Cho dù là Vu, cũng không nên yếu ớt như thế, nhìn người thanh niên này giống như chưatrưởng thành, tay nhỏ chân nhỏ, mặt mày méo mó, một ngón tay của mình cũng dí chết hắnđược.– A Ngưu mạnh mẽ, ngươi làm sao mà biết được! A Hổ cười lạnh không thôi.Các thôn dân cũng đều trào phúng nhìn dũng sĩ Man tộc này.
Trước kia bọn họ cũng đềucảm thấy A Ngưu yếu ớt, thậm chí còn không bằng những đứa trẻ 13-14 tuổi, nhưng mấyngày trước gặp phải thú triều xâm lấn làm bọn họ đổi mới cái nhìn với A Ngưu.Đó là bóng lưng mà bọn họ nhìn lên, chiến lực khủng bố dũng mãnh không gì cản nổi.
Nếukhông tận mắt thấy, thật khó tưởng tượng được dưới thân thể này làm sao che giấu đượclực lượng như thế.Dũng sĩ Man tộc Nộ Diễm Bộ cười xì, không nói gì, rõ ràng không cảm thấy lời của A Hổ cóuy hiếp nào, chỉ xoay người nói: – Nha đại nhân đang chờ ngươi bên trong, đi theo ta.Nói rồi, liền đi trước dẫn đường.
Dương Khai đi theo, cả trăm thôn dân cũng đi cùng.
Vàotrong khe núi, đám người A Hổ nhìn xung quanh, chỉ thấy các xạ thủ Nộ Diễm Bộ vẫn ở haibên vách đá, bám theo sát nút, cung tên trong tay vẫn chưa hề buông xuống, đang cảnh cáomọi người nếu dám làm bừa sẽ gánh chịu đả kích dữ dội.Không lâu sau, đoàn người đi vào sâu trong khe núi, ánh lửa chiếu rọi, cả trăm tộc nhân NộDiễm Bộ đều trở nên dữ tợn.
Dũng sĩ Man tộc dẫn đường đi tới trước đống lửa, nhỏ giọngnói với một Man tộc to khỏe ngồi dưới đất.
Man tộc này mới nhướng mắt lên, nhìn Dương Khai cùng các thôn dân phía sau hắn.
Đây làVu của đối phương! Dương Khai thông qua Ưng Nhãn Thuật đã nhìn thấy hắn, lúc này gặp lànhận ra ngay.Nha lẳng lặng quan sát Dương Khai, trong mắt lóe lên không che giấu thần sắc kinh dị, rõràng cũng giống người Man tộc kia, đều cảm thấy Dương Khai nhìn như yếu ớt quá mức.
Dùnói Vu ở trong Man tộc cũng không chú trọng tu luyện lực lượng thân thể, phần lớn thờigian bọn họ đều trải qua trong minh tưởng, tố chất thân thể nhất định phải kém xa tộc nhânkhác.
Nhưng da mỏng thịt mềm như Dương Khai, Nha mới thấy lần đầu.– Xưng hô thế nào? Nha nghiêm túc nhìn một hồi, liền hỏi.– A Ngưu! Dương Khai mỉm cười, thần sắc vừa phải.– Như vậy Vu Ngưu… xin hỏi các ngươi đến đây, có chuyện gì? Dương Khai trả lời: – Tới lấy chiến lợi phẩm của ta!Nha nhướng mày: – Chiến lợi phẩm của ngươi?Dương Khai chỉ ra: – Các ngươi đang nướng trên đống lửa, cùng đặt ở bên kia, chính là chiếnlợi phẩm của ta!Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ đang cười cợt nhìn Dương Khai vừa nghe, lập tức nổi xung, đứnglên trừng mắt nhìn Dương Khai, thật muốn đánh chết hắn.Nha nhướng mày, sau đó mỉm cười: – Ngươi nói những dã thú đã chết này đều là chiến lợiphẩm của ngươi? Có chứng cớ gì?Dương Khai nhún vai nói: – Hẳn là không có chứng cớ đặc biệt gì! Ngừng một chút, lại nói:
- Chỉ là mấy ngày trước thôn ta gặp phải thú triều tập kích, thôn dân không dễ dàng gì đánhlui thú triều, ta truy đuổi tới khe núi này, mới giết sạch chúng.
