Xuất quỷ nhập thần | Trong thành vốn thuộc Man tộc, đã sớm bị Ma tộc chiếm cứ, ma khí lan tràn, tụ mãi không tan. Nhưng nhìn ra, lúc này trong thành trì lớn như thế lại yên ắng không tiếng động, trên đường phố không có nửa bóng người, giống như tòa thành chết.
Những đoàn sương mù đen từ xa bay tới, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đến bên trên thành trì, lộ ra mấy bóng Ma Vương.
Số lượng không nhỏ, lên tới 5 người, Ma Vương dẫn đầu cả người trên dưới không một chút thịt, chỉ là khung xương màu đen thui làm giá, trong hốc mắt không ngừng lập lòe ma trơi âm u
Cốt Ma Phỉ Lực.
– Đã tới trễ! –
Một Ma Vương đằng sau Phỉ Lực quét thần niệm qua thành trì, sắc mặt trầm xuống, các Ma Vương khác cũng có vẻ khó coi, chỉ có Phỉ Lực bởi vì không còn xác thịt nên không thể hiện ra thần sắc gì, nhưng ma trơi trong hốc máu bập bùng dữ dội, thể hiện ra cơn giận của hắn.
– Đây là chỗ thứ 19 rồi! Người dị tộc đáng ghét!
Ma Vương vừa nói chuyện nghiến răng, giống như có thù sâu hận lớn với ai đó.
Một Ma Vương khác đứng ra, nhíu mày nói:
– Ta nhớ khi người dị tộc kia chạy trối chết dưới tay Mạc Đa đại nhân, đã từng nói một câu, Nam Man Bộ diệt tộc 300 ngàn, Ma tộc ta cũng phải trả giá tương đương, chẳng lẽ hắn thật sự muốn giết 300 ngàn tộc nhân của ta mới chịu xong? Hắn làm sao có hơi sức như vậy?
300 ngàn người đó, không phải 300 ngàn con trùng, dù là 300 ngàn con trùng, muốn giết hết cũng phải tốn công sức..
Nhưng thực tế từ ngày người dị tộc đó trốn thoát, vẫn luôn chạy quanh địa bàn Ma tộc, xâm nhập hậu phương Ma tộc, mỗi lần đến chỗ nào là Ma tộc nơi đó sẽ bị diệt toàn bộ, ngay cả Ma Vương cũng không may mắn trốn thoát.
| Thời gian 1 tháng, suốt 1 tháng, người dị tộc đó đã đi qua 19 nơi, biến 19 chỗ đóng quân của Ma tộc hóa thành quỷ vực, tất cả Ma tộc mà hắn đụng tới đều chết sạch.
Mạc Đa rất giận dữ với chuyện này, thậm chí tự mình ra tay đuổi theo tung tích dị tộc đó, nhưng làm Mạc Đa cảm thấy bất đắc dĩ, chính là người dị tộc kia hết sức xảo quyệt, mỗi lần đều trốn khỏi truy lùng. Trong một lần gần nhất khoảng cách hai bên chỉ có trăm dặm, nhưng vẫn để cho người dị tộc đó trốn mất bóng.
Hắn không giao đấu với Ma Thánh, chỉ tìm kẻ yếu mà đánh.
Hơn nữa Ma tộc bị hắn giết đều vô cùng cổ quái, 99% không thấy rõ vết thương trên người, nhưng mỗi Ma tộc chết đi đều có vẻ kinh hoàng, tựa như gặp chuyện gì khiến bọn họ hết sức sợ hãi, rồi mới chết đi trong kinh sợ..
O VN Người dị tộc kia quấy rối, kéo lại rất nhiều lực lượng Ma tộc, trong 1 tháng, Ma tộc chết trên tay hắn đã mấy trăm ngàn, thậm chí trong đó bao gồm 5 vị Ma Vương, tổn thất phải nói thảm thiết đối với Ma tộc. Dù nói các Ma Vương xâm nhập lần này lên đến mấy trăm, nhưng số đông cũng không chịu nổi tiêu hao như thế.
Các Ma Thánh đa số đều đang trị thương, Mạc Đa đại nhân tuy rằng chạy ra hỗ trợ, nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà không thể phát huy hết lực lượng. Trong chinh chiến với người dị tộc, các Ma Vương là trụ cột chính, một khi tiêu hao quá nhiều, sẽ bất lợi cho tương lai.
Ma tộc nhanh chóng co rút trận tuyến, các Ma Vương cũng không dám hành động đơn lẻ, mà tụ tập thành nhóm, vừa ngăn cản đại quân dị tộc tấn công, vừa truy lùng tung tích Đại Vu dị tộc kia.
