Vũ Luyện Điên Phong

Chương 347: Si mị võng lượng




Lão già áo xanh đó mang theo Dương Khai nhanh chóng xông vào trong Hung Sát tà động, ba người còn lại cũng theo sát bên cạnh.

Lão già áo lục quay đầu lại cười mím chi nhìn một cái, mắt lão ta đầy vẻ hứng thú, đột nhiên vung tay một cái, hai vệt sáng màu xanh biếc như linh xà xuất động bay về phía sau

Tiếng kêu của tỷ muội Hồ gia vừa dứt thì thân hình mềm mại liền bị tia sáng xanh biếc này đánh trúng.

Lập tức hai tỷ muội Hồ gia trở nên xanh mơn mởn, chuyện này khiến hai nàng chấn động tại chỗ, vội vàng kiểm tra người mình thì lại phát hiện không sao, chân nguyên vận chuyển cũng không gặp trở ngại gì.

Sắc mặt Lãnh San thay đổi hẳn, thất thanh nói:

- Phụ cốt u ảnh!

Đám người Qủy Vương Cốc lại quay sang nhìn tỷ muội Hồ gia, ánh mắt tỏ vẻ đồng cảm.

- Ý gì vậy, đây là gì?

Hồ Kiều Nhi trầm giọng hỏi.

Sắc mặt Lãnh San cực kì khó coi, vẻ lo lắng ưu tư, chần chờ một chút mới mở miệng giải thích:

- Si Mị Võng Lượng, tên mặc áo dài màu lục trong số bọn chúng là kẻ háo sắc, e rằng các người bị lão để ý đến rồi, phụ cốt u ảnh này là tuyệt kỹ độc môn của lão ta, một khi đã bị đánh trúng thì bất cứ lúc nào lão ta cũng có thể cảm nhận thấy vị trí của các người, thậm chí còn có thể dùng chiêu này ảnh hưởng đến tâm thần các người, khiến các ngươi phải bó tay chịu trói, ngoan ngoãn nghe lời.

Tỷ muội Hồ Gia tức thì hoa dung thất sắc.

- Hơn nữa màu sắc trên người các người cũng là dấu hiệu của chiêu này, chỉ cần ra ngoài, bất cứ ai nhìn thấy màu này đều biết các người đã trúng phải phụ cốt u ảnh.

Dừng lại một chút Lãnh San lại tiếp:

- Bây giờ lão ta phải vào trong đó thăm dò tình hình, phải phân tâm, vì thế mới để lại phụ cốt u ảnh thuật trên người các người, đợi lát nữa xong việc trong đó nhất định sẽ đi tìm các người.

- Dù hắn không đích thân đi thì cũng sẽ có người đến bắt các người và giao cho lão, gây ra thiện cảm cho lão ta, các người gặp phiền phức lớn rồi!

Thẩm Dịch cũng thần sắc ngưng trọng.

- Có cách gì phá giải không?

Sắc mặt Hồ Kiều Nhi lãnh đạm, trầm giọng hỏi.

- Cao thủ Thần Du cảnh tầng chín còn không chắc có thể phá giải. Trừ phi giết chết lão, hoặc là tìm người thực lực cao hơn lão!

Lãnh San cắn môi nói.

Nghe nàng ta nói vậy, tâm trạng tỷ muội Hồ gia như tức khắc rơi vào đáy cốc.

Dương Khai không hề hay biết tình hình bên này của tỷ muội Hồ gia, nhưng hai vệt lục quang mà lão già áo màu lục đánh ra cùng với ánh mắt dâm dê của lão thì hắn thấy rõ ràng.

Ánh mắt Dương Khai đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị.

Ba lão kia vẻ như cũng đã quen với hành động này của lão già áo màu lục, nên thần sắc cũng không có gì thay đổi, càng không phải nói đến chuyện bàn tán gì rồi.

Mấy lão ta chỉ vùi đầu mà bay vào bên trong.

