Điện phủ thật hùng vĩ và rộng rãi, trên mặt đất phủ lên thảm lông mềm thật dày, tứ phía trên vách tường điêu khắc rất nhiều tranh sơn thủy trông rất tinh mỹ. Ở giữa cung điện có một lư hương khi đốt Ninh Thần Hương có thể ngưng thần tĩnh khí. Vào trong phòng không khí ấm áp, đỉnh chóp của điện phủ cao chót vót lại được khảm rất nhiều bảo thạch, từ dưới nhìn lên trông giống sao lấp lánh đầy trời.
Vài vị lão gia tóc đã hoa râm, quần áo mặc rất đơn giản, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nghiên cứu bàn cờ đang còn đánh dở ở trước mặt, hoặc tìm hiểu một số công pháp huyền bí, rồi tự cảm thấy thỏa mãn.
Thoạt nhìn những trưởng lão này chẳng khác gì người bình thường, tinh khí toàn thân được nội liễm đến cực điểm, so với những lão nhân bình thường ở thế tục cũng không khác nhau quá lớn, nhưng kì thực mỗi người đều mang tuyệt kỹ, uy danh lừng lẫy.
Đang ngồi trên ghế ở vị trí chính giữa, là Dương Trấn, tuy tuổi đã qua thất tuần, tuy già nhưng vẫn tráng kiện, mơ hồ có thể thấy được nhiệt huyết lúc còn trẻ.
Thân là một người phụ trách trong Trưởng Lão Điện, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, không tiện đi lại, nên không thể giống như lúc còn trẻ, nam xông bắc tiến vì Dương gia mà kiến công lập nghiệp, cho nên hàng năm Dương Trấn đều trấn thủ ở Trưởng Lão Điện, cùng mấy vị trưởng lão khác xử lý một vài sự vụ.
Lúc này, hai mí mắt Dương Trấn cụp xuống, trông có vẻ như tinh thần mệt mỏi, hai cánh tay khép tại trong tay áo, nghe một thanh niên đang đứng trước mặt nói qua sự tình của y.
Qua một hồi lâu, thanh niên kia mới nói xong, sau đó dùng đôi mắt trông mong nhìn Dương Trấn, chờ đợi câu trả lời của lão.
Chậm rãi mở hai tròng mắt, con ngươi có vẻ như đã đục ngầu bỗng phát ra tinh quang. Dương Trấn lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên kia, vẻ mặt không kiên nhẫn.
-Không chút tiền đồ!
Dương Trấn hừ hừ,
-Ra ngoài mấy năm, mà chỉ mang về cho Dương gia món đồ rác rưởi này sao? Những thứ không bằng rác rưởi như thế lại còn muốn đổi lấy huyết thị nữa sao? Ta xem ngươi so với một lão già như ta còn hồ đồ hơn.
Thanh niên kia bị lão răn dạy một phen, khuôn mặt lập tức đỏ ửng.
-Ngươi trở về đi, những công lao này ta ghi nhớ cho ngươi, nhưng không đủ để đổi lấy bất cứ một vị huyết thị nào đâu.
Dương Trấn phất phất tay, không nhịn được nói:
-Đợi đến ngày ngươi có đủ công lao rồi hãy nói sau, tuy nhiên đoạt đích chi chiến đã sắp bắt đầu, ta sợ ngươi không có thời gian chuẩn bị. Đoạt đích chi chiến, ngươi tốt nhất là nên bỏ cuộc càng sớm càng tốt, cho người ta khỏi chê cười.
Thanh niên kia vẻ mặt suy sụp. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn như vẫn còn có chút hy vọng, nói năn nỉ nói:
-Trưởng lão, ta muốn đổi một vị thực lực thấp nhất...
Lời còn chưa nói hết, đã bị Dương Trấn cắt đứt:
-Không đủ chính là không đủ, đừng dông dài nữa, còn không mau cút đi!
Một tiếng gầm lên, một cỗ sóng khí vô hình tấn công lên trên người thanh niên kia, trực tiếp đánh y văng ra khỏi Trưởng Lão Điện.
