Vũ Luyện Điên Phong

Chương 346: Dây cà ra dây muống




Thời gian chưa bao giờ trôi chậm như thế này.

Áp lực tiến gần đến cái chết khiến ai nấy đều trở nên căng thẳng, tim đập rộn lên.

Những đôi mắt đó không lúc nào không chú ý đến tình hình cái lồng phòng ngự chân nguyên dương khí đó.

Mỗi khi một tầng lồng phòng ngự đó nứt ra đều như có thể khiến người ta thêm ớn lạnh trong lòng.

Theo dòng thời gian thì hai mươi tầng lồng phòng ngự đó cũng hoàn toàn nứt vỡ, Dương Khai sớm đã ngưng luyện ra bình chắn mới che chở bảo vệ mọi người, lại càng làm cho họ vô cùng cảm kích.

Xung quanh nước suối Tà Sát đó bọn Tà Linh không ngừng bay lượn chao đảo, còn có những bọt khí lớn ở dưới đáy nổi lên.

Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.

Mọi người ở đây đều là những võ giả Chân Nguyên cảnh, cái lạnh bình thường hoàn toàn không làm gì được bọn họ, nhưng bây giờ những người thực lực thấp hơn một chút thì đầu tóc đã bạc trắng cả, ôm lấy cánh tay mà run lẩy bẩy, đến cả hơi thở ra cũng là những làn sương mù màu trắng.

Những người thực lực cao thì cũng có chút chống đỡ không nổi, trong số những người ở đây, ngoài Dương Khai là thờ ơ với cái lạnh đó ra thì không ai có thể xem thường.

Suối nước Tà Sát xung quanh đó dường như chứa đựng một sự lạnh giá xâm nhập vào tận nơi sâu thẳm linh hồn, lúc này đang gặm nhấm hơi ấm cơ thể mọi người.

Tùng tùng…

Tiếng động từ phía con suối Tà Linh bên đó không lúc nào ngừng, đến giờ khắc này đã khá là mãnh liệt rồi, mỗi lần chấn động đều kéo theo cao đài cũng nhảy bật lên mấy lần.

Pà pà pà…

Bọt khí lớn xung quanh đó liên tiếp vỡ ra, những dòng năng lượng tà ác phát ra từ trong đó vừa nguy hiểm vừa âm u.

Lồng phòng ngự chân dương nguyên khí thì vẫn đang từng tầng từng tầng mà nứt vỡ ra, sắc mặt Dương Khai cũng dần dần trở nên nghiêm trọng.

Một lúc sau, con suối Tà Linh bên đó đột nhiên lại truyền đến một hồi vang trầm đục gấp rút như tiếng trống trận.

Sau tiếng vang đó thì tất cả tiếng động đều biến mất.

Mọi người đều kinh hãi trong lòng, ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

Mọi người chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì một dòng năng lượng vô cùng ầm hàn nồng đậm đột nhiên từ bên đó truyền đến, sự âm lạnh này vừa giống như cơn gió lạnh thổi từ trên núi tuyết ngàn năm không tan, lại giống như cơn gió quỷ cõi âm từ trong Cửu U luyện ngục thổi đến, khiến tất cả mọi người đều không khỏi phải rùng mình.

Răng rắc…

Lồng phòng ngự chân nguyên dương khí bao phủ trên cao đài kết ra một tầng băng tra, cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.

Năng lượng băng giá và năng lượng tà ác đều đang ăn mòn lồng phòng ngự chân dương nguyên khí, khiến tốc độ tiêu tan của nó tăng gấp đôi.

- Không phải chứ!

Trình Anh há hốc mồm, ánh mắt đầy vẻ đau khổ, bọn họ nguyên chỉ nơm nớp lo lắng và chống cự cũng đã đủ khổ sở rồi, lúc này xung quanh lại còn xảy ra biến thế này, rõ ràng là không để cho họ đường sống mà.

Còn chưa dứt lời thì nước suối Tà Sát ở xung quanh đó đột nhiên cùng xô mạnh về một phía, khiến bọn Tà Linh đang bơi lội trong đó cũng không thoát khỏi.

Dường như phía bên đó xuất hiện một lốc xoáy cực lớn, đang nuốt chửng mọi thứ trong Hung Sát tà động đó.

Hàng loạt tiếng gào thét chói tai truyền đến, đó là tiếng phần đông bọn Tà Linh đang giãy dụa.

Khiến mọi người trên cao đài cũng bị kéo vào lực hút đó, may mà họ đang ở trong lồng phòng ngự trên không trung nên không bị cuốn vào suối nước Tà Sát đó.

Chỉ cần khẽ vận chuyển dương khí là có thể triệt tiêu dòng lực hút này.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Thẩm Dịch nhìn sang bên đó thì thấy ở chỗ con suối Tà Linh có một tia sáng u lạnh truyền đến.

Tia sáng này không sáng lắm, nhưng lại có thể soi thấu suối nước tối như mực đậm này.

Bản nguyên Tà Linh! Bản nguyên Tà Linh chứa trong con suối!

