Nghe Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu xưng tự xưng là thuộc hạ, hơn nữa thái độ còn cung kính đến vậy, Hoắc Tinh Thần không khỏi nhíu mày, bản năng y mách bảo có gì đó không đúng lắm.
Cao thủ Huyết Thị Đường của Dương gia, hình như đâu có xử sự nhã nhặn thế này?
- Chúng ta đánh cược thì thế nào nào?
Dương Khai bỗng đề nghị, mỉm cười nhìn Hoắc Tinh Thần.
- Đánh cược gì?
Hoắc Tinh Thần đột nhiên hứng khởi.
- Cược xem ta có thể qua nổi đêm nay không!
Ngoái đầu lại nhìn Dương Khai, Hoắc công tử lang sói Trung Đô mang vẻ mặt nghiền ngẫm, hai mắt hơi nheo lại, đầu óc lại nghĩ đi đâu đó.
- Sợ à?
Dương Khai cười thầm, thần sắc lãnh đạm, hừ rồi nói:
- Sợ thì đừng có theo đến đây, cẩn thận đêm nay mất mạng. Ta còn nghe nói ngươi là độc đinh của Hoắc gia, nhỡ mà tử mạng ở Chiến Thành, thì không dễ xử trí đâu.
- Sợ?
Hoắc Tinh Thần cười nhạt ha hả.
- Bổn thiếu gia đã ngần này tuổi rồi, còn chưa biết chữ “sợ” viết thế nào. Dám đánh cược với ta, ta sẽ cho ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục! Chẳng lẽ ngươi không biết, sở trường của bổn thiếu gia là ăn, uống, kỹ nữ và cá cược ư?
Lúc nói vậy, trông y hưng phấn rõ rệt.
- Lấy cái gì ra cược?
Hoắc Tinh Thần truy vấn.
Dương Khai nhìn y từ trên xuống dưới, nói:
- Hiện tại ngươi nghèo xơ xác, e là cũng chẳng có gì cược đâu nhỉ?
Hoắc Tinh Thần ngớ người, gãi đầu nói:
- Cũng đúng.
- Vậy thì chơi ít một chút.
Dương Khai khẽ cười một tiếng.
- Nếu ngươi thua, ta không cần gì của ngươi hết, ngươi cứ trần truồng chạy mười vòng quanh Chiến Thành là được rồi!
- Thế này... thế này thì không hay lắm đâu Khai huynh...
Hoắc Tinh Thần nhăn nhó mặt mày. Trần truồng chạy mười vòng quanh Chiến Thành, chả mất mặt chết đi được ư?
- Đằng nào thì ngươi cũng đã sớm mang tiếng xấu rồi, chạy mười vòng cũng chẳng có gì ghê gớm, nợ nhiều không sầu, rận nhiều chẳng ngứa mà.
Dương Khai nhướn mày nhìn y cợt nhả.
Nghe hắn nói vậy, Hoắc Tinh Thần cũng bất giác thấy có lý, gật đầu bảo:
- Nói cũng đúng. Có điều, ta không nghĩ mình sẽ thua. Nếu ngươi thua thì sao? Có thể cho ta cái gì nào?
Dương Khai huýt gió một tiếng, trên bầu trời chợt văng vẳng tiếng ưng hót.
Ngay lập tức, một luồng kim quang lao xuống, Kim Vũ Ưng thần tuấn đáp xuống vai Dương Khai, cặp mắt sắc lẻm rực sáng.
- Nếu thua ta sẽ tặng nó cho ngươi!
Hoắc Tinh Thần mừng khôn xiết. Nếu Dương Khai nói sẽ cho y của cải, bí bảo, có khi y sẽ không hứng thú nữa. Thân là độc đinh của Hoắc gia, nào có thiếu tài vật bí bảo?
Nhưng Kim Vũ Ưng thì khác, nó là yêu thú độc hữu của Dương gia, khỏi nói bản thân nó sức mạnh đã không tầm thường, mà riêng tướng tá, cũng đã khiến Hoắc Tinh Thần động lòng rồi.
