…
- Ha ha. Vãn bối xin cáo từ.
Thu Ức Mộng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười.
Thu đại tiểu thư thông minh lanh trí, giỏi bày mưu tính kế. Tuy trước mặt Dương Khai, nàng có kiềm chế bớt, nhưng với người khác, có sao thì phô diễn chừng ấy.
Lúc này nàng không nói thẳng ra, để lại cảm giác bí hiểm cho hai người kia sẽ càng có lợi cho Dương Khai.
Sau khi Thu Ức Mộng đi, hai người mới nhìn mỹ tửu trên tay, chán nản thở dài.
Bọn họ đã biết ai chỉ điểm cho Thu Ức Mộng rồi, nhưng họ thực sự không thể tưởng tượng được, Dương Khai lại có bản lĩnh lạ kỳ như vậy.
- Làm sao đây?
Một người chau mày.
Sắc mặt người còn lại thì khó coi, y lắc đầu nói:
- Không dễ dàng đâu, đã cầm hai hũ rượu của người ta rồi, đêm nay…
- Vị Khai công tử này thật nham hiểm.
Có câu há miệng mắc quai, bắt người nương tay, mặc dù chỉ là hai hũ rượu, nhưng đó là do Thu đại tiểu thư đích thân mang đến, gọi là thứ “của ít lòng nhiều”. Đêm nay, khi phủ Dương Khai gặp nguy hiểm, lẽ nào họ còn có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nếu là người khác tặng rượu, thậm chí là bản thân Dương Khai ra mặt, hai vị cường nhân này có thể dùng lời lẽ đanh thép từ chối, duy chỉ Thu Ức Mộng là không thể cự tuyệt.
- Nhưng gia chủ tạm thời còn chưa bảo chúng ta tham gia cuộc chiến, hơn nữa trong bao nhiêu cuộc chiến đoạt đích trong lịch sử, các thế lực khác toàn điều động cường nhân Thần Du Cảnh thất, bát tầng, thậm chí đỉnh phong cũng chẳng là gì. Nhưng cao thủ của bát gia phái đi lại không thể vượt quá Thần Du Cảnh ngũ tầng. Nếu chúng ta tùy tiện ra tay bị người ta phát hiện… bản mặt già này biết giấu vào đâu?
- Không thì trả lại rượu?
Một người đề nghị.
Người còn lại gật đầu nói:
- Được, ngươi đi đi!
- Cút!
Trả rượu lại, chẳng khác nào tát vào mặt Thu tiểu thư? Chuyện ngu xuẩn này ai dám làm?
- Ầy!
Nhìn nhau, lắc đầu thở dài, hai hũ rượu ngon này, so với kìm sắt nung đỏ còn nóng bỏng tay hơn.
Hết cách, mỗi người một hũ, rượu vào miệng cũng không còn hương vị như trước đây, chỉ thấy mùi khổ tâm và bất đắc dĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời lặn, mặt trăng lên, sao giăng đầy. Bầu trời như treo đầy đá quý phát sáng, chụm thành từng cụm xa hoa lộng lẫy.
Chiến Thành ban ngày vô cùng huyên náo, lúc này đã yên ắng hẳn.
Mấy vạn con mắt, đều nhìn chăm chăm vào động tĩnh của tám đại công tử trong Chiến Thành.
Từng đạo thần thức thoắt ẩn thoắt hiện, đan xen trong Chiến Thành, quan sát bốn phương. Có cao thủ công lực lợi hại, thần thức càng trải rộng, nắm rõ tất cả tình hình ở mọi mặt.
Tại vị trí trung tâm của Chiến Thành, Phong Thần Điện.
Đây là một tòa cung điện hùng vĩ. Trong điện, tám vị lão nhân râu tóc trắng xóa, khoanh chân ngồi thành hình bát giác.
Tám người tĩnh lặng như mặt nước, công pháp ai người nấy vận, thoạt nhìn như không màng xung quanh, nhưng thực ra thần thức của tám người đã sớm xuyên qua mọi ngóc ngách của Chiến Thành.
Tám người này, đều thuộc Bát đại gia Trung Đô. Tất cả đều là cao thủ Thần Du Chi Thượng!
Cuộc chiến đoạt đích của Dương gia diễn ra ở Chiến Thành, hơn nửa thanh niên tuấn kiệt thiên hạ tập trung tại đây, cơ hồ những ai tham gia vào cuộc chiến đoạt đích đều là nhân vật đứng đầu của mỗi thế lực, là sự kiện vô cùng trọng đại.
Cho nên mỗi lần bắt đầu cuộc chiến đoạt đích, mỗi Bát đại gia đều phái một vị Thần Du Chi Thượng trấn thủ trong Chiến Thành. Thứ nhất là để giám sát thắng bại, thứ hai là để bảo vệ các hậu bối tham gia cuộc chiến.
Nếu không làm vậy, đám cường nhân Thương Vân Tà Địa mà tìm tới gây họa, tổn thất sẽ rất lớn.
