Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2877




Hắc Diệu diệt thế Các tộc nhân chẳng biết tại sao phải dừng lại ở chỗ này, đều nhìn lại hướng Dương Khai, sau đó theo ánh mắt của hắn nhìn về phía phương xa.

Càng ngày càng nhiều tộc nhân đưa mắt nhìn hướng bên kia, chẳng biết tại sao, mỗi người đều cảm nhận được từ trong bầu trời bên kia có một cảm giác làm mọi người sợ hãi.

Rồi một khắc, bỗng nhiên phía chân trời xuất hiện một cái chấm đen, điểm đen tuy nhỏ, lại vô cùng chói mắt.

Lúc mới bắt đầu, điểm đen nhỏ kia lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung, tuôn tràn ra khí tức khiến mọi người sợ hãi, nhưng vẻn vẹn chỉ sau ba hơi thở, cái điểm đen nhỏ này liền bỗng nhiên rọi thẳng xuống.

Mà trong quá trình rơi xuống, điểm đen này nhưng lại nhanh chóng bành trướng, giống như một cái hắc động muốn thôn phệ vạn vật. Nơi nó đi qua hết thảy đều hóa thành hư vô.

Hắc Diệu!

Bảo Kỳ trợn tròn mắt, kêu lên thất thanh. Sắc mặt của Sa Nhã cũng tái nhợt, tràn đầy kiêng kỵ mà lại hoảng sợ nhìn chằm chằm cái hắc động đang cấp tốc bành trướng kia, không nói ra được một câu. Nếu không phải Dương Khai đứng ở bên cạnh, chỉ sợ nàng sẽ lập tức xoay mình chạy trốn.

Trái tim Dương Khai chìm xuống đáy cốc,

Tuy rằng không biết cái gọi là Hắc Diệu trong miệng Bảo Kỳ rốt cuộc là vật gì, nhưng cách khoảng cách xa như vậy hắn vẫn có thể từ trong đó cảm nhận được một cỗ khí tức hủy diệt vạn vật. Mà hướng Hắc Diệu kia rơi xuống, rõ ràng chính là địa giới giao sống, là địa điểm tập hợp của Nam Man Bộ!

Đây là một âm mưu, một âm mưu tiêu diệt lực lượng Nam Man Bộ!

Các Vụ Vương Nam Man Bộ cũng không biết, các Đại Vu Sư Nam Man Bộ cũng không biết, Dương Khai biết, nhưng biết cũng đã quá muộn.

Làm sao có khả năng làm sao có khả năng… Bảo Kỳ sau khi khiếp sợ không ngừng lẩm bẩm lầm bầm, dường như hắn không sao hiểu được hết thảy nhìn thấy trước mắt.

Đó là cái gì? Xy Dương Khai quay đầu nhìn hắn hỏi.

đĩ gì?

Bảo Kỳ hít vào một hơi, lúc này mới giải thích:

Đó là thiên tai ở Ma Vực, có lực ăn mòn cực mạnh, ngay cả mặt đất đều có thể bị ăn mòn sạch sẽ. Một khi nó xuất hiện, Ma tộc bình thường căn bản không thể ngăn cản, dù là Ma Vương cũng phải nhượng bộ lui binh… Nhưng mà… Hắc Diệu làm sao có khả năng xuất hiện ở nơi này?

Ma Vực cũng không phải là đất lành, cùng so sánh với phiến mặt đất nơi này, môi trường của Ma Vực cực kỳ ác liệt, thi thoảng có thiên tai xuất hiện.

Hắc Diệu chính là một loại trong rất nhiều thiên tai ở Ma Vực! Ai cũng không biết nó rốt cuộc là vật gì, nhưng mỗi một lần xuất hiện đều sẽ cướp đi vô số sinh mạng Ma tộc, hủy diệt mảng lớn đất đai Ma Vực.

