Dương Khai vươn bàn tay to chụp lấy tỷ muội sinh đôi Vũ Lộ, đơn giản thoải mái giống như bắt hai con gà con.
Trước mắt bao người, hai tỷ muội sinh đôi đầy mặt hoảng sợ bất an, ngay sau đó bị Dương Khai mang đi, bay về hướng hậu phương Ma tộc.
Các Vu Sĩ, Vụ Đồ còn lại trơ mắt nhìn hết thảy, một thân hơi lạnh từ lỗ chân lông toàn thân lan ra, đều cứng đờ tại chỗ.
Tiếng cười đắc ý của Sa Nhã vang dội cả chiến trường, vô cùng chói
tai.
Trước mắt lóe lên một bóng người, Điệp chặn đường đi.
Vũ Lộ đồng thời lộ ra vẻ mặt vui mừng mong đợi, đồng thanh nói: Đại nhân! Vu Ngưu đầu phục Ma tộc, mau ngăn cản hắn!
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Vũ Lộ đã biết Điệp cũng là một Đại Vu Sư, cảnh giới cùng cấp với Vu Ngưu, nếu như nàng ra tay ngăn cản, hoặc giả có thể tạo được một chút hiệu quả.
Điệp ngoảnh mặt làm ngơ, đứng ở nơi đó bất động, chỉ bình thản nhìn Dương Khai.
Dương Khai cũng dừng bước chân, híp mắt nhìn Điệp nói: Cô nương muốn cản ta?
Điệp trầm mặc một hồi, im lặng không lên tiếng lách thân hình nhường đường. Tia sáng hy vọng trong mắt Vũ Lộ chợt tắt ngấm.
Dương Khai gật gật đầu, mang Vũ Lộ đi ngang qua việp.
Cẩn thận!
Điệp nhỏ giọng nói, tiếng như muỗi kêu, nếu không lắng nghe chỉ sợ căn bản không biết nàng lên tiếng nói chuyện.
Dương Khai đã đi xa, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Chiến đấu còn chưa kết thúc, ngẩn người ra đó làm gì?
Điệp nhìn 13 vị Vu phía dưới, khẽ quát, rồi dẫn đầu thân hình nhẹ nhàng bay múa như trôi vào trong chiến trường, khi thì dùng thân thủ nhanh nhẹn hơn người kia thu lấy sinh mạng Ma tộc, khi thì trên tay toát ra hào quang Vu thuật, cung cấp đủ loại gia trì cho các chiến sĩ Man tộc.
Thấy nàng như thế, 13 vị Vu Sĩ, Vu Đồ lúc này mới lần nữa tìm được người đáng tin cậy, từ từ ổn định đầu trận tuyến. Lần nữa vang lên chú ngôn, ánh sáng Vu thuật liên tiếp lóe lên.
Một bên chiến trường, Dương Khai nhẹ nhàng hạ xuống đất, vung tay một cái, hai người Vũ Lộ liền ngã nhào trên đất. Hai tỷ muội sinh đôi ánh mắt phun ra tức giận cừu thị, dường như giấu một ngọn núi lửa ở trong đó, nhìn lướt qua Dương Khai, lại nhìn Sa Nhã mặc y phục hở hang kia, nghiến chặt hàm răng. Một mặt vì tình cảnh hai người mình cảm thấy khuất nhục, một mặt vì Dương Khai quá sợ chết mà oán hận.
Nếu sớm biết Vu Ngưu này là người như thế, thì nói gì các nàng cũng không đồng ý đi theo hắn.
Thành ý như vậy, đủ chưa? Dương Khai mỉm cười nhìn Sa Nhã hỏi.
Sa Nhã cười nhìn hắn có thâm ý, đôi mắt đẹp lướt một vòng trên thân Vũ Lộ, lại nhìn về phía Dương Khai, chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai nhíu mày:
Hai người các nàng là trụ cột vững chắc của ba ngàn người trong bộ ta, ta bắt các nàng quy hàng, vì sao còn không đủ?