Tám người này, đều đã hơn trăm tuổi, thậm chí vị cao tuổi nhất đã hai trăm tuổi, gần đất xa trời cả rồi. Trước giờ họ không hỏi bất cứ chuyện lớn nhỏ trong tộc, cũng không hỏi han đại sự thiên hạ, chỉ một mình một cõi, tu luyện tìm hiểu võ đạo.
Lúc này họ trấn thủ tại đây, không can thiệp vào cuộc chiến đoạt đích, mà chỉ phụ trách quan sát thắng bại, bảo vệ Chiến Thành không bị kẻ gian thừa cơ bày trò.
Ai thắng ai bại, họ cũng không quan tâm.
Công lực, tuổi tác đã bước tới trình độ này rồi, họ chỉ muốn khám phá những điều thần bí của Thần Du Chi Thượng khi vẫn còn sống. Đó là điều duy nhất họ theo đuổi.
Phủ bát đại công tử, có người chộn rộn, có người lo âu, có người bàng quan, có người chầu chực hòng làm ngư ông đắc lợi.
Sức mạnh họ đang nắm giữ không giống nhau, tâm trạng cũng không đồng nhất.
Màn đêm mỗi lúc một sâu thẳm, phủ đệ của bát đại công tử không hề có động tĩnh gì, khiến những kẻ đang ngển cổ xem chiến âm thầm sốt ruột.
Dương Khai chắp tay sau lưng, đứng thẳng giữa Trung Điện trong phủ, nhìn vào lệnh kỳ treo ở nơi cao nhất trong điện.
Trong cuộc chiến đoạt đích, lệnh kỳ này cũng là một vật rất quan trọng.
Muốn đánh bại một vị công tử trong cuộc chiến đoạt đích, có hai cách.
Một là trực tiếp bắt người này, như vậy, vị công tử này sẽ bị mất tư cách chiến đấu.
Cách thứ hai, có liên quan đến lệnh kỳ.
Một khi có người lấy đi lệnh kỳ này, thì vị công tử tương ứng cũng sẽ mất đi tư cách chiến đấu.
Hơn nữa, lệnh kỳ này bắt buộc phải treo ở vị trí thật cao trong Trung Điện, không thể mang bên người.
Quy củ xưa cũ này của Dương gia, đại khái là để cho các công tử tham gia cuộc chiến đoạt đích thêm một cơ hội chiến thắng, cũng để gia tăng chút khó khăn và không gian thử thách trí tuệ cho họ.
Lệnh kỳ được treo ở đây, đối với các công tử Dương gia, chính là một chướng ngại!
Vì không phải lúc nào cũng có người bảo vệ lệnh kỳ, hòng ngăn chặn những ai muốn thừa cơ lẻn vào, đánh cắp lệnh kỳ.
Vừa phải bảo vệ lệnh kỳ của mình, vừa phải đánh với kẻ khác cuộc chiến đoạt đích là cuộc chiến của đấu trí và đấu dũng.
Nhìn chữ “Khai” to lớn trên lệnh kỳ, Dương Khai nở một nụ cười nửa miệng.
Có tiếng sột soạt phía sau, đại tiểu thư Thu gia Thu Ức Mộng, sói Trung Đô Hoắc Tinh Thần, Hướng gia nhị công tử Hướng Thiên Tiếu cùng tiến đến.
Trợ lực Dương Khai đang nắm trong tay, cũng chỉ có chừng này, đều đang tụ tập cả ở đây.
- Khai huynh đệ, chuẩn bị tặng Kim Vũ Ưng của ngươi cho ta chưa?
Hoắc Tinh Thần cười quái đản, dáng vẻ ất ơ, phẩy cái quạt xếp ra:
- Ta muốn nói rõ với ngươi trước, lát nữa có người đến đánh ngươi, ta sẽ là người đầu tiên đầu hàng, đừng hy vọng ta giúp gì cho ngươi.
Thu Ức Mộng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi còn lảm nhảm nữa, coi chừng ta đánh ngươi thành tàn phế rồi vứt ra ngoài bây giờ.
- Này này này, ngươi là nữ nhân, đừng có hung dữ như vậy được không?
Hoắc Tinh Thần sầu thảm ra mặt.
Hướng Thiên Tiếu trầm giọng nói:
- Tất cả người của Hướng gia ta, ngươi xem xem bố trí canh phòng thế nào, ta sẽ làm như thế.
- Tùy ngươi.
Dương Khai nhìn y một cái, thuận miệng nói.
Hướng Thiên Tiếu nhíu mày, không nói thêm câu nào, quay người đi ra, hiển nhiên là đi điều động lâu la của y. Người y mang đến công lực không phải quá cao, tuy có bốn người Thần Du Cảnh, nhưng nếu đứng trước cao thủ thật sự, e cũng chẳng là gì.
Nhưng đêm nay dầu gì cũng là ngày đầu tiên của cuộc chiến đoạt đích, các công tử khác cũng chưa chắc có được bao nhiêu lực lượng đủ tốt có thể dùng đến. Do vậy mà đám người y mang tới vẫn có thể phát huy không ít tác dụng.