Nhìn thành trì bên dưới, Phỉ Lực nói:
– Ta nhớ đây là lãnh địa của Ba Hãn, nhưng lại không phát hiện khí tức của hắn, ai đi xem hắn thế nào rồi?
– Ta đi xem thử.
Ma Vương lên tiếng đầu tiên chần chờ một chút, liền chủ động đi ra, lao xuống phía dưới, thẳng vào trong khu nhà lớn nhất thành trì.
| 4 Ma Vương còn lại thả ra thần niệm, vẫn duy trì cảnh giác. Dù nói trong thời gian qua bọn họ vẫn không đụng tới người dị tộc kia, mỗi lần đến nơi đều là một mảnh xác chết, nhưng không ai đảm bảo Đại Vu dị tộc kia có mai phục ở đây không. –
Đối với Đại Vụ dị tộc kia, mỗi Ma Vương đều cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn có thực lực đánh chết Ma Vương!
Xung quanh yên ắng, không khí lại tự dưng rét lạnh, ngoài Cốt Ma Phỉ Lực ra, 3 Ma Vương còn lại đều có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, một cỗ ma lực cuồng bạo tuôn trào, lóe lên biến mất, | sau đó một dãy nhà chợt sụp xuống, hóa thành bụi phấn.
Các Ma Vương đều đổi sắc, thần niệm tràn qua đó, nhưng tra xét một phen lại làm bọn họ hết sức kinh ngạc, bởi vì bên đó trống rỗng, ngay cả đồng bọn qua đó tra xét tình hình cũng không có chút khí tức toát ra.
Có người bắt đầu gọi tên của Ma Vương kia, nhưng không hề có đáplại.
Điều này khiến bọn họ dựng tóc gáy, mơ hồ ý thức được đồng bọn của mình đã gặp phải bất trắc.
– Hắn đúng là ở đây! | Phỉ Lực trầm thấp hộ lên, đầu lâu xoay qua lại, ma trơi trong hốc mắt bập bùng, muốn tìm tung tích kẻ địch.
3 vị Ma Vương còn lại như gặp đại địch, mỗi người lấy ra Ma binh, ma khí tuôn trào, sẵn sàng ra tay.
Không khí như động lại, tràn ngập sát khí khiến các Ma Vương dựng thẳng lông tơ, nhưng khiến họ bất đắc dĩ, chính là mặc kệ bọn họ tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm ra bóng dáng Đại Vu dị tộc kia.
Hắn vẫn luôn xuất quỷ nhập thần như thế, như thanh kiếm nhọn treo trên đầu mọi người.
Nhưng các Ma Vương đều biết hắn không đi, vẫn ẩn nấp trong chỗ nào đó, lúc nào cũng có thể xông ra cho một đòn chí mạng.
Nếu Ma Kha ở đây thì hay rồi! Nói về ẩn nấp ám sát, nàng là tông sự, với bản lĩnh của nàng tuyệt đối có thể tìm ra tung tích Đại Vu dị tộckia.
– Phía sau!
Bỗng nhiên Phi Lực hét lớn, làm cho 3 Ma Vương thần kinh căng thẳng lập tức phản ứng theo bản năng. Vừa hô lên, Phỉ Lực vung tay, công kích như ma trơi bắn ra.
3 Ma Vương khác cũng thả ra sát chiêu, đánh vào hư không.
Bọn họ không nhận ra khí tức Đại Vu dị tộc kia tới gần, nhưng Phỉ Lực là người mạnh nhất trong bọn họ, bởi vậy mọi người đều tin vào phán đoán của hắn.
Tất cả công kích đều đánh vào một nơi, nhưng không có hiệu quả, ngay khi 3 Ma Vương chưa hoàn hồn, bỗng một tiếng hừ nặng vang lên.
Một Ma Vương cúi đầu nhìn ngực mình, mở to mắt, nhìn thấy một bàn tay xương xuyên qua ngực, trên tay xương đang nằm chặt 2 trái ma
tâm.
Sao tay xương này quen quá vậy, quen đến mức làm hắn không tin nổi.
– Phỉ Lực? Hại Ma Vương khác cũng bị biến cố đột nhiên làm hồn phi pháchtán, không biết vì sao Phỉ Lực vẫn luôn đi cùng bọn họ lại đột nhiên hạ sát thủ với người mình, một thoáng chần chờ, làm bọn họ mất đi cảnh giác phải có.
Một cái bóng như quỷ mị hiện ra, lao tới nhanh như chớp, xẹt ngang qua người một Ma Vương, đứng lại cách đó 10 trường.