Sa Nhã khẽ giơ tay lên, tùy ý chỉ vào Lộ nói: Giết nó!
Lời vừa nói ra. Vũ Lộ đều biến sắc.
Giết nó, ta sẽ tin ngươi!
Sa Nhã nghiêng đầu nhìn Dương Khai, trong ánh mắt mang theo một tia khiêu khích.
Nàng không phải người ngu, tuy rằng tên Đại Vụ Man tộc này trúng Lục Ma Độc, cũng biểu hiện ra ý muốn quy hàng, nhưng nếu như chỉ với mức độ như vậy, còn chưa đủ để biểu lộ trung thành với nàng.
Đây là một cái khảo nghiệm cuối cùng, nếu tên Đại Vu Man tộc này thật đủ tàn nhẫn giết chết thủ hạ của mình, vậy ý quy hàng của hắn không còn nghi ngờ; ngược lại… thì chính là quỷ kể, một quỷ kế muốn đến gần mình!
Tâm tình của Sa Nhã hơi có chút mâu thuẫn: Một mặt nàng hy vọng tên Đại Vu Man tộc này chết sống chống lại, thà chết cũng không khuất phục… chỉ có con mồi vùng vẫy trong cảnh sống chết mới là con mồi ngon nhất. Mặt khác nàng lại cảm thấy nếu hắn chết như thế có chút đáng tiếc, hy vọng hắn có thể nghe lời của mình… nhưng nếu là nô bộc rất nghe lời mình… thì có ích lợi gì chứ? Thuộc hạ nàng cũng không thiếu người như thế!
Cho nên chính nàng cũng không biết hy vọng tên Đại Vu Man tộc này làm ra quyết định gì mới tốt.
Nàng nghiêm túc quan sát, hy vọng có thể thấy được trên mặt đối phương có biểu hiện vùng vẫy do dự, như vậy ít nhiều sẽ làm nàng có cảm giác sung sướng..
Thế nhưng để cho nàng chậc chậc lấy làm kỳ, là ngay khi Dương Khai nghe mệnh lệnh của nàng, không ngờ hắn không nói một tiếng đi thẳng tới phía trước, không có ý chần chờ chút nào.
Hai tỷ muội sinh đôi lần nữa biến sắc, Vũ tinh thần kiên cường chắn phía trước muội muội, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Dương Khai, lạnh lùng nói:
Giết ta, bỏ qua cho nàng!
Dương Khai đứng trước mặt nàng, giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, quan sát nàng, khẽ vuốt cam nói:
Tỷ muội tình thâm, quả thực khiến người ta cảm động… Đáng tiếc…
“Bịch” một tiếng, đồng thời Vũ bị Dương Khai tung chân đá bay ra ngoài, bay thẳng ra mười mấy trượng xa, nặng nề rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Đây là mệnh lệnh thứ nhất của Sa Nhã đại nhân, ta phải tuân thủ nghiêm chỉnh mới được! Dương Khai vừa nói, vừa đưa tay nắm lấy cần cổ thon dài của Lộ, từ từ nhấc nâng lên.
Lộ ra sức vùng vẫy, sắc mặt đỏ lên, nhưng một thân lực lượng bị trói buộc, nàng chỉ dựa vào lực thân thể của mình thì làm thế nào có thể vùng thoát kiềm chế của Dương Khai? Động tác nàng dùng cả tay chân như thế trông rất buồn cười.
Thả… Khụ khụ… Thả năng ra!
Vũ từ đằng xa bò dậy, lạc giọng hét lớn, còn định vọt tới bên này, lại bị một đoàn bóng đen kiềm chế không thể nhúc nhích. MS
Lực lượng trên tay Dương Khai càng ngày càng mạnh, một thân Vụ lực cũng bắt đầu tuôn trào, truyền ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Làm như thần giao cách cảm, Lộ vùng vẫy quay đầu nhìn tỷ tỷ, Vũ cũng đang vô cùng thương tâm nhìn lại bên này, bốn mắt nhìn nhau, Lộ hơi há miệng, nhưng không có truyền ra thanh âm gì.
