Dưa hái xanh không ngọt Một lần cuối cùng, muốn chết hay muốn sống? Nếu không có người nguyện ý quy thuận, ta không ngại giết toàn bộ các ngươi. Ma Vương không chỉ có đám người các ngươi, trừ các ngươi ra ta còn có lựa chọn khác. Huống chi các ngươi cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Không quy thuận ta sẽ chết, quy thuận ta mới có thể sống sót, không có người biết lựa chọn của các ngươi hôm nay, trừ chính các ngươi! Thời gian cuối cùng ba hơi thở!..
Bỗng nhiên Dương Khai có vẻ như không nhẫn nại nữa, hạ đạt tối hậu thư, sau đó dựng lên ba ngón tay, hắn gặp một ngón, đồng thời lãnh khốc nói:
Ba!
Dừng một chút, hắn gặp một ngón tay, lên tiếng:
Hai!
Tất cả Ma Vương đều sắc mặt ngưng trọng, biết tên Vu Ngưu này đếm ngược xong, sẽ là tình cảnh thế nào.
Không đợi hắn gập ngón tay, báo ra con số cuối cùng, lập tức liền có một Ma Vương trên mặt đầy vết sẹo khủng khiếp đứng ra, thấp giọng nói:
Ta nguyện ý… nguyện trung thành với đại nhân!
Hắn cắn răng nói ra lời này, sắc mặt biến đổi thất thường, hiển nhiên sâu trong nội tâm hắn vùng vẫy kịch liệt.
Ma trơi trong hốc mắt Cốt Ma Phỉ Lực kia không có gợn sóng gì nữa. Khi Sa Nhã đầu tiên quy hàng với người dị tộc này, hắn đã dự liệu được tình cảnh như thế, cho nên thời khắc này cũng không có lên tiếng chỉ trích người khác.
Đồng chết, quỳ sống! Đây đều là lựa chọn của chính mình, có một số người nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, đi về phía người dị tộc biểu hiện một mặt hèn mọn của mình… hắn cũng không quản được.”
Bất quá hắn biết, trong số Ma Vương tại đây, đa số sẽ có khí phách không làm như vậy.
Bọn họ chính là Ma Vương!
Sự thật quả đúng như suy đoán của Phỉ Lực, khi hắn cùng đa số Ma Vương thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có ít ỏi mấy Ma Vương trên mặt đầy xấu hổ và bất an lựa chọn quy thuận, lần lượt quỳ một chân trên đất, không dám liếc nhìn đồng bạn thường ngày, phảng phất như một đám trẻ con đã làm sai chuyện gì, đang đợi quyết định của Dương Khai. 5
Năm người…
Dương Khai mỉm cười, nhìn năm Ma Vương quỳ một hàng phía dưới, lại nhìn quanh tám vị còn lại phía sau, mỉm cười nói:
Xem ra, các người đều đã làm ra lựa chọn của mình!
Phỉ Lực hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt khinh bỉ lướt qua một vòng trên thân năm vị Ma Vương phía trước, sau đó hai trong mắt nhìn thẳng vào Dương Khai, trong ma trơi nhấp nháy tràn đầy ý châm chọc.
Nhân số vừa đủ! Dương Khai toét miệng cười.
Lời này làm cho chúng Ma Vương nghe vào tai đều có chút không giải thích được.
Dương Khai từ từ giơ tay lên, thần sắc lạnh lùng: Như vậy hiện tại, mời các ngươi chết đi!
Ma hóa không tắt, Ma tộc bất diệt!) Phỉ Lực hộ to.
Mấy Ma Vương khác đều hộ theo, trên mặt lộ ra vẻ thấy chết không
sòn.
“Phốc phốc phốc” vang lên mấy tiếng nổ, mấy thân thể Ma Vương nổ tung thành sương máu, hài cốt không còn, ngay cả ma tâm giấu trong cơ thể cũng đều nổ nát không còn thấy bóng dáng.