Phụt…
Tiếng máu tươi phun trào vang lên, nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên đó xuất hiện một bóng người cao hơn hai trương, cả người phủ đầy vẩy, đầu có sừng ngắn, không phải Đại Vu dị tộc kia thì là ai?
Có điều lúc này trong hai tay Đại Vu dị tộc đó lại kéo theo nửa phần thi thể, Ma Vương kia bị hắn trực tiếp xé xác, máu tươi nội tạng phun trào.
– Vu Ngưu! Ma Vương còn lại cảm thấy máu trong người muốn đống lại, hét lên.
5 người cùng đi, một người không rõ sống chết khi kiểm tra tình hình, giờ xem ra dữ nhiều lành ít, một người bị Phỉ Lực đánh lén, móc ra ma tâm, coi chừng không sống được, một người bị Vu Ngưu xé làm hai.
Chỉ còn mỗi mình hắn!
Sắc mặt hắn biến đổi nhanh chóng, nhìn qua Dương Khai, lại nhìn Phỉ Lực, vô cùng đau đớn hỏi:
– Tại sao?
Rõ ràng Phỉ Lực đã phản bội Ma tộc, bằng không sao lại đánh lén đồng bọn, còn lừa gạt dẫn dụ chú ý của mọi người. Nếu không phải có hắn xen vào, cho dù Đại Vu dị tộc này mạnh mẽ thế nào, mấy Ma Vương liên thủ cũng có thể đánh một trận, nhưng giờ thì sao?
Chỉ là hắn không hiểu nổi, vì sao Phỉ Lực lại phản bội Ma tộc. Hắn chính là là Ma Vương, hơn nữa còn là người nổi bật, dị tộc có thể cho hắn cái gì, lại khiến hắn từ bỏ lập trường cùng tôn nghiêm Ma tộc.
– Nếu đã đoán được, cần gì phải hỏi nhiều?
Phỉ Lực lạnh lùng đáp lại, tay xương dùng sức, ma tầm trên tay liền vỡ tan, Ma Vương bị xuyên thủng ngực, ánh mắt nhanh chóng tối sầm.
| Phỉ Lực phủi tay, như rũ bỏ thứ dơ bẩn, thi thể Ma Vương kia rơi xuống bên dưới.
– Ngươi là sỉ nhục của Ma tộc!
Ma Vương còn sống ánh mắt phun ra lửa giận chưa từng có, như muốn thiêu đốt Phỉ Lực
mong
Kẻ địch cùng phản đồ, xưa nay kẻ sau càng làm người ta ghét hơn. | Ma trơi trong mắt Phỉ Lực bập bùng, không nói một lời lao lên đánh tới.
Hai vị Ma Vương liền đánh lên, ma khí tuôn trào, khó mà phân chia.
Nhưng dù sao Phỉ Lực mạnh mẽ hơn, dựa theo Dương Khai phân chia thực lực Ma Vương, Phỉ Lực coi như Ma Vương thượng phẩm, còn xếp hạng rất cao, đối thủ lại chỉ là Ma Vương trung phẩm mà thôi.
Chênh lệch một tiểu cảnh giới, lại là khoảng cách khó mà bù đắp.
Chênh lệch cũng như Đế Tôn lường tầng cảnh và Đế Tôn tam tầngcảnh.
Trận chiến này không kéo dài lâu, Dương Khai lạnh nhạt xem, Phỉ Lực chỉ cần không quá một nén nhang, đã đánh nát thân thể đối thủ, bóp vụn ma tâm, làm hắn chết không thể chết hơn.
5 vị Ma Vương cùng tới, cuối cùng chỉ còn một mình Phỉ Lực là sống.
– Đại nhân!
Sau trận đại chiến, Phỉ Lực không hề có gì mỏi mệt, cúi đầu làm lễ với Dương Khai.
Dương Khai đã giải trừ bí thuật Long hóa, khôi phục hình dạng cũ, bởi vì phải một chiêu là giết, hắn phải dùng chút thủ đoạn, thật ra các Ma Vương này không dễ giết như thế.
Lạnh lùng liếc hắn, Dương Khai nói: – Tin tức về Mạc Đa, ngươi phải sớm cho ta biết chứ!
1 tháng trước, nếu như Dương Khai có thể thu được tin về Mạc Đa sớm hơn 1-2 ngày, như vậy Nam Man Bộ có thể sẽ không diệt vong, ít nhất sẽ không gặp trọng thương lớn như thế. Nhưng chỉ chậm 1-2 ngày, làm cho toàn bộ 300 ngàn người Nam Man Bộ bị hủy diệt.