Tốc độ bay của bậc cao thủ Thần Du cảnh thì vô cùng nhanh, đám người Dương Khai phải lâu lắm mới xông đến được chỗ lối ra, nhưng không bao lâu đã bị bọn lão ta bắt về.

Lại trở lại chỗ cách hai tòa cao đài không xa, Si Mị Võng Lượng đều nheo mắt lại, vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn lên phía trước đó.

Lúc này nước suối Tà Sát đã rút cạn, còn ở chỗ con suối Tà Linh lại có thêm một con vật hình kén màu đen kịt.

Trên kén đó, những đường vân nhìn giống như huyết mạch cơ thể người đan xen lẫn lộn, bên trong đó có một dòng năng lượng không rõ đang chạy.

Cái kén lớn đó phải cao đến bốn năm trượng, khổng lồ vô cùng, khắp người nó phát ra một dòng cảm giác lạnh lẽo băng hàn, những chùm tà khí như thực thể đó giường như đã biến thành những con xúc tu, du động phất phơ ở bên ngoài cái kén đó, nhìn mà thấy ghê người.

Tùng tùng…

Có tiếng đập nhảy mạnh từ trong kén truyền ra, cùng với tiếng đập nhảy đó là một dòng năng lượng đủ làm ảnh hưởng đến tâm linh và thần thức dập dờn như những gợn sóng, cuốn đến chỗ Si Mị Võng Lượng và Dương Khai.

Lão già áo màu xanh đang xách Dương Khai trên tay sắc mặt khẽ thay đổi, lão đánh ra mấy thủ quyết , giơ tay phất lên trước một cái để cản lại cú công kích này.

- Đây là gì vậy?

Lão già áo vàng sắc mặt nặng nề, chằm chằm nhìn cái kén lớn đó, vẻ mặt mơ màng.

Mấy lão này thực lực thâm hậu, tuổi đời không ít, hiểu biết cũng khá uyên bác, tuy có thể cảm nhận áp lực lớn từ trong cái kén đó, nhưng cũng biết rằng vật trong đó tuyệt đối không phải dễ đối phó, nhưng không ai nhận ra nó rốt cuộc là vật gì.

Tà khí nồng như vậy, giống như một thực thể, mắt thường có thể nhìn thấy.

Cả đời bốn lão ta cũng chỉ nhìn thấy nó trên một người.

Đó chính là Tà chủ xuất thế không lâu!

Mấy tháng trước, trong lúc bốn người đi theo Âm Minh Qủy Vương để gặp Tà chủ, đã có may mắn tận mắt chứng kiến phong thái của Tà chủ.

Thứ tà ác của Tà chủ đã vượt qua khỏi tầng bậc của tà, Âm Minh Qủy Vương từng nói, đó là ma! Là ma thực sự!

Tất cả tà cũng chỉ là vô danh tiểu tốt trước mặt ma.

- Tiểu tử, ta hỏi người lần cuối cùng, có biết chuyện xảy ra ở đây không. Ngươi mà dám nói không biết lão phu sẽ giam ngươi ở đây, để ngươi tự sinh tự diệt, còn nếu ngươi nói cho lão phu biết thì lão phu sẽ cho ngươi một đường sống.

Lão già áo xanh thả Dương Khai xuống, thản nhiên nhìn hắn.

Dương Khai sắc mặt bình thản, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn lão ta rồi cau mày nói:

- Đây là vật ẩn chứa trong con suối Tà Linh.

- Con suối Tà Linh?

Mặt bốn lão Si Mị Võng Lượng đều biến sắc, giọng lão mặc áo xanh đó đột nhiên giương cao.

Bốn chữ con suối Tà Linh này cũng có sức chú ý đối với bọn lão.

- Phải.

Dương Khai gật đầu, cũng không che dấu điều gì mà đem những chuyện xảy ra trước đó ngắn gọn kể lại một hồi.

