Vũ Luyện Điên Phong

Chương 272: Toàn quân bị diệt




Chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mười hơi thớ, một Luyện Đan Sư sử dụng độc đan sắc mặt xanh mét, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Mọi người dưới đài đều kinh hãi kêu lên, không hề nghĩ tới độc đan dược do Tiêu đại sư luyện chế công hiệu lại mạnh đến thế.

Tiếng kinh hô còn chưa dứt trên đài lại truyền đến ba tiếng phụp, ngay sau đó một mùi hôi thối tanh tưởi theo gió truyền đến.

Là một vị Luyện Đan Sư không để ý đã đánh rắm.

Không ít người ở gần đó nhất thời không phát hiện ra nên đã hít đầy hơi thối vào mũi, suýt nữa không chịu nổi phải nhổ ra, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét.

Người Luyện Đan Sư tham dự khảo nghiệm sắc mặt tái nhợt trong phút chốc lại trớ lên đỏ bừng, đây không phải tác dụng của dược hiệu mà là không may.

Trước mắt bao người mà lại mặc nhiên đánh ra ba phát rắm làm sao có thể chịu nổi.

Thấy vô số ánh mắt khinh ghét đang nhìn mình, vị Luyện Đan Sư này vô cùng xấu hổ vội vàng đứng lên nhảy xuống khỏi đài lẩn trốn như trạch.

- Không có bản lĩnh lại còn tham dự khảo nghiệm của Tiêu đại sư, đúng là không biết tự lượng sức mình.

- Mất mặt đến nhà bà ngoại rồi!

- Đây là Luyện Đan Sư nhà nào? Để truyền ra ngoài sau này còn làm người thế nào?

Sau lưng truyền đến tiếng cười trào phúng khiến người đó càng không dám dừng lại, trong nháy mắt đã biến mất trong đám người.

Mọi người còn chưa hoàn hồn với trò hề vừa nãy, trên cao đài lại truyền đến một tiếng vang nhỏ, quay mặt nhìn lại chỉ thấy hai vị Luyện Đan Sư dùng độc đan lúc nãy ngửa mặt ngã xuống, tròng mắt trợn trừng, vẫn duy trì tư thế ngồi, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Ba đệ tử trẻ tuổi của Dược Vương Cốc liếc nhau hừ lạnh, sau đó đi đến bên cạnh hai người này tung một cước đá bọn họ rớt xuống đài.

Thái độ lãnh đạm, thần sắc kiêu căng, họ như đá hai vật thể chứ không phải hai con

người.

Nhưng không người nào dám chỉ trích bọn họ. Trước đó người ta đã nói đan dược

mà Tiêu đại sư luyện chế là độc đan rồi, nếu dám đi lên thừ sẽ phải chuẩn bị tốt tâm lý dùng độc đan.

- Chưa chết.

Phía dưới có người đi kiểm tra hơi thở của hai người này phát hiện bọn họ chưa chết mà chi không biết vì sao lại bất động gọi không tỉnh.

- Nóng quá nóng quá.

Lại có một Luyện Đan Sư đột nhiên đứng dậy, cả người lõa lồ da thịt đỏ thẫm như máu tỏa ra khí nóng ngập trời, không ngừng xé rách quần áo của mình, không bao lâu sau liền cởi sạch quần áo của mình, nhưng hình như người không ý thức được hành động của mình mà vẫn tiếp tục xé.

Gương mặt xinh đẹp của Đổng Khinh Yên đỏ ừng lên, vội vàng lấy hai tay che mặt.

Dưới cao đài một vài người leo lên, tái mặt lôi người kia xuống. Mấy người này chắc hẳn là cùng một gia tộc với người kia, nên không muốn nhìn thấy hắn mất mặt.

Chi trong thời gian không đến ba mươi hơi thớ, nhóm đầu tiên thừ dùng độc đan đã đều thất bại.