Sau này mỗi khi ra đường, nếu có thể mang theo Kim Vũ Ưng bên cạnh như Dương Khai, thì cũng được nở mày nở mặt phết.
Mấy công tử bột ăn chơi trác táng thích kiểu cách như vậy.
- Nói là làm đấy!
Hoắc Tinh Thần sợ Dương Khai đổi ý, vội quyết định ngay, lại còn hoan hỉ nhìn Kim Vũ Ưng, miệng lẩm bẩm:
- Chim ưng ơi chim ưng à, qua đêm nay có khi ngươi sẽ phải đổi họ Hoắc rồi!
Dương Khai cười cười, không nói gì cả.
Cách Trung Đô hơn trăm dặm, Chiến Thành.
Đây là thành trì do Dương gia xây nên. Tuy không phồn hoa, rộng lớn bằng Trung Đô, nhưng cũng khá tốt. Ngày thường, cũng chỉ như những thành trì bình thường, nhưng mỗi lần đến đoạt đích chi chiến, nơi này sẽ trở thành chiến trường.
Mỗi tám góc của Chiến Thành đều có một phủ đệ, dành cho tám vị công tử tham gia đoạt đích chiến.
Có lẽ trong một thời gian rất dài ở tương lai, họ đều sẽ giằng co chiến đâu ở đây.
Nhìn tổng quát qua nhiều đời, đoạt đích chiến của Dương gia rất ít khi phân thắng bại trong thời gian ngắn. Đa số đều là những trận chiến kéo dài, thường phải mất dăm ba năm mới định ra kết quả.
Mà theo sách cổ Dương gia ghi lại, trăm năm trước, có một vị gia chủ Dương gia chỉ mất chưa đầy nửa năm, đã giành được thắng lợi cuối cùng.
Thành tích cỡ vậy đã đủ kinh người rồi, vì càng về cuối, kẻ địch phải đối phó càng mạnh, muốn thắng cũng càng khó.
Chỉ khi nào chính mình chiếm ưu thế khá lớn thì mới có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch.
Các huynh đệ vào thành theo thứ tự, cả Chiến Thành cũng sục sôi ngay lập tức. Ở đây vốn có không ít người sinh sống, nhưng lại càng có nhiều người bỏ đi hơn, vì sợ sẽ bị dây vào đoạt đích chiến của Dương gia.
Ai còn ở lại đều là những người bạo gan, họ cũng rất mong đợi vào cuộc chiến này.
Qua một hồi chào hỏi, chúng huynh đệ không nói cũng tự hiểu, liền tách ra, tự đi về phủ đệ của mình.
Phủ của Dương Khai ở góc Tây Bắc, vị trí không tốt lắm, tương đối khuất nẻo, cũng khá lạnh lẽo, nhưng hắn không hề để tâm.
Một nhóm chỉ bốn người lững thững đi đến phủ đệ góc Tây Bắc. Trước cổng là hai thị nữ xinh xắn, trong phủ còn có vài người đầy tớ có thể sai khiến. Họ do Dương gia phái đến để phục dịch sinh hoạt hằng ngày cho các vị công tử, đó là đãi ngộ mà phủ đệ nào cũng có. Những người này chỉ là người bình thường, chẳng phải lo họ có thể gây ảnh hưởng đến thắng bại của đoạt đích chi chiến.
Lúc Dương Khai đến, hai thiếu nữ trẻ tuổi nọ đều nhẹ nhàng hành lễ:
- Bái kiến Khai công tử!
Ngữ khí không thể coi là nhiệt tình, mà chỉ làm theo lệ thường thôi, nhưng cả Dương Khai và Hoắc Tinh Thần đều tinh ý nhận ra, vẻ mặt của hai thị nữ này đều có phần lạc lõng.
Hiển nhiên là vì bị phân đến phủ đệ của một tên công tử không có tiền đồ gì, hai thiếu nữ này đều tự thấy không còn hy vọng gì nữa.
