Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2827: Tình cờ gặp gỡ




Bộ lạc hung tàn đáng sợ như thế, làm các bộ lạc lớn Man tộc đều tránh càng xa càng tốt,thậm chí có người cho rằng Thực Cốt Bộ căn bản không phải Man tộc, mà là một đám dã thú chưa khai hóa, tốt nhất là xóa sổ bộ lạc này.Đáng tiếc, là trong Thực Cốt Bộ có một vị Vu Thánh thực lực hùng mạnh trấn thủ, trừ khitập trung toàn bộ lực lượng Man tộc, không thì chẳng ai chịu đi khai chiến với Thực Cốt Bộ.Hơn nữa người Thực Cốt Bộ có thù tất báo, không được tùy tiện chọc tới.Thương Nam thôn bị kẻ địch như vậy công kích, có thể tưởng tượng được hậu quả.– Chết rất nhiều người, A Ngưu ca, ngươi mau đi cứu mấy người thôn trưởng đi!Đứa nhỏ lớn nhất khóc nấc, mặt đầy mong chờ nhìn Dương Khai, đối với nó, Dương Khai làkhông gì không làm được.– Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi? Dương Khai trầm giọng hỏi.– 3 ngày rồi.3 ngày, không biết có còn kịp nữa không, Dương Khai không chần chờ, quay sang dặn Điệp:– Chăm sóc bọn nó.Điệp liền kéo tay hắn lại, quát khẽ: – Ngươi muốn làm gì? Đừng có đi tìm chết.Dương Khai cười dữ tợn: – Ai sống ai chết còn chưa chắc.Điệp lắc đầu nói: – Chuyện đã qua 3 ngày rồi, bây giờ ngươi đuổi theo cũng chưa chắc đuổikịp, người bị Thực Cốt Bộ bắt được, chỉ có một kết quả… là bị đem làm thức ăn, nói khôngchừng người trong thôn ngươi bây giờ đều đã…– Vậy chúng cũng phải trả giá đắt.

Dương Khai đẩy tay nàng ra, dậm chân bay đi.Điệp nhìn bóng lưng của hắn, thở dài một tiếng, lắc đầu.

Mấy đứa nhỏ lại há to miệng, ngâydại nhìn bầu trời, đứa nhỏ lớn nhất tràn đầy sùng bái:– A Ngưu ca biết bay kìa…………..Thương Nam thôn có gần 300 thôn dân, mạc kệ nam nữ già trẻ, toàn dân đều là lính, muốnbắt sống nhiều người như thế, Thực Cốt Bộ điều động tuyệt đối không ít người, cho nên bọnhọ rút lui đã để lại dấu vết rõ ràng.Dương Khai một đường truy theo dấu vết, không phải chuyện gì khó.

Tuyết đang tan, là lúcvạn vật sống lại, có lẽ Thực Cốt Bộ sắp tiêu hao hết lương thực dự trữ mùa đông, mới pháingười ra ngoài tìm thức ăn, rồi vô tình phát hiện Thương Nam thôn ở chỗ vắng vẻ, liền lấylàm mục tiêu công kích.Theo Dương Khai biết, tuy rằng người Thực Cốt Bộ không kiêng kỵ gì, ngay cả tộc nhân củamình cũng ăn, nhưng dù sao chúng cũng là người, bởi vậy càng thích ăn đồ tươi.

Tức là,chúng sẽ không một lần giết hết tù binh, chỉ đến lúc cần mới bắt ra giết.Như vậy liền cho Dương Khai có thời gian cứu người.

Chỉ cần sự tình chưa đến mức khôngthể vãn hồi, chặn đường chúng hay tìm tới hang ổ, cứu người ra thì sẽ không sao.Sắc trời đen lại, Dương Khai đến trước một chỗ thôn đá.

Thôn đá này xây dựa vào núi, đằngsau là vách núi đá, bóng loáng như gương, diện tích rất rộng.Bên trong thôn đá, những Man tộc cao to, mặt mũi dữ tợn xách theo các loại vũ khí đi qualại, nhìn như lệ quỷ.

Ở xung quanh tường đá, còn treo mấy thứ, Dương Khai vận mắt nhìnrõ, mắt liền muốn nứt ra.Thứ treo trên đó, là những cỗ thi thể, tính sơ qua cũng phải hơn trăm bộ.

Toàn bộ ThươngNam thôn chỉ mới 300 người, ở đây đã treo 100 thi thể, trong lòng Dương Khai lạnh lẽo, cảngười tỏa ra khí lạnh như thực chất.

Cuối cùng vẫn trễ một bước!Hít vào một hơi, ổn định tâm tình căm phẫn, Dương Khai đứng dậy, chuẩn bị thừa dịp đêmvào trong thôn đá tùy cơ hành động.