Cho nên các Ma tộc mới cần không ngừng đi chinh chiến, đi thăm dò đại thế giới mới. Mặt khác hiếu chiến chinh chiến là thiên tính trong thâm tâm bọn hắn; về mặt khác bọn họ cũng là làm tính toán để mình sinh tồn.

Nhưng là mỗi một đại thế giới bị bọn họ chinh phục, không tới mấy vạn năm đều sẽ vở thành mảnh nhỏ, sau đó bọn họ lại tiếp tục đưa ánh mắt về phía đại thế giới mới… chu kỳ này vòng đi vòng lại.

Bảo Kỳ không biết rõ, thiên tai Hắc Diệu thuộc về Ma Vực, tại sao lại xuất hiện trên phiến đất đai này, nhưng sự thật bày ra trước mắt, chỗ Hắc Diệu bao phủ kia chỉ sợ sẽ không còn người nào sống sót.

Khi nói chuyện, Hắc Diệu kia đã bành trướng gần như sắp che đậy nửa bầu trời, nhìn bằng mắt thường giống như là một viên tinh tú từ trên trời bay tới, đụng mạnh vào mặt đất.

Không có tiếng vang gì khác thường, trong khoảnh khắc một mảnh mặt đất kia bị bao phủ đen như mực, rồi màu sắc đen như mực từ từ lan tràn ra bốn phía… đám ma thú của Vu Ngưu Bộ càng thêm nóng nảy bất an, bốn vó nhảy nháo nhào, mặc cho chiến sĩ trên lưng khống chế như thế nào cũng không chịu tiến lên.

Điệp! Dương Khai hộ một tiếng.

Điệp đưa mắt nhìn hắn.

Dương Khai bình thản nói: Sau nửa canh giờ nếu ta chưa trở về, thì dẫn người rời khỏi nơi

này!

Điệp nhẹ gật gật đầu.

Đại nhân muốn làm gì?

Bảo Kỳ kinh ngạc nhìn Dương Khai, lại không nhận được bất kỳ đáp lại nào.

Ngay sau đó, thấy hoa mắt một cái, Dương Khai ngồi trên lưng con ma thú đã không thấy bóng dáng.

Sa Nhã bất an nói: Đại nhân đây là…

Ánh mắt nhìn về hướng phạm vì Hắc Diệu bao phủ kia, quả nhiên thấy bóng dáng một người như ẩn như hiện, chạy đi tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền thoát khỏi tầm mắt của nàng.

Bảo Kỳ sắc mặt khó coi nói: Đại nhân muốn làm gì vậy chứ?

Hắc Diệu bạo phát, Man tộc tụ tập bên kia nhất định chết không có chỗ chôn, giờ này kế sách tốt nhất là lập tức quay đầu rút lui trở về… Thế mà Vu Ngưu đại nhân thân làm Thống soái lại còn một mình chạy vào chỗ nguy hiểm… đứng ở lập trường của hắn quả thật có chút nhìn không thấu.

Xong rồi xong rồi… cái này toàn bộ xong rồi! Sa Nhã dường như mất hồn mất phách, hai mắt vô thần.

Nếu không bị Dương Khai gieo thần hồn lạc ấn, nàng ước gì Dương Khai chết sớm sớm siêu sinh, nhưng đã có tầng liên lạc thần hồn kia, nàng không thể không lo lắng vấn đề an toàn của Dương Khai.

Đây hiển nhiên không phải là cử chỉ sáng suốt gì a! Dương Khai không biết sự kinh khủng của Hắc Diệu, nhưng phàm là Ma tộc thì đều biết rõ ràng hơn ai hết.

Tồn tại ngay cả Ma Vương đều phải nhượng bộ lui binh, Vu Ngưu đại nhân bất quá chỉ tương đương với Ma soái, mà chạy tới thì có thể có kết quả tốt gì?

2

Hai vị Ma Vương liếc nhìn nhau, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, lúc Dương Khai chạy tới tốt nhất là Hắc Diệu có thể biến mất không thấy!