Những đầy tớ trong phủ tuy không tham gia vào đoạt đích chi chiến, nhưng dĩ nhiên họ cũng sẽ hy vọng mình được theo một vị công tử xuất sắc. Có vậy, không những họ được đảm bảo an toàn, mà nếu công tử họ hầu hạ hài lòng, đợi sau này công tử kế thừa gia chủ, thì họ cũng có thể được thơm lây.
Hoắc Tinh Thần cười nhìn Dương Khai, hình như cảm thấy đến cả hạ nhân bình thường này cũng nghĩ hắn không có tiền đồ, thật là thú vị.
Dương Khai hờ hững gật đầu, dẫn Khúc Cao Nghĩa và Ảnh Cửu vào trong phủ.
Sau lưng, Hoắc Tinh Thần cười cợt nhả hề hề, nói với hai thiếu nữ trẻ trung kia:
- Hai vị cô nương tên gì vậy?
Thấy bộ mặt gian dâm đó của Hoắc Tinh Thần, hai thiếu nữ đều sợ phát khiếp, vội vàng lùi về sau.
Đại danh của sói Trung Đô, dĩ nhiên là họ biết. Đang lo ngay ngáy lần này chắc khó thoát khỏi tay y, thì tiếng Dương Khai chợt vang lên từ phía sau:
- Người trong phủ ta, không được động vào ai hết!
Hoắc Tinh Thần ngớ người, la ầm lên:
- Này Dương Khai, ngươi quản hơi nhiều thì phải?
Vừa nói, y vừa vội đuổi theo, hầm hè bảo:
- Nhưng ở đây hình như cũng chẳng có mỹ nữ nào khác, ngươi bảo ta tiêu khiển bằng gì đây?
Dương Khai liếc y một cái hờ hững, nói:
- Trong Chiến Thành chắc là cũng có lầu xanh. Nếu ngươi không sợ bị tóm thì cứ tự nhiên đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
- Thôi khỏi.
Hoắc Tinh Thần xua tay lia lịa. Y đã chọn Dương Khai làm đồng minh trước bao con mắt ếch chĩa vào, điều này đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của người khác, giờ mà chạy đến lầu xanh chắc chắn sẽ gặp chuyện.
- Ai muốn tìm mỹ nữ, xem thử ta có được không?
Phía Đại Đường trong phủ, đột nhiên vang lên tiếng một nữ nhân.
Nghe thấy giọng nói này, Dương Khai không khỏi sửng sốt. Hoắc Tinh Thần rụt cổ lại như phản xạ có điều kiện, giương mắt lên nhìn trân trối.
Những gì lọt vào tầm mắt là một cô nương xinh đẹp diện chiếc váy dài màu tím nhạt, mắt sáng ngời, da dẻ trắng nõn, mỉm cười đủng đỉnh bước ra từ bên trong. Khi đến gần, nàng ưỡn bộ ngực sung mẩy lên, cười nhìn hai người.
- Thu Ức Mộng?
Hoắc Tinh Thần la lên thất thanh.
- Ta tưởng ai cần tìm mỹ nữ, thì ra là tên công tử bột nhà ngươi!
Thu Ức Mộng tươi cười nhìn Hoắc Tinh Thần. Y mếu mặt, chửi thầm xui xẻo lại gặp nàng ở đây. Chợt y lại giật mình nhìn Thu Ức Mộng, vẻ mặt kinh hãi, như nghĩ đến điều gì đó.
- Sao ngươi lại ở đây?
Dương Khai chau mày.
Hôm nay đúng là nhiều chuyện kỳ quái. Hoắc Tinh Thần tự nhiên trở thành đồng minh của hắn, giờ đến cả Thu Ức Mộng cũng chạy đến đây.
- Thu gia các người không phải ở chỗ lục ca ta sao?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
Thu Tự Nhược của Thu gia đã đi cùng Dương Thận, hơn nữa lúc đó, gia chủ Thu gia, Thu Thủ Thành cũng có mặt, rõ ràng đã tuyên bố với tất cả mọi người, Thu gia là đồng minh của lão lục Dương Thận.