Bốn lão ta càng nghe càng thấy hừng hực trong lòng, mắt bừng sáng, sự kiêng dè đối với cái kén ban đầu giờ đã bị thay bằng lòng tham, ai nấy đều mắt sáng rực mà nhìn về phía cái kén lớn đó.

Khi Dương Khai nói xong thì hơi thở bọn lão có chút không bình tĩnh được nữa.

- Làm thế nào đây?

Ba lão kia vẻ khẩn trương và mong đợi nhìn lão già áo xanh, đợi lão đưa ra chủ ý.

Trong lòng lão già áo xanh đó rõ ràng là cũng vô cùng bối rối, con suối Tà Linh này rất hiếm khi xuất hiện, nhưng mỗi lần xuất hiện nhất định sẽ mang đến những thứ hay, là những thứ bảo bối mà các cao thủ Thần Du cảnh liều mạng để cướp lấy.

Nhưng lần này con suối Tà Linh lại mang đến một vật như vậy, thực sự là đã vượt ra khỏi kiến thức và hiểu biết của bọn họ.

Lão già áo xanh không biết có nên đánh cuộc tính mạng của mình ở đây không.

- Chúng ta cách Thần Du cảnh chín tầng cũng không xa nữa, nhưng mãi vẫn không tìm được nguồn năng lượng thích hợp, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết phải đợi đến lúc nào nữa.

Lão già áo tím rõ ràng là muốn mạo hiểm cược một lần, ánh mắt đầy vẻ muốn thử.

- Đúng vậy.

Lão già áo lục và lão già áo vàng cùng lúc gật đầu, cho rằng lão già áo xanh nói có lý.

Ba người cùng có ý định như vậy, lão già áo xanh cũng không thể chuyên quyền độc đoán huống hồ, lão ta cũng là kẻ có thiên hướng mạo hiểm, chỉ là trong lòng cũng có chút kiêng sợ là thôi.

Trầm mặc một lúc, lão già áo xanh đó liền mắt lóe sáng, ánh mắt kinh định, trầm giọng nói:

- Vậy thì làm!

Vừa nói lão vừa quăng Dương Khai ra, khiến hắn bay ra khỏi chừng trăm dặm.

Còn chưa rơi xuống đất Dương Khai đã cảm thấy đột nhiên có một dòng năng lượng ngang ngược bạo phát ra, dòng năng lượng này chứa đầy loại âm u nham hiểm, chân dương nguyên khí tự chủ mà phản kích lại cũng vẫn không thể chống đỡ.

Tiếng răng rắc vang giòn, mấy khúc xương cốt đã đứt gãy, một ngụm máu tươi nhổ ra giữa không trung, khi rơi xuống đất thì Dương Khai thậm chí không thể động đậy được, sắc mặt thì tái nhợt.

Lão già áo xanh cười đầy âm hiểm:

- Kha kha, lão phu nói lời giữ lời, thả cho người một đường sống.

Dương Khai vẻ đầy oán độc nhìn đến bên đó, ánh mắt đầy thù hận và sâm lãnh.

Lão già áo xanh đó đâu phải là thả cho hắn một đường sống, nếu không phải chân dương nguyên khí trong người mình đủ tinh thuần hùng hậu thì cái ám chiêu vừa rồi của lão cũng đủ đánh tan đan điền trong người Dương Khai, hoàn toàn phế bỏ tu vi của hắn, khiến hắn trở thành một người bình thường.

Một người thường không có thực lực gì mà ở chốn này thì ngoài đường chết ra không còn kết cục nào khác.

May mà khoảng cách lúc này đủ xa, nên lão già áo xanh mới không biết được Dương Khai không hề bị phế bỏ tu vi, nếu mà để lão biết thì với bản tính độc ác của lão e là sẽ lập tức hạ độc thủ.

Không dám có chút chậm trễ Dương Khai vội gượng người dậy, khoanh chân ngồi điều tức, đồng thời đưa tay chấm lấy một giọt Vạn Dược linh dịch đút vào mồm để hóa giải dược hiệu.