Hiện tại dù hắn thăng cấp Vu Sư, Đại Vu Sư bìnhthường cũng không phải đối thủ với hắn, hơn nữa theo lý thì thôn đá này không thể nào cóVu Vương tọa trấn, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.Ngay lúc này, Dương Khai chợt phát giác, lại ngồi xuống, nín thở ngưng thần nhìn về mộthướng khác.Bên kia có động tĩnh, sột soạt, dù rất nhỏ, nhưng Dương Khai lại nghe rõ ràng.

Lén thả rathần niệm, quét qua bên đó, Dương Khai toát ra kinh ngạc.

Trầm ngâm một lát, Dương Khai liền như cá chạch lượn sang bên đó.

Bỗng nhiên, trong đêm vang lên tiếng hô kinh hãi:– Ai?Vừa hô lên liền bị người ta bịt miệng, Dương Khai chỉ ngón tay bên miệng thổi một tiếng, ănủi chiến sĩ Man tộc bị khống chế:– Đừng căng thẳng, ta không phải kẻ địch!Chiến sĩ Man tộc kia kinh hãi muốn chết, dù đối phương chỉ dùng một tay, nhưng mặc kệhắn giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi khống chế, giãy giụa mấy lần, cảm giác cảngười phát lạnh, tay chân run rẩy, tuyệt vọng bao trùm.Dưới ánh trăng, chiến sĩ Man tộc kia chợt im lặng, mở to mắt nhìn Dương Khai, tràn đầykinh ngạc, ồm ồm nói:– Ngưu đại nhân?– Hả? Dương Khai ngẩn ra: – Ngươi nhận ra ta?Nói rồi liền buông tay, đợi nhìn thấy hình xăm trên mặt người này, bừng tỉnh: – Nộ DiễmBộ?Chiến sĩ Man tộc này mừng rỡ: – Đúng vậy, Ngưu đại nhân, lần trước chúng ta đã gặp nhau ởtrong khe núi.Hắn nhắc tới khe núi, Dương Khai liền sáng tỏ, ánh mắt sáng lên: – Nha ở đây?– Ở ngay phía trước, ta dẫn ngài qua đó.

– Được.

Dương Khai gật đầu.Dù hắn nhận ra bên này có không ít người tụ tập, cũng biết là bạn không phải địch, nhưngkhông ngờ lại là người quen cũ, cũng may người Nộ Diễm Bộ này nhận ra hắn, bằng khôngthì khó mà giải thích được.Đi theo người Nộ Diễm Bộ này, một đường mò mẫm, xung quanh không ngừng truyền vềánh mắt quan sát khó hiểu, như là không rõ làm sao lại thêm một người.Một lát sau, người này đến phía trước, khẽ giọng hô: – Nha đại nhân, Ngưu đại nhân tới rồi.Phía trước truyền ra tiếng của Nha: – Ngưu đại nhân? Ai là Ngưu đại nhân?Hắn vừa dứt lời, phía trước xuất hiện khuôn mặt quen thuộc, Dương Khai cố gượng cười:– Nha đại nhân, lại gặp mặt.Nha kinh ngạc không thôi, mở to mắt: – Vu Ngưu, sao ngươi lại ở đây?Lần trước chiến đấu trong khe núi, Vu Ngưu này làm Nha có ấn tượng rất sâu, tự nhiên hắnsẽ không quên.Dương Khai trầm giọng nói: – Hẳn là cùng một nguyên nhân với ngươi!Nha ngẩn ra, liền chợt hiểu: – Xem ra thôn của ngươi cũng bị tấn công.– Sao các ngươi cũng bị công kích?Nha sầm mặt nói: – Ta dẫn một ít tộc nhân ra ngoài tìm thức ăn, lúc trở về thì tất cả thôn dânđã bị bắt, ta theo dấu vết truy đuổi tới đây.– Vậy chúng ta cùng một mục tiêu! Dương Khai nhe răng, lộ ra hàng răng trắng, dưới ánhtrăng có vẻ cực kỳ âm trầm, làm Nha thầm cả kinh, vội chuyển lời:– Ngươi chỉ có một mình?– Trong thôn chỉ còn ta có chiến lực.Nha toát ra vẻ khâm phục, nếu đổi lại là hắn, trong thôn chỉ còn mỗi mình, Nha chưa hẳn códũng khí một đường đuổi tới đây.