Đó chính là vật bảo bối mà trước đó lão giả mong muốn có được, tiếc là lão ta chưa kịp nhìn thấy bản nguyên thì đã chết rồi.

Tất cả đều đang hội tụ vào nhóm bản nguyên này, nó giống như một trái tim, vừa truyền ra tiếng vang tùng tùng vừa hấp thu năng lượng mà từ từ hồi phục.

Tia sáng đó từ từ biến mất, dường như là bị nước suối tuôn ra chắn mất.

Pà…

Lần lượt từng tầng một của lồng phòng ngự nứt vỡ ra.

Dương Khai ngưng thần nhìn, đang định dùng hai mươi giọt dương dịch để ngưng luyện lồng phòng ngự thì Lãnh San mừng rỡ kêu lên:

- Nước suối sắp rút rồi!

Nghe vậy mọi người đều mừng rỡ trong lòng và nhìn theo ánh mắt của nàng, quả nhiên là thấy có ánh sáng bên cạnh đó truyền đến, đó là ánh sáng trong Hung Sát tà động.

Suối nước tràn ngập cả vùng trời đất này đang nhanh chóng xô về phía con suối bên đó, nên đương nhiên là chỗ ngập nước này sẽ cạn đi.

- Ha ha, người hiền ắt gặp lành!

Thẩm Dịch mừng rỡ, vốn nghĩ rằng lần này e là tai vạ khó tránh, không ngờ đến phút cuối suối nước này lại rút về.

Cứ thế này thì chỉ lúc nữa là nước suối xung quanh cao đài sẽ tự biến mất.

Dương Khai chau mày, giọng trầm xuống mà dặn dò:

- Đến lát nữa mà an toàn rồi thì lập tức rời khỏi đây, nơi đây e là sắp xảy ra biến cố lớn.

- Nghĩa là sao?

Lãnh San giật mình.

- Có một lão già đang thành hình!

Dương Khai mặt trầm như nước, mắt nhìn chằm chằm phía suối nước.

Những người khác không có thần thức nên chỉ có thể cảm nhận thấy phía con suối bên đó có một năng lượng khổng lồ đang chập chờn, còn Dương Khai thì có thể cảm thấy rõ ràng hơn.

Suối nước gần đó còn có bọn Tà Linh còn sống bị hút vào, lúc này đều đã hóa thành một loại năng lượng tà ác và đang hội tụ ngưng hợp.

Lấy bản nguyên Tà Linh xuất hiện trông con suối làm trung tâm mà từ từ hình thành một cơ thể.

Dòng năng lượng khổng lồ như vậy hội tụ mà thành, cái vật vừa xuất hiện này chỉ e là đã kinh khủng đến cực điểm.

Lát sau đó, nước suối xung quanh đó đã rút cạn.

- Đi thôi!

Dương Khai trầm giọng hô lên, tất cả mọi người đều lập tức nhảy từ trên cao đài xuống và bay vút về phía cửa ra.

Khó khăn lắm mới có cơ hội thoát mạng nên bất kể là Qủy Vương Cốc hay là người của Bảo Khí tông đều chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ hận sao mình không mọc thêm hai chân, chân nguyên hung mãnh mà thôi động, ai có thân pháp thì liền triển khai thân pháp, đến cả bí bảo dùng để phụ trợ cũng mang ra dùng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trốn thị phi này.

Dương Khai tốc độ vốn đã rất nhanh, hắn dẫn đầu bay trước, bên cạnh hắn là hai tỷ muội Hồ gia, hai tỷ muội này không biết thi triển huyền diệu gì mà chân nguyên cứ như là nối lại với nhau, mặt không đỏ tim cũng chẳng loạn đập nhìn như không hao phí chút lực gì theo sau Dương Khai.

Liên tiếp bay ra khỏi mười dặm thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gào thét vang dội.

Tiếng gào thét này chấn động đến mức làm cả Hung Sát tà động đều phải rung lên, cứ như là con hung thú bị nhốt đã lâu nay chạy thoát ra và lại được thấy mặt trời.

Ngay sau đó một dòng sóng khí khổng lồ từ phía sau kéo tới, nếu không phải cách xa thì e là mọi người đều sẽ bị dòng sóng khí này cuốn bay đi.

Phát giác được sự kinh khủng chưa biết độ lớn mạnh đó, mọi người không ai là không biến sắc, dưới chân lại càng dùng sức hơn.

Hết sức chạy đi với tốc độ nhanh nhất.

- Ở bên đó, lối ra ở bên đó!

Trình Anh trước nay vẫn có nhiệm vụ thăm dò địa hình, về địa hình Hung Sát tà động thì hắn quen thuộc hơn ai hết.

Nhìn theo hướng mà hắn chỉ Dương Khai quả nhiên nhìn thấy bên ngoài mấy dặm có một vệt sáng từ trên không trung chiếu xuống, nên vội vàng chuyển hướng, dẫn mọi người bay về phía đó.