Chỉ chốc lát sau, bên đó liền truyền đến có tiếng giao đấu kịch liệt.

Si Mị Võng Lượng thực lực cao thâm, bốn người mà hợp lực thì có thể coi là vô địch trong Thần Du cảnh, lúc này đang hung mãnh tấn công cái kén lớn đó.

Có tiếng gầm lên từ trong cái kén, hình như có cái gì đó đang thoát khỏi bị trói buộc.

Tiếng kêu vừa kinh hoàng vừa mừng rỡ ngạc nhiên của lão già áo xanh chợt vang lên:

- Quả đúng là ma thực sự, là ma linh!

Cùng với tiếng kêu to đó trận chiến càng kịch liệt, có lẽ là vật trong cái kén lớn đó bị bốn lão đánh buộc phải ra, đang giao chiến cùng bọn họ.

Lúc này cả Hung Sát tà động đều âm phong từng trận, ma khí bốc lên, vốn đã là huyệt động trong lòng đất không sáng lắm, lại càng thêm hắc ám, giường như đã đắm chìm trong địa phủ rồi.

Dương Khai không chú tâm đến mà đang chuyên tâm trị thương.

Nhưng bị dẫn dắt bởi ma khí cuồn cuộn đó, Dương Khai rõ ràng là cảm nhận thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình, đang thình thịch nhảy lên không ngừng, khiến chân nguyên toàn thân cũng cuồn cuộn sôi trào.

Dương Khai ngẩn người ra một chút rồi lại vội vàng điều tra, sau khi hiểu rõ rốt cuộc là cái gì bị ma khí gây cho phản ứng thì sắc mặt bỗng trở nên cổ quái.

Trầm tư hồi lâu, Dương Khai lại từ từ phân tâm ra quan sát tình hình bên đó.

Đấu trường vô cùng kịch liệt, tuy Dương Khai không nhìn thấy bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng từ giọng nói của Si Mị Võng Lượng thì hắn có thể đoán được, bọn chúng dù có nhân lúc ma linh của cái kén lớn đó vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành mà đánh nó ra, thì bốn người có liên thủ lại cũng không phải dễ dàng, ngược lại còn đối thủ tấn công mà phải liên tiếp tháo chạy.

Ma linh đó mạnh hơn cả tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng cao thủ quá chiêu, cho dù có phát hiện không ổn thì nhất thời cũng không thể thoát thân, mà chỉ có thể cắn răng chống đỡ, mỗi người đều phát huy ra thực lực cao hơn mười hai lần.

Thời gian trôi đi, vết thương của Dương Khai cũng đang nhanh chóng hồi phục.

Bỗng nhiên, bên đó truyền đến tiếng gầm hét rung trời, giường như là ma linh gặp thua thiệt gì đó, mà cùng lúc đó bốn lão Si Mị Võng Lượng cũng đồng thanh kêu lên, hai người trong đó đột nhiên dừng lại, rất là nhanh chóng dồn dập.

- Chết rồi!

Dương Khai hai mắt sáng lên, trong lòng sảng khoái.

- Đi thôi!

Tiếng quát của lão già áo xanh đó truyền đến, vẻ khá là hoảng hốt thất thố, còn có vẻ như mệt mỏi vô cùng.

Ngay sau đó, tiếng hai đường tay áo vù truyền đến, hiển nhiên là hai lão đó vẫn còn sống và đang vội vàng bỏ chạy.

Ma linh đó cũng không đuổi theo, mà chỉ đứng tại chỗ phát ra tiếng gào thét vẻ như không cam lòng.

Dương khai bỗng đứng dậy, đôi mắt loáng lên bốn phía, tâm trạng phập phồng.

Cái vật trong người đó vẫn đang nhảy nhót, còn kịch liệt hơn ban nãy, vẻ như đang thúc giục hắn.

Chỉ chần chừ một lát Dương Khai liền sải bước, nhanh chóng tiến đến chỗ Ma Linh đó.​