Chúng sinh muôn màu, trạng thái sau khi trúng độc cũng là muôn kiểu kỳ quái. Những tinh cảnh thê thảm như vậy, chẳng những không ngăn cản quyết tâm bái nhập Vân Ẩn Đỉnh của những người luyện đan kia mà ngược lại càng làm cho bọn họ thêm nhiệt tình hứng khởi.

Tiêu Phù Sinh luyện chế loại độc đan kia rõ ràng là một loại đan dược nhưng có thể sinh ra nhiều loại phản ứng như vậy quả nhiên không hổ là bút tích đại sư.

Cũng chính vì thế, những luyện đan sư này mới thấy được thủ đoạn quỷ thần khó lường của Tiêu đại sư. Người thường khó có thể đoán định được.

Đợi đám người này rời đài xong lại có ba mươi người khác đi lên.

Thời gian trôi qua không ngừng có người bị trúng độc, hoặc hôn mê bất tình hoặc làm trò hề, tổng số phải có đến hơn hai trăm người lên đài nhưng không có một người nào an toàn vượt qua khảo nghiệm do Tiêu Đại Sư thiết lập.

Hiện trường cuộc khảo nghiệm buồn bã u ám.

Lại một nhóm người bị trúng độc ngã ra, một người trong đó sau khi tráng độc cả người cứng ngắc như đá khối, nhưng ý thức vẫn tinh táo hét lớn:

- Ta không phục ta không phục. Chi là một viên độc đan làm sao có thề đo được tư

chất phi phàm của ta. Ta không phục. Ta muốn lên Vân Ẩn Đỉnh gặp Tiêu đại sư. Tiêu Đại Sư xin hãy cho vãn bối một cơ hội.

- Lôi xuống!

Tần Trạch lạnh lùng quát.

Ba đệ tò trẻ tuổi của Dược Vương Cốc kia thần sắc ác nghiệt đi đến ném thẳng người này xuống khỏi cao đài.

Người đó vẫn còn kêu la không ngớt:

- Tiêu đại sư, ta có thể kế thừa y bát của người, xin hãy cho vãn bối một cơ hội.

- Đám người kia đều điên rồi.

Dương Khai thờ ơ lạnh nhạt không ngừng lắc đầu.

Đổng Khinh Yên hạ giọng:

- Ngươi không biết uy vọng của Tiêu đại sư trong giới luyện đan cho nên mới nói như vậy. Ngươi nhìn người đó xem, ngay cả trò hề khó coi như vậy cũng không có người nào cười nhạo hắn.

Dương Khai quay đầu nhìn lại phát hiện đúng là không người nào cười nhạo người đó, đại đa số mọi người vẻ mặt bình thản, không ít người vẻ mặt thông cảm.

- Đại sư trong mắt giới luyện đan chúng ta chính là sự tồn tại cao nhất, vì bái nhập môn hạ của người chịu chút đau khổ, mất mặt một chút đối với những người này đâu có là gì-

Đổng Khinh Yên khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt hiện vẻ chờ mong háo hức.

- Ngươi nhất định phải đi lên kia thừ độc đan?

Dương Khai cười ha hả,

- Ngươi hãy nhìn phản ứng của những người đó, hôn mê ngã thẳng xuống đất vẫn còn là may, nếu như không qua được khảo nghiệm mà đứng xé quần áo của mình tại

Khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Khiết Yên tức thì tái nhợt.

- ừ, những người tụ tập ở đây đều là người trẻ tuổi, ta nghĩ bọn bọ chắc chắn muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, chà chà, Đổng gia thiên kim tiểu thư quần áo xộc xệch chuyện này sẽ là đề tài hay sau bừa ăn đây.

- Không đến mức đó chứ

- Dù có không đến mức đấy, nhưng nếu đánh vài cái rắm trước mặt mọi người

- Đừng nói nữa!

Đổng Khinh Yên hoa dung thất thần.