Mọi người đều không khỏi thở phào một hơi, hận không thể lập tức thoát khỏi Hung Sát tà động.

Nhưng ngay lúc mọi người cách lối ra khoảng hai dặm đường thì bên đó lại đột nhiên có mấy cao thủ Thần Du cảnh bay đến.

Dương Khai nhéo mắt lại, trong lòng ngầm cảnh giác.

Mấy người Thần Du cảnh này ai nấy đều sát khí đầy người, hơn nữa khắp người còn phát ra một mùi vị quỷ mị, không phải nghĩ, đây nhất định không phải người tốt đẹp gì.

Hung Sát tà động xảy ra biến cố lớn như vậy, dụ dẫn đám người Thần Du cảnh đến đây cũng không có gì làm lạ, nhưng điều làm Dương Khai buồn rầu là bọn chúng lại bay đến phía đám người mình, rõ ràng là muốn đến thăm dò tình hình trong tà động.

Hai bên cách nhau ngày càng gần, mấy người Thần Du cảnh bên đó không hề xem đám người Dương Khai ra gì, còn chưa đến gần thì một tên cầm đầu đã quát từ đằng xa:

- Người bên đó dừng lại cho lão phu!

Nghe hắn ta nói vậy, trong lòng mọi người đều trầm xuống, vẻ mặt không vui.

Ngay trong lúc chạy thoát mạng, nhanh chóng là có thể thoát khỏi rồi, vậy mà lại bị người ta chặn lại như vậy, ai mà không thấy khó chịu.

- Đó là Si Mị Võng Lượng của Qủy Vương tọa hạ!

Mặt Lãnh San càng biến sắc, khẽ nhắc nhở Dương Khai,

- Bốn người đó ai cũng có thực lực Thần Du cảnh tầng bảy tầng tám, đánh không lại.

Nàng ta sợ Dương Khai không biết trời cao đất dày mà đắc tội bốn người này, nên đương nhiên là phải vội vàng nói, hơn nữa bốn người này mới thực sự là ác đồ, chuyện xấu chúng làm kể không hết, tội ác tày trời, ngay cả trong Thương Vân tà địa bốn người này cũng bị người ta căm ghét.

Nhưng bốn người bọn chúng tinh thông hợp kích chi thuật, cho dù chỉ đến Thần Du cảnh tầng bảy tầng tám nhưng cũng có thể ganh đua cao thấp với cao thủ đỉnh cao Thần Du cảnh, vì thế cho dù bọn chúng thù địch khắp thiên hạ thì vẫn sống thoải mái.

Huống hồ bốn người bọn chúng còn là kiện tướng của Qủy Vương cõi âm!

Tính khí bọn chúng quái đản, nếu không vừa lòng bọn chúng thì một chiêu giết sạch những người ở đây là điều có thể.

Dương Khai đương nhiên là biết chừng mực, nghe người đó quát vậy thì cũng vội vàng dừng bước, trong lòng tuy vô cùng lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác.

Bốn lão già đó hợp lực mà bay đến, kiều dáng y phục bọn chúng mặc không khác nhau lắm, nhưng màu sắc thì lại khác nhau, màu sắc khác nhau là đại diện cho các thân phận không giống nhau của bọn chúng.

Si Mị Võng Lượng, màu sắc tương ứng lần lượt là xanh, lục, vàng, tím.

Lão già áo màu xanh vẻ mặt uy nghiêm nhìn đám người Dương Khai, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là ai? Có biết chuyện xảy ra ở đây không?

Dương Khai nhíu mày, thản nhiên đáp:

- Chúng tôi là người của Qủy Vương Cốc, đang ở đây tu luyện, cũng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.

- Không biết ư?

Lão già áo màu xanh đó hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là lão biết Dương Khai nói dối.-

- Phí lời với hắn làm gì, trên đường rồi hỏi.

Lão già áo màu lục cau mày nói.

- Cũng phải.

Lão già áo xanh gật đầu, thoắt một cái hắn đã đến bên cạnh Dương Khai rồi.

Chân nguyên trong người Dương Khai theo bản năng mà phản ứng lại, nhưng nhanh chóng lại kiềm chế được, đối mặt với một cao thủ Thần Du cảnh tầng bảy tầng tám thì tất cả mọi người ở đây có liều mạng thì cũng không thể đánh lại, huống chi bọn họ lại những bốn người.

Manh động chỉ làm cho sự việc càng nghiêm trọng.

Lão già áo xanh nhấc Dương Khai lên một cách dễ dàng, cũng không phong tỏa tu vi của hắn, dường như rất tự tin về mình, thân hình cứ thế lóe lên mà xung vào bên trong.

- Các người đi trước đi! Đợi ta ra được rồi sẽ đi tìm các người.

Dương Khai chỉ kịp nhìn mọi người hô một tiếng thì đã bị lão già đưa đi, không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Dương Khai!

Tỷ muội Hồ gia hoa dung thất sắc, sắp thoát ra khỏi Hung Sát tà động này rồi, tại sao ở đây lại gặp biến cố chứ?​