Vũ lại biết nàng đang vĩnh biệt mình.
Đừng! Vũ như bệnh tâm thần la lên.
“Bùng…”
Bỗng nhiên một màn sương máu bắn tung tóe, Lộ bị Dương Khai nhấc lên trực tiếp nổ nát, xương cốt không còn, chỉ có máu loãng và thịt nát kia lác đác rơi xuống.
Vũ đang thét lên chói tai chợt im bặt, cả người dường như mất đi hồn phách ngấy ngốc nhìn màn sương mẫu bay đầy trời kia, không thể tin được trước một khắc muội muội còn gắn bó với mình như môi với răng… kết quả lại chết thê thảm như thế.
Hai hàng huyết lệ vô thanh vô tức từ khóe mắt chảy xuống, không khóc gào mà ánh mắt của nàng trở nên lạnh giá thấu xương, lạnh lùng nhìn hướng Dương Khai tràn đầy cừu hận khắc cốt minh tâm. Nếu như có thể, nàng nguyện ý cắn tên Vu Ngưu này từng ngụm từng ngụm đến chết, ăn hết cả thịt hắn, uống hết một thân máu tươi của hắn, ngay cả xương đều nhai nát, nuốt xuống bụng!
Ha, ha ha ha ha ha…
Sa Nhã bỗng nhiên phát ra một trang tiếng cười như điên cuồng mất trí, trên mặt đầy ý phóng đãng, vô cùng sung sướng, dường như một màn mới vừa xảy ra trước mắt đã chạm tới dây căn thần kinh nhạy cảm của nàng, làm cho nàng thỏa mãn trước nay chưa từng có,
SK Dương Khai không thấy ánh mắt cừu thị như nạo xương của Vũ, xoay người nhìn Sa Nhã nói:
Đại nhân, thành ý này, đủ chưa?
Đủ rồi! Sa Nhã hài lòng gật gật đầu.
Cho tới giờ khắc này, nàng mới chính thức tin chắc Dương Khai là tới quy hàng.
Đến đây! Sa Nhà kêu gọi, dường như đang kêu sủng vật của mình.
Dương Khai đi tới trước mặt nàng đứng ngay ngắn.
Quỳ xuống! Sa Nhã lại nói.
Dương Khai nhíu mày, lắc đầu nói: Thật ngại quá, chân ta đau không quỳ được!
Nụ cười mỉm trên mặt Sa Nhã trong nháy mắt biến thành lạnh giá, lạnh lùng nhìn Dương Khai nói:
Dám không nghe mệnh lệnh của ta, ngươi muốn chết ư?
Dương Khai thản nhiên nói: Cuộc sống, có vài thứ có thể bỏ, có vài thứ nhất định phải kiên trì!
Đại nhân ngài là nữ nhân, không hiểu chấp nhất của nam nhân chúng ta!
Sa Nhã bỉu môi:
Thật là buồn cười, người ngay cả thủ hạ của mình đều có thể thuận tay đánh chết, không ngờ không muốn quỳ xuống trước mặt ta!
Dương Khai nhún vai một cái: 1 Ta thà chết!
Hai người ánh mắt nhìn nhau, Dương Khai bình thản không đổi sắc, Sa Nhã thì đầy uy nghiêm.
Một hồi lâu, Sa Nhã mới bĩu môi, nàng phát hiện Đại Vu này là một tên khí phách kiên cường, quả thật không có vì mạng sống mà quỳ xuống. Loại kiên trì này chẳng những không làm nàng căm tức, ngược lại nàng có chút hưng phấn.
Dạy dỗ loại nô bộc kiệt ngạo không thiện ý này, mới có cảm giác thành tựu nha!
