Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2844: Thuần thú




Vu Đồ khiêu khích chẳng những không tạo ra hiệu quả cần thiết, ngược lại còn thúc đẩydanh vọng của Dương Khai.Hiện tại ai cũng biết được, vị Đại Vu Sư Vu Ngưu này dù bề ngoài gầy yếu, nhưng thực lực cánhân lại sâu không lường, nếu có thể đi theo Đại Vu Sư như vậy, khẳng định đảm bảo hơn,có tiền đồ hơn là theo người khác.Huống chi, gia nhập vào ngài ấy, còn được phân phát vũ khí.Điều kiện như vậy, ai mà không muốn?Cho nên sau khi Vu Đồ đi rồi, bên Dương Khai thu người rất thuận lợi.Trước sau không quá một nén nhang, đã thêm 2000 người gia nhập, phân chia xong vũ khícòn lại.Dương Khai không phải ai tới cũng thu, hắn lấy thôn làm đơn vị thu người, một thôn hai batrăm người, với số lượng 2000 người thì chỉ cần 8-9 thôn là thu đủ.Trong số đó, 99% là chiến sĩ cùng xạ thủ Man tộc, chỉ có một số ít Vu thực lực không đều.Điệp thống kê tình hình 2000 người mới thu, sau đó báo lên cho Dương Khai.

Trong tayDương Khai lập tức thêm mấy Vu, cộng thêm những người vẫn theo Dương Khai đến Vươngthành, hiện tại trong tay hắn có 13 vị Vu, trong đó 4 Vu Sĩ, 9 Vu Đồ.Vu Sư thì không có một ai, đây là chuyện hết cách, số lượng Vu vốn đã ít ỏi, những thôn xómbên ngoài rất khó bồi dưỡng ra Vu Sư, cũng chỉ có những bộ lạc nhỏ khoảng ngàn ngườicùng Vương thành mới có được Vu Sư.Tuy nhiên đây không phải vấn đề lớn, vì Dương Khai còn có Điệp.Đại Vu Sư khác có thủ hạ Vu Sư, nhưng thủ hạ của Dương Khai lại là Đại Vu Sư.

Điệp khôngphải là Đại Vu Sư bình thường, được Thanh dạy dỗ nhiều năm, nàng nắm giữ Vu thuật tuyệtđối phong phú hơn những Đại Vu Sư khác.

Một khi chiến tranh nổ ra, hai người liên thủ, đủdùng Vu thuật bao phủ 3000 người vẫn dư.Tiếp theo, Dương Khai tự mình ra tay, giải tán 3000 người, chia làm 10 tiểu đội, mỗi đội từ250-300 người, bố trí chức đội trưởng cùng đội phó, do các chiến sĩ cùng xạ thủ mạnh nhấtđảm nhiệm.Còn điều ra 100 tinh nhuệ, lập ra đội hộ vệ.Không phải là Dương Khai cần đội hộ vệ, với thực lực của hắn, làm gì cần những Man tộcnày bảo hộ, đội hộ vệ đặc thù này có nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ 13 vị Vu khác.Những Vu này chỉ là Vu Sĩ Vu Đồ, đánh lên thì không có tác dụng lớn, nhưng trong chiếntranh quy mô nhỏ, lại là mấu chốt liên lạc của 10 tiểu đội, chết một người cũng là tổn thấtlớn.Cho nên Dương Khai không thể không tính toán cho an toàn của họ.Phân chia đội ngũ rõ ràng, đoàn đội 3000 người trở nên ngay ngắn, mỗi tiểu đội đều có độitrưởng đội phó quản lý, mà bọn họ lại trực tiếp nghe Dương Khai quản lý, hiệu quả hơn làhắn phát lệnh xuống 3000 người.Các Đại Vu Sư xung quanh thấy thế, cũng nhận ra lợi ích trong đó, liền học theo, các bộ tộccũng trở nên ngay ngắn trật tự.Thi triển thủ đoạn xong, 3000 người này cũng ngoan ngoãn nghe theo Dương Khai, cảmthấy lần này đi theo đúng người, trong chiến tranh sau này có thể còn có ưu thế hơn nhữngngười khác, Hạ lệnh cho 3000 người thao luyện, làm quen phối hợp cùng xếp đội hình, Dương Khai cùng Điệp lén rời khỏi Vương thành.– Chúng ta đang đi đâu? Điệp không rõ Dương Khai kéo nàng đi ra để làm gì khó hiểu hỏi.Dương Khai bay trước dẫn đường, cũng không quay đầu, nói:– Lúc trước ở trong Vương thành, ta nhìn thấy có chút yêu thú bị thuần hóa, chúng ta bắtmột số về.– Ngươi muốn thuần thú? Điệp kinh ngạc nhìn hắn.– Thanh tiền bối có dạy cho cô Ngự Thú Thuật chứ? Dương Khai quay lại nhìn nàng.Điệp gật đầu: – Có dạy, nhưng mà chưa từng dùng, chưa biết có hiệu quả không.– Đã dạy là được, còn hiệu quả không, đến lúc đó thử thì biết, ta cũng chưa dùng thử mà..Dương Khai mỉm cười.– Nhưng mà… ngươi biết chỗ nào có Man thú sao?– Đi theo ta là được, những con trong Vương thành không thể tự nhiên nhảy ra, nếu bọn họbắt được, chúng ta tự nhiên cũng làm được.Nói rồi, Dương Khai đi thẳng tới trước.Trước đó hắn cũng nghe ngóng chỗ này, cách Vương thành nửa ngày đường, có một dãy núi,bên trong đó là mục tiêu chuyến đi này.Hai người xuất phát giữa đêm, thẳng đến khi trời sáng, phía trước đã núi non liên miên, nhưmột con rồng lớn nằm dài.