Cũng không biết có phải hai người cầu nguyện thật nổi lên tác dụng hay không, không ngờ bóng đen phương xa kia chỉ kéo dài không tới thời gian tàn một nén nhang liền từ từ tiêu tan. Điều này làm cho Bảo Kỳ và Sa Nhã đều rất ngạc nhiên! Bởi vì ở Ma Vực, một khi Hắc Diệu bùng phát, ngắn thì mấy ngày, dài thì mười ngày nửa tháng, cũng có thể kéo dài mấy tháng. Trong thời gian đó, mảng lớn mảng lớn đất đai biến mất, hóa thành hư vô, pháp tắc thiên địa bị phá hủy… Có thể nói sở dĩ Ma Vực rách nát, là có quan hệ lớn lao với Hắc Diệu.

Hắc Diệu giống nơi đây chỉ kéo dài một nén nhang liền tiêu tan, bọn họ còn là lần đầu gặp được, ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua.

Hắc Diệu xuất hiện ở phiến đất đai nơi này vốn là chuyện không bình thường, theo hai người suy đoán: hoặc là Ma Thánh Mạc Đa, hoặc là Đại Ma Thần thi triển thủ đoạn thông thiên gi đó, chuyển dời Hắc

Diệu từ Ma Vực đến chỗ này… mặc dù thủ đoạn kinh người, nhưng dù sao có đủ loại hạn chế, có lẽ đây là nguyên nhân lớn nhất, nên chỉ kéo dài thời gian quá ngắn như thế.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng phát hiện điểm này.

Hắn đang tiếp tục tới gần bên kia, mặc dù biết có một vị Ma Thánh bỗng nhiên phủ xuống, nhưng điều đó cũng không làm trong lòng hắn sinh khiếp đảm. Thậm chí hắn cũng không biết mình vì cái gì phải chạy tới, bên kia rất có khả năng không có một người còn sống… nhưng trong thân thể hắn lại có một thứ gì đó bị kích động, khiến hắn không thể không ra sức chạy tới trước.

Cả kinh chợt nghĩ: “Mình đã hoàn toàn thích ứng với thân phận Man tộc này, thích ứng là nhân vật Đại Vu Sư này sao?

Lắc đầu ném bỏ tạp niệm này, Dương Khai vận lên thị lực, liền thấy được xa xa bên kia có một cái hố sâu cực kỳ to lớn, những thi thể nằm ngang dọc ngổn ngang, mà ở bên cạnh cái hố lớn, còn có người đang chạy tới tụ tập, bao vây lớp lớp quanh cái hố này.

Cách quá xa, mặc dù với thị lực của Dương Khai, cũng không cách nào thấy rõ bố cục bên kia.

Nhưng hắn biết, Nam Man Bộ chưa có chết hết, còn có người sống sót. Mà Ma tộc bên này hiển nhiên sớm có dự liệu, cho nên mới bao vây cái hố, chuẩn bị giết chóc!

Pháp tắc không gian tuôn trào, Dương Khai lần lượt thuấn di đi.

Ma tộc bao quanh cái hố lớn bắt đầu phát động xung phong, uy thế từ trên cao nhìn xuống dường như những con mãnh thú hồng hoang, muốn nuốt chửng sạch sẽ tất cả Man tộc.

Diệu tạo thành thương tổn, làm cho bọn họ căn bản không thể ngăn cản mưu đồ công kích đã lâu của Ma tộc.

Nam Man Bộ diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.

Đúng lúc này Dương Khai chạy tới chiến trường,

Hắn từ phía ngoài cái hố lớn một đường tấn công chạy vào, cầm trong tay Bách Vạn Kiếm ban lớn, kiếm quang lóe lên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, máu thịt văng tung tóe… Dương Khai cày ra trong đại quân Ma tộc một đường lại một đường xác chết, làm cho vô số Ma tộc hôn phi phách tán.