Đối thủ là Thực Cốt Bộ đại biểu cho hung tàn máu tanh,tới đây chưa chắc đi được.– Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp mấy vị đại nhân! Nha nói rồi, vẫy gọi Dương Khai, sauđó cúi người đi trước dẫn đường.Dương Khai khó hiểu, không biết hắn muốn dẫn mình đi đâu, nhưng cũng đi theo.Không lâu sau, phía trước có tiếng trầm thấp phát ra:– Nha, ngươi sang đây làm gì?Nha cung kính đáp: – Xích đại nhân, có bằng hữu Nam Man Bộ đến đây, thôn dân của hắncũng bị bộ lạc của Vưu bắt.– Ồ? Người gọi là Xích kia có vẻ bất ngờ, nói: – Qua đây đi.Nha thưa một tiếng, liền ra hiệu với Dương Khai, dẫn hắn đi tới trước.Trong bụi cỏ rậm rạp, một nam một nữ đang ngồi, khí tức hùng hồn không tiết lộ, như hòalàm một với tự nhiên xung quanh.Hai vị Đại Vu Sư! Dương Khai nhướng mày, toát ra vẻ bất ngờ.

Nam nhân kia hẳn là Xích,bởi vì trên mặt hắn có hình xăm Nộ Diễm Bộ, một thân khí tức có phần nóng bỏng, rõ ràngtu luyện Vu pháp Vu thuật hệ hỏa.Còn nữ nhân kai dù người cao to, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng tự nhiên,khí chất này kết hợp với hình thể như thế, lại trở nên mâu thuẫn kỳ lạ.Lúc Dương Khai tới, ánh mắt lợi hại của hai người nhìn tới, mang theo dò xét, làm người tarất khó chịu.– Thương Nam thôn Vu Ngưu, bái kiến hai vị đại nhân! Dương Khai tay ôm ngực nói.Xích khẽ gật đầu, khen ngợi: – Vu Sư, vậy cũng được.– Cái gì Vu Sư? Nha ngẩn ra, thầm nghĩ Vu Ngưu không phải Vu Đồ thượng phẩm sao? Chẳnglẽ Xích đại nhân nhìn lầm?Hắn lại không biết, chỉ một mùa đông mà thôi, Vu Ngưu này đã từ Vu Đồ thượng phẩm lêntới Vu Sư, nếu biết được, sợ là hắn sẽ hét to ông trời bất công.– Sao lại có tộc nhân nhỏ gầy như vậy? Ngươi không phải người Phù Du Bộ đó chứ? Nữ nhânkia lại nhíu mày, trong mắt không che giấu chán ghét Dương Khai.Dương Khai còn chưa nói, Nha đã lên tiếng:– Vu Ngưu không phải Phù Du Bộ, hắn là người Nam Man Bộ, hắn hào phòng rộng rãi, đámkẻ trộm Phù Du Bộ làm sao mà sánh được?Hắn vẫn còn nhớ ân tình được Dương Khai chia cho 100 con dã thú.– Vậy thì tốt! Nữ nhân khẽ gật đầu, rõ ràng không hoài nghi lời của Nha.– Vị đại nhân này xưng hô thế nào? Dương Khai nhìn nữ nhân này hỏi.

Xích nói: – Nàng làTrúc đại nhân Cuồng Phong Bộ.Nha khẽ giọng nói:– Lần này Thực Cốt Bộ điều động, tổng cộng cướp 3 thôn, một là thôn của ngươi, một là củata, còn lại là Cuồng Phong Bộ.

Xích đại nhân là ta tìm tới, vừa lúc gặp được Trúc đại nhân,cho nên mọi người tụ tập chung.– Nhiều người sức lớn.

Dương Khai gật đầu, nói: – Mạo muội xin hỏi, hai vị đại nhân chuẩn bịhành động thế nào?Xích nói: – Đợi đến lúc mờ sáng.Dương Khai trầm ngâm: – Lúc mờ sáng, là thời điểm người ta thả lỏng nhất, chính là thời cơhành động tốt nhất.

Nhưng hai vị đại nhân đều là Đại Vu Sư, chẳng lẽ không nắm chắc đượctrực tiếp tấn công thôn đá kia?Trúc nhìn hắn, nói: – Ngươi biết bao nhiêu về thôn đá kia?Dương Khai nói thẳng: – Không biết gì cả.Trước đó, hắn thậm chí không biết chỗ này có một bộ lạc Thực Cốt Bộ.Trúc nói: – Trong thôn đá này là một bộ lạc nhỏ Thực Cốt Bộ, nhân số chừng 700 đến 800người, tổng cộng hơn 20 Vu, trong đó một người mạnh nhất là Vưu! Là Đại Vu Sư trungphẩm!Dương Khai chú ý tới, Trúc nói tới Vưu, biểu tình của Xích kiêng kỵ rõ ràng, là tự giác khôngphải đối thủ với Đại Vu Sư Thực Cốt Bộ.