Toàn bộ Trưởng Lão Điện đều cộng hưởng phát ra mấy tiếng ông ông, mấy vị trưởng lão đầu bạc nhàn rỗi đến mức phát chán kia thế mà vẫn bất động. Dường như tất cả đều bị điếc, căn bản không thèm để ý tới chuyện này, vẫn chuyên chú làm việc của mình như lúc trước.
Ngoài điện, thanh niên chật vật bò dậy, trên mặt hiện lên vẻ nhục nhã. Hai má đỏ bừng, tức giận rời đi.
Mới đến cửa điện Dương Khai liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác khó nói lên lời.
Thanh niên kia cũng là một đệ tử trẻ tuổi của Dương gia đứng hàng thứ ba, tên Dương Thiết, xem như là Tam ca của Dương Khai rồi.
Sau khi gia tộc ban ra mệnh lệnh cho phép huyết thị tham dự đoạt đích chi chiến, bọn công tử trẻ tuổi đều đang nhanh chóng hành động. Lấy những vật mình đoạt được trong mấy năm rèn luyện bên ngoài để đổi lấy vài vị huyết thị.
Tuy nhiên bây giờ nhìn lại mấy năm này ở bên ngoài Dương Thiết cũng không có được vật nào có giá trị, cho nên mới bị trưởng lão đa văng ra ngoài.
-Tam đệ cũng không được.
Tiếng nói của một người lọt vào trong tai, mang theo cảm giác tiếc hận.
Dương Khai nhìn về nơi phát ra thanh âm, thì nhìn thấy Dương Chiếu đang đứng ở bên đó, trên thần sắc mang theo một tia bi thương, nhìn bóng lưng Dương Thiết rời đi, lắc đầu không ngừng.
-Nhị ca!
Dương Khai đi qua chào hỏi một tiếng.
- Khai đệ.
Dương Chiếu ha hả cười.
Dương Khai lại đem ánh mắt nhìn về người bên cạnh y, người này thân hình thẳng tắp như kiếm, chỉ có điều lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, làm cho người ta sinh ra cảm giác cho dù trời sập có lẽ y cũng không sợ hãi, đất sụp thì sắc mặt y cũng không thay đổi. Vẻ mặt của y thản nhiên, từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi chút nào, chỉ có lúc Dương Chiếu hô lên “Khai đệ” y mới chuyển ánh mắt nhìn sang bên này.
-Đại ca!
Dương Khai biến sắc.
Trong thế hệ trẻ tuổi của Dương gia chỉ có duy nhất một cao thủ trẻ tuổi đạt đến Thần Du Cảnh, lão đại Dương Uy!
-Khai đệ?
Trong ánh mắt của Dương Uy có chút kinh ngạc, thời điểm Dương Khai chào hỏi y, không hiểu tại sao chân nguyên của bản thân không ngờ lại như sóng lớn cuồn cuộn dâng lên không kìm chế được, loại tình huống này chỉ khi y cảm nhận được áp lực mới xuất hiện.
Thần thức vừa mới tu luyện được quét một vòng trên người Dương Khai, phát hiện hắn chẳng qua cũng chỉ mới ở trình độ Chân Nguyên Cảnh bát tầng, không khỏi nhướn mày, trong lòng âm thầm thấy kỳ quái, có chút không hiểu rõ vì sao Dương Khai có thể làm cho chân nguyên của y dao động trong một cái chớp mắt.
-Vài năm không thấy, Khai đệ không ngờ trình độ đến đạt bực này.
Dương Uy nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lộ ra một chút khen ngợi.
Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi và hoảng sợ.
Năm sáu năm trước, vị đệ đệ nhỏ nhất nhà đang trước mặt còn không thể tu luyện, chỉ là một người thường trói gà không chặt, mà hiện tại sau khi gặp lại, không ngờ đã đến Chân Nguyên Cảnh bát tầng!
Tuy so với mình còn thấp hơn hai tiểu cảnh giới, nhưng khoảng thời gian hắn tu luyện lại ngắn hơn mình khoảng bảy tám năm! Vừa rồi mới gặp mặt, nhưng lại không ngờ nảy sinh điều dị thường.