Đáng tiếc chỉ có một người,không thể mang theo số thức ăn này, đành về cầu viện, không ngờ các ngươi lại tới trước.Biểu tình của Nha bỗng nhiên trở nên rất đặc sắc, ngạc nhiên nhìn Dương Khai: – Ngươi vừa nói… ngươi một thân một mình đuổi giết tới đây, sau đó giết sạch sẽ đám dã thú này?– Phải!.Dương Khai gật đầu, bổ sung: – À, lúc đó còn có một con Man thú.– Còn có một con Man thú? Biểu tình của Nha càng thêm đặc sắc.– Ha ha ha ha! Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ xung quanh chợt cười to, giống như nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, ngay cả Nha cũng cười, không ngừng lắc đầu.Nếu nói Dương Khai cùng các thôn dân chiến thắng dã thú trong khe núi, vậy còn thông qua,nhưng hắn bảo một mình giết hơn 300 con dã thú cộng thêm một con Man thú! Lời như thế, chỉ cần là người có chút lý trí đều không tin được.
Dũng sĩ Man tộc dẫn đường đoàn người Dương Khai đi vào chợt trào phúng nhìn A Hổ, nói:– Vu của các ngươi là kẻ ngốc hả?– Ngươi nói gì, ngươi lặp lại coi!”
A Hổ lập tức nổi giận.Vu chính là lãnh tụ trong thôn, là thủ lĩnh, bất cứ Vu nào cũng là tượng trưng tối cao trongthôn.
Sỉ nhục một vị Vu, cũng ngang với sỉ nhục thôn của Vu đó, của cả bộ lạc đó! Mấy ngườiA Hổ làm sao chịu được?– A Hổ! Dương Khai hô một tiếng, lắc đầu với hắn.
A Hổ thế mới cắn răng, nuốt cơn giận trởvào.– Được rồi, ta coi như biết ý đồ của các ngươi đến đây.
Nha mỉm cười, có vẻ bình thản, rõràng đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng như Dương Khai.– Thế này đi, xem các ngươi đều là tộc nhân, lại đi đường xa đến đây, ta cũng không làm khódễ các ngươi…Quay sang nói với dũng sĩ Man tộc kia: – Chia cho bọn họ 10 con, để bọn họ đi!Dũng sĩ Man tộc kia nghe vậy, dù không muốn, nhưng nếu Vu đã lên tiếng, hắn cũng khôngthể từ chối, phải nghe lệnh làm việc.– 10 con… Nha đại nhân thật rộng rãi.
Dương Khai mỉm cười, nhưng không cảm kích.– Người tuổi trẻ, đừng khiêu khích kiên nhẫn của ta.
Biểu tình của Nha chợt nghiêm lại.
– Cácngươi cũng không xa lạ gì danh tiếng Nộ Diễm Bộ ta, nếu là ta lúc trẻ, bây giờ ngươi đã nằmdưới dất, cho nên… tốt rồi thì thu đi.Dương Khai gật đầu: – Nha đại nhân dạy bảo, A Ngưu khắc ghi trong lòng.
Nhưng mà… ta kiên trì cho rằng Nha đại nhân phải trả lại toàn bộ chiến lợi phẩm của ta, những thứ này không phải của các ngươi! Dứt lời, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nha.Nha đứng lên, dáng người cao to phủ xuống cái bóng bao phủ Dương Khai, nhìn xuống nói:
- Ngươi đang tự rước phiền phức!Hai vị Vu bỗng nhiên đối đầu, các thôn dân tự nhiên phản ứng lại.
Tiếng keng keng vang lên,những xạ thủ kéo cung, mũi tên nhắm về phía dũng sĩ khỏe mạnh nhất bên đối phương,đám người A Hổ cũng lấy ra búa đá mâu đá, mũi phun ra hơi nóng, chiến ý sôi trào.
Một trậnđại chiến, rục rịch xung động.– Các ngươi sẽ chết! Nha âm trầm nói.– Các ngươi cũng sẽ không tốt lành.
Dương Khai mỉm cười, như là không hề để ý cuối cùngai sống ai chết.– Ngươi cố ý khai chiến?– Ta nói những thứ này đều là chiến lợi phẩm của ta, ngươi không tin, chỉ chịu chia cho ta 10con, nhưng tình hình thật sự thì chính ngươi cũng hiểu.
Khi các ngươi đến đây, những dãthú này đã chết mấy ngày, cho nên chúng không thuộc về các ngươi!Nha giận dữ: – Vật vô chủ, ai nhặt được là của người đó!– Chủ nhân đã tới đây!– Chứng cớ!Dương Khai nói: – Không lấy ra được, ta cũng không thể chứng minh.
Nha cười xì, còn chưa kịp nói, Dương Khai lại tiếp tục: – Vậy đặt ở trước mặt chúng ta chỉ có một con đường… Dưới Man Thần chứng kiến, dùng phương thức của Vu giải quyết tranh chấp này.Ánh mắt Nha co rụt, không thể tin nổi nhìn Dương Khai: – Ngươi đang khiêu chiến ta?Dương Khai cười nói: – Đây là biện pháp giải quyết duy nhất, chẳng lẽ ngươi chịu nhìn tộc nhân hai bên liều mạng thương vong? Trời đông sắp tới, nếu tộc nhân bị thương, vậy mùa đông này sẽ không dễ chịu gì.Nha nghiêm nghị suy nghĩ, gật đầu: – Quả thật như ngươi nói, nhưng mà…Nhe răng cười dữ tợn.