Rất nhiều Ma tộc lập tức chú ý tới sự hiện hữu của hắn, từng tên Ma tộc chủng tộc bất đồng không sợ chết đánh tới phía hắn, nhưng căn bản không đủ sức ngăn cản bước chân của hắn, đều lần lượt hóa thành vong hồn dưới kiếm… Ngay cả các Ma soái thực lực siêu quần kia cũng như vậy, Ma soái cường đại như thế cũng không ngăn được một kích của Dương Khai… chỉ dự uy của Bách Vạn Kiếm đã làm cho bọn họ tan xương nát thịt.

Ngoài ba mươi dặm, một đôi ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào hắn, chủ nhân ánh mắt kia là một thanh niên trắng trẻo, thân hình cao thon. Dương Khai xuất hiện dường như rót vào sức sống mới cho một trận chiến nước lặng dưới hố này, dẫn tới hắn cảm thấy hứng thú.

Mấy vị Ma Vương cung cung kính kinh tập trung bên cạnh hắn, ngẫu nhiên nhìn thần sắc của hắn, đều tràn đầy kính sợ,

Có thể để cho đám Ma Vương biểu hiện ra khiêm tốn khiếp sợ, thân phận thanh niên kia chỉ có một:

Ma Thánh, Mạc Đa!

Trước khi chưa gặp mặt mũi thực của hắn, sợ rằng không ai nghĩ tới hung thủ dẫn tới Hắc Diệu, nhất cử tiêu diệt 200, 300 ngàn người Nam

Man Bộ kia lại là một thanh niên thư sinh trắng trẻo thoạt nhìn cả người vô hại.

Toàn thân hắn không có nửa điểm dấu vết ma khí, dường như chỉ là một nhân loại bình thường.

Nhưng các Ma Vương quen thuộc với hắn, đều biết sự kinh khủng của Ma Thánh đại nhân, khuôn mặt hiền hòa kia chỉ là một lớp ngụy trang không hề có chút ý nghĩa gì. Ở

Một Ma Vương trong đó chú ý tới ánh mắt của Mạc Đa, cẩn thận nói:

Đại nhân! Có cần ta ra tay dạy cho hắn một bài học hay không?

Đây là trận chiến lập uy của Ma tộc, người dị tộc chỉ cần đàng hoàng đứng ở nơi đó chờ các Ma tộc chém giết sạch sẽ thì tốt rồi, một trận chiến này là dùng để đả kích sĩ khí của người dị tộc, để bọn họ biết kết quả phản kháng Ma tộc, cuối cùng sẽ như thế nào. Cho nên không cho phép những người dị tộc kia có nửa điểm càn rỡ, vì thế thanh niên dị tộc kia quét ngang hết thảy Ma tộc trong chiến trường rõ ràng có hơi quá phận, cũng làm cho vị Ma Vương này không nhịn được muốn đi kết liễu hắn.

Mạc Đa lắc lắc đầu, mỉm cười nói: Người này rất giỏi!

Ma Vương nói chuyện kia lập tức không nói gì nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bên kia, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc Dương Khai chết như thế nào.

Cái hố cực lớn, tối thiểu chiếm phạm vi phương viên trăm dặm.

Mà bên trong trăm dặm này đều là chiến trường!

300 ngàn tộc nhân Nam Man Bộ, dưới mệnh lệnh của Vu Vương đại nhân hầu như toàn bộ đều tụ hội ở chỗ này, lúc Hắc Diệu bạo phát, trong nháy mắt 300 ngàn người chết hơn hai phần ba, người may mắn còn sống, cũng đa số là tứ chi không toàn vẹn, không có một người nào còn nguyên vẹn.

Mà người Ma tộc bên này cũng không ít, tất cả lực lượng dưới trướng mười mấy vị Ma Vương hội tụ một chỗ, cũng có gần tới mấy trăm ngàn Ma tộc.

Trước mắt, gần tới 200 ngàn người tụ tập nơi này, đây cơ hồ là một chiến dịch lớn nhất từ khi giữa hai tộc bạo phát đại chiến tới nay, nhưng cục diện lại cực kỳ bất lợi đối với Man tộc… –