Sa Nhã đang cười tủm tỉm liền cứng đờ trên mặt; mí mắt Bảo Kỳ nhảy lên kịch liệt; hai luồng ma trơi trong hốc mắt Phỉ Lực chợt sáng lên mạnh hơn, lộ rõ hắn khiếp sợ trong lòng.
Các Ma Vương khác cũng đều trợn tròn mắt.
Bởi vì bị Dương Khai giết chết không ngờ không phải là nhóm Ma Vương bọn họ thà chết chứ không chịu khuất phục này, ngược lại là năm tên Ma Vương hèn nhát biểu lộ thành ý quy phục kia.
Giết lầm ư?
Trong lòng mỗi Ma Vương đều không tự chủ nổi lên ý niệm này, nhưng cẩn thận nghĩ lại chuyện như vậy làm sao có thể lầm lẫn? Nếu như không có giết lầm, như vậy cũng chỉ còn lại có một giải thích.
Đây là người dị tộc cố ý làm ra. hắn thực sự muốn lưu lại, cũng không phải là mấy tên Ma Vương hèn nhát kia, mà là các Ma Vương còn lại thà chết chứ không chịu khuất phục. Trách không được vừa rồi hắn nói nhân số vừa đủ! Trừ Bao Kỳ và Sa Nhã đã quy phục với hắn, còn dự lại tám người đúng là vừa đủ số!
Người có ý gì? Phỉ Lực lạnh lùng nhìn Dương Khai hỏi.
Ý gì người xem không hiểu sao? Dương Khai khẽ cười.
Phỉ Lực nói:
Chúng ta là không có khả năng khuất phục, ngươi tốt hơn là giết chúng ta đi! /
Dương Khai gật đầu nói: Điểm này ta không chút nghi ngờ! Các ngươi cũng đã dùng hành động thực tế chứng minh. Tuy nhiên ta đã nói, cho dù các ngươi không muốn quy phục, ta cũng có biện pháp biến các ngươi thành nô bộc, ta cần là cường giả trong các ngươi, kẻ chủ động cúi đầu không có ích gì!
Lời nói này Sa Nhã nghe có chút đỏ mặt, lúc trước nàng đúng là không có bị hành hạ chút nào liền trực tiếp quy hàng. Bây giờ nghĩ lại, may mắn mình là người thứ nhất quy thuận Dương Khai, đổi lại là cảnh tượng vừa rồi kia, chỉ sợ mình đã bị giết rồi!
Cũng vì vậy, ngươi liền làm nhục bọn họ, đùa bỡn bọn họ, sau đó giết bọn họ? Phỉ Lực bỗng nhiên tâm tình kích động, mấy Ma Vương tham sống sợ chết thì đã chết… nhưng Dương Khai làm như vậy vẫn làm cho hắn phẫn nộ.
Không sai, chính là vậy! Dương Khai nói, sắc mặt lạnh lùng dường như không có cảm tình: Chỉ có như vậy, ta mới có thể loại bỏ mấy tên rác rưởi kia!
Phỉ Lực còn định mở miệng nói thêm gì, Dương Khai lại phất tay một cái, không cho hắn cơ hội nói tiếp, không kiên nhẫn nói:
Được rồi, hiện tại đến phiên các ngươi!
Nói vừa dứt lời, hắn đưa tay chụp một cái, trực tiếp hút một tên Ma Vương đến trước mặt mình, con mắt trái bỗng nhiên trở nên một mảng sáng vàng rực rỡ, ánh mắt uy nghiêm nhìn vào Ma Vương kia.
Ma Vương kia dùng sức vùng vẫy, nhưng căn bản không thoát được, mà theo áp chế của thế giới này cùng thần niệm của Dương Khai tràn vào, trên mặt tên Ma Vương từ từ lộ ra vẻ đau đớn, rồi rất nhanh đau đớn kia biến mất không thấy, thay vào đó là gương mặt sảng khoái.