Dương Uy rốt cục ý thức được vì sao đối phương lại làm cho mình cảm thấy áp lực, thực sự không phải là không hề có nguyên do. Chỉ sợ cho hắn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, một ngày nào đó hắn sẽ vượt qua chính mình!
-Đệ cũng là đến nộp đồ sao?
Dương Chiếu cười khẽ nhìn Dương Khai. Dương Khai khẽ gật đầu, hắn cười khổ nói:
-Không có biện pháp nào khác, gia tộc đã qui định như vậy, thì không thể không đến.
-Ha ha!
Dương Chiếu cười to, thân thiết vỗ bả vai Dương Khai nói:
-Bằng không đệ cho rằng gia tộc làm sao lại cất giữ nhiều thứ như vậy? Toàn bộ đều là do chúng ta trộm cướp ở bên ngoài đưa về.
-Đều là đồ của gia tộc thôi, một ngày nào đó chính các ngươi cũng sẽ phải dùng đến.
Dường như Dương Uy trời sinh mặt lạnh, trong trí nhớ của Dương Khai, y chưa từng cười, ngôn ngữ cũng không nhiều lắm, có vẻ khá nặng nề, nhưng phong cách làm việc rất nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
Nghe y nói như vậy, Dương Chiếu và Dương Khai cũng không nói thêm lời nào về việc này nữa.
-Khai đệ có phải muốn tiếp tục hợp tác với hai vị huyết thị đưa đệ về trước kia hay không? Ta thấy bọn họ đối với đệ cũng khá thành tâm đấy.
Dương Chiếu vô tình cố ý hỏi một tiếng.
Dương Khai chậm rãi lắc lắc đầu:
-Có người khác rồi.
Dương Chiếu không khỏi ngạc nhiên, dường như y không ngờ tới hai người mà hắn chọn lại không phải Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
Tuy nhiên Dương Khai cũng không muốn nói tiếp chuyện này. Quay đầu lại nói:
-Ngũ ca đâu rồi, sao lại không thấy Ngũ ca?
Hai người Dương Chiếu và Dương Kháng là anh em ruột, từ trước đến nay như hình với bóng, bình thường chắc chắn sẽ không tách ra.
Dương Uy hừ nhẹ một tiếng:
-Có ta ở đâ dám xuất hiện sao?
Dương Chiếu và Dương Khai liếc nhau, không khỏi rụt cổ một cái, chẳng những Dương Kháng e ngại vị đại ca trời sinh mặt lạnh này, mà dường như tất cả huynh đệ đều cảm kính sợ y.
Nguyên nhân không phải đơn thuần chỉ vì y lớn tuổi nhất.
-Ta đi vào trước.
Dương Uy tiến lên ra hiệu cho hai người, hai tay chắp sau lưng đi vào Trưởng Lão Điện.
Không đầy một hồi, y đã đi ra, bước nhanh rời đi.
Dương Chiếu cười khổ một tiếng:
-Đại ca vẫn như vậy, luôn không thích nói chuyện, mà ngay cả các huynh đệ muốn thân cận với huynh ấy một chút cũng không được.
-Mỗi người có một tính cách.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, kỳ thật hắn cũng khá thích loại người có cá tính như Dương Uy. Không nói lời vô nghĩa, không ướt át dài dòng, có cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm, khoái ý vô cùng.
-Nhị ca cũng đi vào trước đi, đệ đợi ngươi thêm lát nữa.
-Được!
Lại qua hồi lâu, Dương Chiếu mỉm cười đi ra, hiển nhiên đối với chuyện trao đổi với Trưởng Lão Điện vừa rồi rất vừa lòng, đợi y đi ra, Dương Khai mới thản nhiên rảo bước tiến lên.
Nhìn thấy Dương Khai tiến vào. Đôi mắt sáng quắc của Dương Trấn theo dõi sát sao không buông tha, đợi hắn đi tới phụ cận, sau khi thi lễ xong mới cười ha hả một tiếng:
-Ta nhớ tiểu tử này, lần trước dùng một bộ Huyền cấp vũ kỹ đổi lây một con Kim Vũ Ưng.