– Ngươi cảm thấy có phần thắng sao?– Chưa đánh lên, ai biết được? Dương Khai cười ha ha.– Được, nếu ngươi muốn thế, vậy Vu Nha ta dùng danh nghĩa Man Thần, tiếp nhận khiêuchiến của ngươi!Dứt lời, hắn vung tay quát: – Lui ra hết! Những người Man tộc Nộ Diễm Bộ nghe vậy, lần lượt thu lại vũ khí, lui ra sau.Dương Khai quay đầu nói: – Các người cũng lui lại!Mấy người A Hổ lo lắng nhìn Dương Khai, vừa rồi dù bọn họ giằng co với đối phương,nhưng đều nghe rõ lời Dương Khai nói, bọn họ chưa từng thấy Vu quyết đấu, nhưng cũngkhông xa lạ.
Đây là chiến đấu thần thánh dưới Man Thần chứng kiến, đặt cược tính mạngcùng danh dự của mình, chỉ chiến thắng mới được lấy tất cả thành quả, mà bên thua thườngthì kết cục sẽ rất thảm.– A Ngưu… A Hổ môi mấp máy, vốn còn muốn khuyên Dương Khai mấy câu, nhưng cũnghiểu khuyên nữa cũng vô dụng.Nếu Vu Nha tiếp nhận khiêu chiến của Dương Khai, vậy đã không thể tránh khỏi trận chiếnnày nữa.
Một khi rút lui, vậy tức là khinh nhờn Man Thần không ai có thể tha thứ hành vinày.
Muôn ngàn lời chỉ thành một câu:– Cẩn thận! Dương Khai gật đầu, cho hắn ánh mắt đừng lo lắng.
Mấy người A Hổ lại tràn đầy lo âu, làmsao mà không lo lắng được?Ngay mấy ngày trước, Dương Khai còn là một A Ngưu phế vật, dù cho thú triều xâm lấn cóbiểu hiện kinh người, nhưng dù sao thời gian còn ngắn.
Nhìn lại Vu bên đối phương, dùkhông lớn tuổi như thôn trưởng, nhưng thân thể khỏe mạnh, khí tức còn mạnh mẽ hơnthôn trưởng.
A Ngưu có thể thắng được sao?Không lo lắng như các thôn dân Thương Nam thôn, các tộc nhân Nộ Diễm Bộ đều thoải máinhư đang xem trò hay, tụ tập thành nhóm chỉ trỏ về phía Dương Khai, thần sắc đầy cười cợtchâm chọc, như đang cười nhạo Dương Khai không biết lượng sức.Người sáng mắt đều nhìn ra được, Vu Ngưu này không thể nào là đối thủ với Nha đại nhân,kết cục của hắn tuyệt đối sẽ rất thảm.
Nhanh chóng dọn ra một cái sân, trong khe núi, chỉ cóDương Khai cùng Nha đối mặt, cách xa 10 trượng, đây là khoảng cách thường dùng trong quyết đấu của Vu.
Gió lạnh quét qua khe núi, kéo theo tiếng rít, lửa trại phát ra tiếng tạch tạch.Nha mỉm cười, nói: – Vu Ngưu, ta là Vu Sĩ trung phẩm, xem khí tức trên người ngươi không nồng nặc, hẳn chỉ là Vu Đồ thôi?Dương Khai đáp: – Nha đại nhân ánh mắt rất tốt, thôn trưởng nói hiện tại ta là Vu Đồ thượng phẩm!Nha gật đầu: – Dũng khí của ngươi thật đáng khen ngợi, hơn nữa còn rất trẻ, nếu cố gắng tu luyện, chưa chắc không có tương lai tươi đẹp, đáng tiếc ngươi tự đại quá mức!Dương Khai nói: – Nha đại nhân, nếu muốn giảng đạo, đợi lát nữa có thời gian, ngươi khôngđánh, ta sẽ ra tay đây!Nhà cười xì, rõ ràng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ lấy mạnh hiếp yếu, dứt khoát cho DươngKhai đánh trước.
Nếu thế, Dương Khai không do dự gì, hai chân đan xen, lao về phía Nhanhư một cơn lốc.
Biểu tình đùa cợt châm chọc của Nha chợt cứng lại.
Đây là cái gì! Xông tớinhư vậy sao?