Vào trong núi, vẫn tiến thẳng phía trước, không hề ngừng lại.Lại qua nửa ngày, trên đầu chợt truyền xuống tiếng kêu.Dương Khai ngừng lại, nhìn lên, xuyên qua tán lá nhìn thấy một con yêu thú chim ưng hìnhthể to lớn lao xuống, vọt vào trong khe núi.

Khi nó bay lên, hai móng sắc bén quắp một conmãng to, con mãng xà không ngừng vặn vẹo, thậm chí vươn lên trói lấy chân chim ưng.Chim ưng cúi đầu, mổ vào người mãng xà, máu tươi rải trên không, mãng xà giãy giụa càngdữ dội, kéo theo chim ưng cũng lảo đảo, muốn rơi khỏi không trung.Nhưng chim ưng há mồm, trong miệng phát ra công kích như dao gió, cắt qua người mãngxà, trực tiếp chém làm mấy khúc, nội tạng trào ra, thân thể giãy giụa cũng ngừng lại.Tiếng kêu cao vút vang lên, chim ưng đảo một vòng trên không trung, quắp lấy con mồi, bayđi một hướng..– Ngươi muốn bắt thứ này?Điệp thấy Dương Khai hứng thú theo dõi, thần sắc hài lòng, lập tức hiểu được ý hắn.– Đương nhiên phải bắt loại này!Dương Khai nói rồi gọi Điệp đi, đuổi theo hướng chim ưng.Điệp vẻ mặt hết biết nói, dù nàng biết Dương Khai muốn bắt Man thú, nhưng không biếtmục tiêu của hắn lại là Man thú phi hành.

Thứ này khó bắt hơn nhiều so với những Man thúbình thường, hơn nữa nhìn hình thể cùng khí tức của chim ưng đó, cấp bậc cũng khôngthấp, dựa vào mình cùng Ngự Thú Thuật thì chưa chắc hiệu quả.Trong lòng lo lắng, nhưng không nói nhiều, một đường đi theo Dương Khai.Sau 1 nén nhang, hai người đến trước một khe núi, xung quanh toàn là vách đá, dựng thẳnglên cao, đá vụn lởm chởm.

Ở giữa bãi đá, những cái ổ chim dựng lên, đếm không hết, mỗimột ổ đều có một con chim ưng lớn cao ngạo đứng đó, như những quân vương quan sátlãnh địa của mình.Có chim ưng giương cánh bay lượn, hoặc là ra ngoài tìm thức ăn, hoặc là săn mồi trở về.– Nhiều như thế! Điệp kinh ngạc nhìn cảnh này.– Nhiều mới hay!Dương Khai mỉm cười, theo ý hắn, chúng càng nhiều càng tốt, nhưng đầu tiên phải là NgựThú Thuật có tác dụng mới được, nếu vô dụng, vậy tất cả chỉ là nói suông.– Cô chờ chút, ta đi thử xem.