Dương Khai không hiểu tại sao Thu Ức Mộng lại xuất hiện ở phủ mình, hơn nữa trông có vẻ như nàng đã đợi ở đây từ sớm rồi.
- Thu gia là Thu gia, ta là ta!
Thu Ức Mộng mỉm cười, hất cái cằm trắng nõn lên:
- Sao, không hoan nghênh à?
- Mỹ nữ, đừng nói là ngươi bị cha đuổi khỏi gia tộc chứ?
Hoắc Tinh Thần bấm bụng đoán mò.
- Nghĩa là sao, nói rõ đi.
Dương Khai nhất thời chưa hiểu hàm ý trong đó.
- Ta đến trợ giúp ngươi, không phải có đoạt đích chiến hay sao? Có gì mà không hiểu. Từ nay về sau, chúng ta sẽ là đồng minh.
Thu Ức Mộng cười thản nhiên, thấy Dương Khai bối rối, liền khoái chí.
Hoắc Tinh Thần đảo mắt, cười khẩy hề hề:
- Cha ngươi đúng là cáo già, thế chấp song bảo cơ à?
Rõ ràng là y hiểu lầm rằng Thu gia đã kết giao với Dương Thận, lại còn muốn qua lại với Dương Khai. Có điều Hoắc Tinh Thần cũng nghi hoặc, không hiểu Dương Khai có điểm nào thần kỳ mà có thể khiến Thu gia gác một nửa cơ hội vào hắn. Bản thân y chỉ vì muốn tìm kiếm sự kích thích mới theo Dương Khai chơi đùa thôi, nhưng Thu gia thì chắc chắn phải khác.
- Ta bảo rồi, Thu gia là Thu gia, ta là ta.
Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu.
- Lần này ta không đại diện cho Thu gia, mà đại diện cho chính ta.
Dương Khai liền đổi hướng suy nghĩ, nhanh chóng hiểu ra rất nhiều chuyện, hắn gật đầu:
- Ta biết rồi, ngươi có bao nhiêu người?
Thu Ức Mộng cười gượng:
- Người của Thu Vũ Đường ta dẫn đến rồi đó.
Vừa phóng vừa thu thần thức, ngay lập tức nắm rõ tu vi mạnh yếu của tất cả võ giả trong phủ, Dương Khai khẽ gật đầu.
Hoắc Tinh Thần thì lại chế nhạo:
- Thu Vũ Đường? Cái chỗ chuyên thu nhận phế phẩm ấy hả? Hình như cũng chỉ có cỡ hai mươi người thôi nhỉ?
- Không sai, chính là nơi chuyên thu nhận phế phẩm!
Thu Ức Mộng trừng mắt nhìn Hoắc Tinh Thần.
Võ giả của Thu gia, phàm là thân bị trọng thương, công lực giảm sút, cả đời không còn hy vọng phát triển nữa, đều sẽ bị sai đi làm việc nhẹ ở Thu Vũ Đường. Cả Thu Vũ Đường chỉ có hai vị Thần Du Cảnh, hơn nữa cảnh giới còn chẳng cao.
Thu Ức Mộng đưa những người này đến đây, căn bản không đủ dể ứng phó với nguy hiểm sắp phải đối mặt đêm nay.
- Tới thì cứ tới thôi. Nói sao thì cũng là một nguồn lực.
Dương Khai nhìm Thu Ức Mộng, mỉm cười gật đầu.
Thu Ức Mộng nhoẻn miệng cười:
- Mong là ngươi không làm ta thất vọng!
- Mấy ngươi lạc quan gì vậy chứ?
Hoắc Tinh Thần khẽ lắc đầu, không biết tại sao hai người họ lại còn không để tâm vào cuộc chiến này hơn cả mình. Y vỗ ngực bảo:
- Một trợ thủ không có sức mạnh có thể dùng đến, hai huyết thị trọng thương, giờ lại thêm một đại tiểu thư dẫn theo một đám phế nhân. Kiểu này đúng là ruồi muỗi tề tựu. Dương Khai, ngươi sắp xong đời thật rồi.