- Đã đến lúc này rồi, nên nói cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào rồi chứ?
Thu Ức Mộng cười hì hì hỏi.
- Trợ thủ ngươi che giấu, cũng nên lộ diện rồi phải không nào?
Dương Khai lắc đầu:
- Ta không che giấu trợ thủ nào hết. Tất cả những người ngươi nhìn thấy, chính là lực lượng hiện tại của ta.
- Không phải chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Thu Ức Mộng khẽ biến sắc.
- Lần này không lừa ngươi đâu!
Vẻ mặt Dương Khai rất nghiêm túc.
- Vậy thì phòng thủ thế nào đây?
Thu đại tiểu thư hoang mang, hai vị huyết thị tuy mạnh, nhưng hiện tại chỉ dựa vào vào họ thì phát huy được bao nhiêu lực chiến đấu? Thêm vào đó, đám người của Hướng gia, người của Thu Vũ Đường, hình như cũng không tốt tướng gì cho cam.
Đối phương chỉ cần xuất hai vị cao thủ Thần Du Cảnh thất, bát tầng, cũng đủ để hạ bệ nơi này.
Mà hiện tại, có ít nhất ba công tử Dương gia là có thể sử dụng những cao thủ tầm này!
- Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy.
Dương Khai nhìn Thu Ức Mộng lạnh như băng.
Cảm giác được ánh mắt của hắn, hàng lông mày đen tuyền của Thu Ức Mộng hơi nhíu, nàng bỗng ý thức được điều gì đó, liền cười:
- Không, ta tin ngươi.
- Ha ha, nhưng ta không tin ngươi.
Hoắc Tinh Thần vừa cười vừa đi ra ngoài.
- Ta đi tìm ít đồ ăn cho chim trước đây, đợi tí nữa cho Ưng nhi ăn một bữa hoành tráng mới được.
Nói xong liền không thấy bóng dáng y đâu.
Trong điện lúc này còn lại hai người, Dương Khai chợt lên tiếng:
- Ta phải ra ngoài một chuyến đây!
Thu Ức Mộng liền biến sắc, sợ hãi nói:
- Ra ngoài? Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi nói xem?
Thu đại tiểu thư nhìn Dương Khai kinh hãi, miệng nàng khẽ hé, nghĩ rằng hắn đang nói đùa, nhưng Dương Khai rất bình thản, nào có giống đang đùa.
- Ngươi nói thật à?
- Đương nhiên là thật. Trong cuộc chiến đoạt đích, có thể hạ được một đối thủ, là rất có lợi. Đêm nay là đêm đầu tiên, chắc chắn sẽ có người bị loại. Đây cũng là một cơ hội!
Nếu hạ bệ một đối thủ mà không có lợi ích, thì các công tử tham gia cuộc chiến sẽ không tùy tiện tấn công người khác, vừa tốn thời gian, công sức, vừa phải lo lắng lệnh kỳ của mình bị kẻ khác đoạt mất, thì ai dám làm?
Chỉ cần tóm được một công tử Dương gia, hoặc cướp được một lệnh kỳ, là có thể đổi lấy rất nhiều vật tư từ gia tộc cho bản thân sử dụng.
- Ngươi điên rồi hả?
Thu Ức Mộng vừa lắc đầu vừa kinh ngạc nhìn Dương Khai.
- Trên tay ngươi hiện giờ chỉ có chút lực lượng, phòng bị còn chẳng đủ, lại muốn chủ động tấn công? Ngươi nói xem, ngươi có thể dẫn ai đi? Người của Thu Vũ Đường ta, hay là người của Hướng gia? Hay là hai vị huyết thị kia?
Người của Thu Vũ Đường và Hướng gia, mang đi cũng vô dụng, nếu dẫn hai huyết thị đi, thì chẳng khác nào bỏ không phủ đệ, chỉ thất bại dễ dàng hơn thôi.
- Một mình ta!
Dương Khai nhíu mày.
- Ta không đồng ý!
Thu Ức Mộng tức giận đến mức thở mạnh, cắn răng nhìn Dương Khai đầy phẫn nộ.
Dương Khai bỗng nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn bộ ngực căng đầy của nàng, nói:
- Ta không cần phải hỏi ý ngươi, chỉ nói cho ngươi biết một tiếng thôi. Ta hành sự, không cần người khác chen lời vào!
Sắc diện Thu Ức Mộng lập tức đắng ngắt, nàng nghiến răng phát thành tiếng.
Thật lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi, nói:
- Được, ngươi đã quyết định vậy, ta cũng chẳng nhiều lời, song, nếu đêm nay ngươi thất bại, coi như Thu Ức Mộng ta có mắt như mù vì đã theo một nam nhân như ngươi!
- Cô nương, đừng nói lời dễ khiến người khác hiểu lầm chứ.
Dương Khai cười khẩy một tiếng.
- Vả lại, ai thắng ai bại còn chưa chắc chắn đâu.