Dương Khai nói rồi, người lóe lên biến mất.Điệp mở to mắt nhìn quanh, lại không thấy bóng dáng Dương Khai, thần sắc không khỏichấn động, nó tuyệt đối không phải hiệu quả của Vu thuật nào mà nàng biết.Càng tiếp xúc với Vu Ngưu, Điệp lại càng phát hiện hắn quỷ thần khó lường.Trong khi nàng đang tìm kiếm Dương Khai, chợt phát hiện bên phía vách đá đối diện cókhác thường, nhìn qua đó, quả nhiên thấy bóng Dương Khai.Không biết từ lúc nào mà hắn chạy sang bên đó, lúc này đang túm chặt cổ một con chimưng, ấn nó trong tổ, nằm rạp người không bị những chim ưng khác phát hiện.Hào quang yếu ớt lóe lên, nhập vào người chim ưng.Điệp nhìn thấy con chim ưng đang không ngừng vùng vẫy chợt khựng lại, qua một lúc, chimưng lại đứng dậy, mở rộng cánh, trở nên vô cùng cao ngạo, giống như chưa từng có gì xảy ra.Thành công rồi!Ánh mắt Điệp sáng ngời, Ngự Thú Thuật là một loại Vu thuật phi thường bá đạo, khi thitriển cần tiêu hao rất nhiều Vự lực, hơn nữa giống như Sinh Mệnh Tỏa Liên, phải là Đại VuSự mới nắm giữ, điều kiện thi triển vô cùng khắc nghiệt.Nếu có thể thành công, sẽ để lại dấu ấn trong người Man thú, nắm giữ sống chết của nó.Nhưng nếu thất bại, chẳng những Đại Vu Sư thi triển Ngự Thú Thuật sẽ bị cắn trả ở mứcnhất định, ngay cả vật thi triển cũng sẽ nháy mắt chết đi.Cho nên lúc bình thường, muốn thi triển Ngự Thú Thuật đối với Man thú, tốt nhất là bắt lấynó, tốn chút thời gian bồi dưỡng tình cảm, làm nó không có nhiều phòng bị, thế mới có chúthy vọng thành công.Còn trực tiếp cứng rắn nhào lên như Dương Khai, trên cơ bản chỉ có kết cục thất bại.Nhưng thực tế, hắn lại thành công.Dù cho đã nhìn thấy nhiều kỳ tích mà Vu Ngưu làm ra, Điệp vẫn còn tròn mắt.Chỉ là may mắn thôi? Nàng nghĩ thế.Sau đó, Dương Khai khống chế chim ưng nay giang cánh bay lên, trực tiếp bay về phía bênnày.Sau đó, khi chim ưng đáp xuống, Dương Khai nấp bên trên vươn đầu ra:– Ta có một ý hay, cần cổ phối hợp!Điệp sững sờ:– Có ý gì?Ánh mắt Dương Khai lóe lên: – Ta muốn bắt Ưng Vương! Điệp không khỏi co rút khóemiệng.Nhưng mà chờ Dương Khai nói rõ ràng, nàng lại cảm thấy ý này cũng được.Dùng Ngự Thú Thuật cưỡng chế thu phục một con chim ưng, Dương Khai mơ hồ cảm nhậnđược suy nghĩ của nó, trong đó, Dương Khai hiểu được ở nơi này có một con Ưng Vương.Ưng Vương hùng mạnh hơn tất cả chim ưng nơi này, bất cứ con nào cũng cúi đầu xưng thầnvới nó.Nếu thật sự có thể đánh thẳng trung tâm, thu phục được Ưng Vương, vậy đông đảo chimưng to lớn nơi này có thể cho bọn họ tùy ý thu lấy.Đây là phương pháp đào tận gốc, hiệu quả hơn là tính toán ban đầu đánh lén thu phục từngcon một.Hai người thảo luận một hồi, nhanh chóng xác định kế hoạch.Sau đó, chim ưng lại bay lên, Dương Khai cùng Điệp ẩn nấp trên lưng nó, phần lưng của yêuthú này rất rộng rãi, đủ cho hai người ngồi cũng không chất, dưới lông chim rất dài baotrùm, Dương Khai cùngĐiệp được che giấu hoàn toàn.