Chờ đến lúc Dương Khai buông hắn xuống, Ma Vương này còn có chút không thích ứng lắc lắc đầu, khi lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng không có địch ý, cung kính thi lễ, rồi không nói một lời đứng bên cạnh Bảo Kỳ và Sa Nhã.
Hoan nghênh ngươi, Lực Ma Vưu Lạp! Bảo Kỳ mỉm cười.
Ma Vương được gọi là Vưu Lạp Lực Ma liếc nhìn hắn, cũng không nói một lời, làm cho Bảo Kỳ có vẻ ngượng ngùng.
Này này… cái này là gì vậy? Cái này không được đâu!
Ảnh Ma Ma Kha Thác nuốt nước miếng một cái, cũng không có tâm tình tiếp tục thúc giục bí pháp ẩn giấu thân hình của mình. Tận mắt nhìn thấy một Ma Vương trước mặt cái chết cũng không chịu cúi đầu, mà chỉ trong thời gian cực ngăn bị người dị tộc thu phục, tâm thần Ma Kha Thác cực kỳ rúng động, cả người không được tự nhiên.
Mấy Ma Vương khác nhìn thấy một màn này đều tâm tình giống như vậy.
Bọn họ cũng không sợ chết, nếu như thật sợ chết, vừa rồi cũng không một mực đứng tại chỗ không chịu phục tùng… nhưng bọn họ sợ cứ như vậy vô duyên vô cớ bị người nô dịch, trở thành nô bộc của người ta!
Ngay cả các Ma Thánh đại nhân cũng chưa từng nô dịch bọn họ.
Nếu không có phiên thế giới này áp chế, bọn họ tình nguyện thúc giục ma lực tự bạo, cũng không muốn tham sống sợ chết… nhưng đáng buồn là giờ này bọn họ ngay cả năng lực tự bạo cũng không có.
Lại một Ma Vương bị hút đến trước mặt người dị tộc kia, mọi người đều có thể dự liệu được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, điều này làm cho mấy Ma Vương còn lại đều tuyệt vọng.
Vị đại nhân này, không phải ngài vừa mới nói dưa hái xanh không ngọt sao? Để chúng ta chết đi, cần gì khổ tâm hao sức như vậy? Ma Kha Thác nhìn Dương Khai kêu lên giọng ngọt ngào. 2
0 Dương Khai giương mắt nhìn nàng, tươi cười nói: Dưa hái xanh quả thật không ngọt, nhưng là… giải khát cũng được
Ma Kha Thác trên mặt cứng lại, rồi da mặt giật giật mấy cái, thầm nghĩ: “Đây là đạo lý chó má gì vậy?”
Đang lúc nàng phẫn uất, thân mình không tự chủ đã bị Dương Khai hút tới, nàng khẽ thở dài một tiếng, biết bất kể như thế nào cũng không trốn khỏi, chỉ có thể gương mặt bất đắc dĩ đứng ở nơi đó.
Từng Ma Vương một bị gieo thần hồn lạc ấn, cuối cùng mới đến phiên Phỉ Lực.
Vô hình trung làm lãnh tụ của rất nhiều Ma Vương, Phỉ Lực quả thật có tư cách để kiêu ngạo. Mặc dù đang lúc Dương Khai gieo lạc ấn thần hồn, hắn vẫn như cũ nghĩ mọi cách phản kháng,… đáng tiếc ở trong Tiểu Huyền Giới, phản kháng của hắn hoàn toàn không dẫn tới mảy may tác dụng.
Thời gian trước sau không tới tàn một nén nhang, tám vị Ma Vương với Phỉ Lực cầm đầu đều đã xử lý xong.
Mọi người đứng chung một chỗ, mắt nhìn nhau, đều sắc mặt cổ quái.
Sa Nhã nhiệt tình xoay quanh các Ma Vương, vô tình hay cố ý thổi phồng sự lợi hại của Dương Khai, xóa đi bất mãn trong lòng bọn họ.