Được rồi, nếu người đã biểu hiện thành ý của mình, như vậy hiện tại cũng nên đến phiên ta!
Nói dứt lời, Sa Nhã nhẹ nhàng bước mấy bước, mềm mại uyển chuyển đi tới trước mặt Dương Khai, đưa tay điểm trên trán của hắn.
Bỗng nhiên từ đầu ngón tay Sa Nhã tràn ra một luồng ma khí đen như mực.
Ma khí kia về bản chất có chút tương tự với ma khí Vu Ngưu Bộ gặp phải trong thôn bỏ phế trước đây, mà lại cũng không giống nhau. Nếu so sánh kỹ, ma khí từ Sa Nhã không thể nghi ngờ càng xuất sắc hơn, càng thuần túy hơn, có lực ăn mòn phong phú hơn.
Sau khi bức ra luồng ma khí này, sắc mặt của Sa Nhã lại hiện ra vẻ uể oải, hiển nhiên cũng có ảnh hưởng đối với nàng. Ma khí kia giống như vật còn sống, vờn quanh vài vòng trên đầu ngón tay của Sa Nhã, ngay sau đó xông vào trong cơ thể Dương Khai biến mất không thấy. Là Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, “bịch bịch” thối lui hai bước. Bên ngoài thân lập tức tràn ra một màn đen như mực, màn đen kia dường như ngọn lửa thiêu đốt, nơi nó đi qua, toàn bộ Lục Ma Độc bị đốt cháy sạch.Màn sáng xanh mượt kia biến mất không thấy, thay vào đó là lớp màn đen như mực cực kỳ quỷ dị.
Vậy là xong rồi ư? Dương Khai nhíu mày.
Sa Nhã khẽ cười nói:
Ngươi có thể thừa nhận ma khí của ta mà không chết, chính là một thành viên của Ma tộc ta, bất quá muốn trở thành nô bộc của ta, còn cần tăng thêm vài thứ nữa!
Dương Khai nói: Ta nguyện ý phục vụ dưới trướng đại nhân!
Sa Nhã hài lòng nói: Rất tốt!
Nói dứt lời, nàng chợt há miệng, từ trong miệng phun ra một vật lớn chừng nắm tay.
Vũ một mực thờ ơ lạnh nhạt vừa nhìn thấy mi mắt co rụt lại, vì vật này thoạt nhìn không phải gì khác, mà là một trái tim, một trái tim đen như mực, đang nhảy lên có tiết tấu.
Sa Nhã đặt trên tay, nó đang nhẹ nhàng nhích động, mỗi một lần đều truyền đến lực đạo vô cùng mạnh mẽ, mà lại mang theo một tia lực. Mic lượng thần kỳ, khiến tâm thần người ta không yên, đầu óc như ngất đi.
Dương Khai lại nhìn xem hứng thú say sưa.
Sa Nhã mỉm cười: Đây là ma tâm của ta!
Đại nhân lấy ra không có quan hệ gì sao?
Dương Khai ân cần hỏi han: Sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với đại nhân sao?
Sa Nhã bật cười nói:
Trong Ma tộc ta, phàm là cường giả tu luyện thành, đều có ma tâm của mình, ma tâm bất diệt, Ma tộc không chết! Về tin tức này tổ tông các ngươi không nói với các ngươi sao?
Dương Khai nói: Lần đầu tiên nghe nói!
Ánh mắt sáng quắc nhìn viên ma tâm kia, Dương Khai lại nói: Nói cách khác, vật này chính là căn cơ của đại nhân ư?
Không sai! Sa Nhã khẽ gật gật đầu.
Có thể cho ta xem một chút không? Dương Khai tò mò nhìn ma tâm, hỏi.
Sa Nhã ngẩng đầu, ánh mắt có thâm ý, làm như muốn nhìn ra rốt cuộc là hắn thuận miệng hỏi, hay là có tính toán khác.
Vũ nín thở, sắc mặt cũng trở nên khẩn trương…