-Vâng.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, lần trước đổi Kim Vũ Ưng cũng là do Dương Trấn viết giấy cho hắn, rồi mới từ Đỗ Thành Bạch nhận Kim Vũ Ưng trở về. Sự việc xảy ra cách đây cũng không lâu, Dương Trấn tự nhiên nhớ rõ.
Vui sướng khi người gặp họa, Dương Trấn nói:
-Hối hận rồi đúng không? Ha ha ha ha! Lúc ấy lão phu cũng biết sau này ngươi nhất định sẽ phải hối hận, một bộ Huyền cấp vũ kỹ, lại dùng để đổi lấy một súc sinh không có tác dụng nhiều. Khoản mua bán này ngươi thua thiệt lớn! Lức đó ngươi có thể đổi được một vị huyết thị đấy!
Dường như có thể nhìn thấy Dương Khai hối hận, lão gia này thật cao hứng.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bí hiểm mà cười đáp:
-Không hối hận, hơn nữa hối hận cũng không làm nên chuyện gì, chỉ tự rước thêm phiền não.
Dương Trấn hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói:
-Con vịt chết mạnh miệng!
Lão hiển nhiên nghĩ là Dương Khai ra vẻ hào phóng, kỳ thật hối hận đến mức gần não ruột rồi.
-Ta cũng muốn nhìn xem, lần này ngươi có thể mang đến cho ta niềm vui bất ngờ nào nữa đây!
Dương Trấn vẫn khép hai cánh tay trong tay áo như cũ, vẻ mặt không chút để ý,
-Nói coi thử, muốn đổi mấy vị huyết thị?
-Tối đa cũng chỉ có thể đổi hai vị mà thôi, tất nhiên là hai vị rồi!
Dương Trấn cố gắng mỉm cười chậm rãi kiềm chế, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Khai, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc, mà ngay cả những lão già ở bên cạnh, giờ phút này cũng dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn vể phía bên này.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều chăm chú dán lên trên người Dương Khai, đám lão già này kinh ngạc một chút, chợt mỗi người đều lộ ra thần sắc hứng thú, bộ dạng nghển cổ lên trông mong thứ gì đó.
Đám công tử của Dương gia rèn luyện ở bên ngoài, nhiều lắm thì hoạt động trong các thế lực nhất đẳng, mà mấy chỗ đó thì tài nguyên cũng không nhiều lắm, những thứ có thể cho đám công tử Dương gia lại càng ít.
Muốn đổi lấy một vị huyết thị, tối thiểu cũng phải có một bộ vũ kỹ công pháp Huyền cấp hoặc là ba bộ Thiên cấp thượng phẩm.
Lần trước Dương Khai đã dùng một bộ Huyền cấp vũ kỹ, lúc này đây hắn lại muốn đổi hai vị huyết thị.
Chẳng phải muốn nói hắn còn có hai bộ Huyền cấp vũ kỹ sao? Hắn làm sao có được?
Đó căn bản là chuyện không thể nào! Vũ kỹ công pháp cấp bậc Huyền cấp nếu nhiều như vậy thì giá trị của nó cũng không cao.
Mọi người trong phòng, đều nghĩ Dương Khai không thể làm được chuyện đó, chỉ khi hắn không rõ quy tắc, nên mới đánh giá cao chính mình.
Một đám người mang dáng vẻ chuẩn bị được xem kịch vui.
Thật lâu, Dương Trấn mới không cho là đúng cười cười, tùy ý nói:
-Nói vật phẩm của ngươi đi, lão phu sẽ đánh giá ngươi có thể đổi lấy hai vị huyết thị hay không.
Dương Khai khẽ gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra hai khối ngọc trắng noãn không chút tì vết, đặt ở trên bàn trước mặt Dương Trấn.
Dương Trấn nhíu mày nhìn hắn một cái, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng, rút tay đang thọc sâu trong tay áo ra, cũng không thấy hắn có động tác gì, đã cầm một khối ngọc lên, thần thức thấm vào trong đó bắt đầu thăm dò, điều tra.