Một phen gieo thần hồn này, Dương Khai cũng tiêu hao to lớn, nhưng hắn nhờ có Ôn Thần Liên bảy màu, cho nên tiêu hao như vậy có thể chịu nổi, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là có thể khôi phục.
Trong Tiểu Huyền Giới, mười vị Ma Vương trên mặt nghiêm nghị, đều nhìn về phía Dương Khai,
Dương Khai nhìn chung quanh một vòng, nói: Ta cần các ngươi giúp ta làm vài chuyện!
Đại nhân mời nói! Phỉ Lực có chút ngượng ngùng lên tiếng nói..
Chuyện thứ nhất, đưa tới cho ta toàn bộ ma nhân bị chuyển hóa dưới trướng các ngươi kia! Ta biết thủ hạ của các ngươi hoặc nhiều hoặc ít đều có một số Man tộc bị chuyển hóa, ta cần những người đó!
Phỉ Lực gật gật đầu nói: Da!
Ma nhân bị chuyển hóa địa vị trong Ma tộc rất thấp, không có Ma Vương nào coi trọng bọn họ.
Chuyện thứ hai, ta muốn ma thú của các ngươi! Dương Khai lại nói.
Yêu cầu này tương đối khó làm một chút, nhưng cũng không phải không có cách nào khác xử lý. Hiện tại các Ma Thánh đều đang trị thương, các Ma Vương gần như không có người nào có thể chế ước. Trên lãnh địa của mỗi người bọn họ nói một là một hai là hai, bọn họ muốn đưa đi ma thú, thủ hạ Ma tộc cũng không dám hỏi nhiều.
Chuyện thứ ba, hãy thu nạp thủ hạ của mấy Ma Vương hôm nay ta giết chết kia, mặt khác chú ý đừng tiết lộ tin bọn họ chết!
Chúng Ma Vương rối rít gật đầu nói phải.
Phỉ Lực nói:
Đại nhân! Vậy làm xong những chuyện này, chúng ta có cần hội hợp với ngài không?
Không cần! Dương Khai lắc lắc đầu:
Làm xong những chuyện này các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, chờ lúc nào cần tự nhiên ta sẽ gọi đến các ngươi!
Ma Kha Thác nói:
Vậy nếu như có người dị tộc tấn công chúng ta thì sao? Đại nhân hẳn cũng biết tộc nhân của các người hiện đang phản kích ở chung
quanh!
Dương Khai nhìn nàng nói: Để thủ hạ của mình đi chịu chết hẳn không khó chứ?
Lời vừa nói ra, tám vị Ma Vương đều hơi đổi sắc. Bọn họ đều bị Dương Khai gieo thần hồn lạc ấn, trở thành nô bộc của hắn, nhưng thật nếu cho thu hạ tộc nhân của mình đi chịu chết, vẫn có chút khó có thể chấp nhận, mặc dù đây là mệnh lệnh của Dương Khai.
Dương Khai cũng không để ý bọn họ nghĩ như thế nào, nên nói đều nói, sau đó liền đưa bọn họ ra ngoài Tiểu Huyền Giới.
Trên cánh đồng hoang dã, tám vị Ma Vượng mỗi người chạy trở về địa bàn của mình.
Sa Nhã mắt thấy chúng Ma Vương rời đi, khẽ mỉm cười nói:
Ta còn tưởng rằng đại nhấn sẽ làm như trước kia, lợi dụng bọn họ sau đó diệt sạch thủ hạ của họ chứ!
Dương Khai thản nhiên nói: Mũi nhọn quá mạnh không phải là chuyện tốt. Hơn nữa… ta còn cần một chút thời gian!
Vụ Ngưu Bộ vốn đầu tiên chỉ có ba ngàn người, đã tằm ăn lên đội ngũ của hai Ma Vương suất lĩnh, nếu tiếp tục làm giống như trước, như vậy trong khoảng thời gian ngắn khẳng định đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi… nhưng điều đó tất nhiên cũng làm cho Ma tộc bên kia chú ý nhiều hơn…