Bất kể loại trò hề nào cũng không phải là điều cô nương này có thể tiếp nhận được, đây chính là bóng ma cả đời, một khi xảy ra thì sau này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên.

Hung tợn trợn mắt nhìn Dương Khai, Đồng Khinh Yên vung nắm tay nhỏ:

- Ta biết ngay ngươi không có ý tốt, muốn trả ta về chỗ ca ca, nhưng ta nhất định thử

khảo nghiệm một lần, vì ngày này ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, cũng đã đến đây rồi làm sao có thể từ bỏ chứ?

Nói xong giọng nói lại mềm nhũn, nét mặt đỏ ừng nói:

- Nếu thật là giống như ngươi nói Ngươi hãy mang ta đi sớm một chút

Dương Khai khẽ lắc đầu, nhìn bộ dáng quyết tâm muốn lên đài của biểu muội này, xem ra dù khuyên can thế nào cũng không có tác dụng.

Trong đám người lại truyền tới một trận rầm rộ:

- Địa cấp thượng phẩm luyện đan sư, đây chẳng phải là thiên tài Vương Tề Nhân do Vương gia bồi dường hay sao? Hắn ta cũng tới sao?

- Nếu như đúng là hắn ta thì e rằng có thể vượt qua được khảo nghiệm của Tiêu đại

sư.

- Không tồi, xem ra màn kịch tiếp theo đáng xem đây.

- Nhìn người đó, Địa cấp trung phẩm luyện đan sư, là người của Hùng gia.

- Người kia, cũng là Địa cấp trung phầm luyện đan sư, là người của Thường gia đấy.

- Đại thế gia luyện đan sư rốt cuộc đã ra tay, trò hay bắt đầu rồi.

Đám Luyện đan sư lên đây đều là luyện đan sư trẻ tuổi xuất thân từ đại thế gia thế lực lớn mạnh, đến đây vì muốn kế thừa y bát của Tiêu Phù Sinh.

Những người vừa rồi đi lên đều là những luyện đan sư đến từ những địa phương nhỏ, không ai có thể thông qua khảo nghiệm cũng là chuyện bình thường. Thấy đám người này lên đài không ít người nghển cổ trông mong.

Đám người bàn tán xôn xao, tiếng bàn tán truyền tới tai của mấy vị luyện sư đan Địa cấp trung thượng phẩm, khiến ai nấy đều lộ vẻ mặt đắc ý.

Bọn họ xem ra cũng được giáo dường tử tế, sau khi bước lên cao đài trước tiên cũng không quên chào hỏi Tần Trạch, thi hành lễ nghi đệ tử rồi từng người một lên đài tiến đến đứng trước chỗ bình thuốc.

- Vương huynh xin mời. Trong số chư vị chi có Vương huynh là người đạt tới Địa cấp thượng phẩm, đương nhiên sẽ tới trước.

Luyện sư đan Thường gia mỉm cười giơ tay ra hiệu. Những người khác cũng đều ủng

hộ.

Vương Tề Nhân khẽ mỉm cười ôm quyền nói:

- Nếu vậy Vương mỗ xin bất kính rồi.

Dứt lời còn xoay người về phía Vân Ẩn Đỉnh đằng xa để hành lễ, lúc này mới với tay lấy ra một viên độc đan. Không nề hà bỏ vào miệng rồi đi thẳng qua một bên ngồi xuống luyện hóa.

Thái độ của y rõ ràng là rất tự tin với lần khảo nghiệm này, trong lòng đã có tính

toán trước, nếu không đã không hướng đến Vân Ân Đỉnh hành lễ.

Đây chính là ngọn núi Tiêu Phù Sinh ở.

Ba người Dược Vương Cốc thấy hành động và lời lẽ của người này thì không nhịn được cười lạnh một tiếng.

Địa cấp thượng phẩm thì sao? Tiêu sư thúc tổ luyện chế ra độc đan, cho dù là Thiên cấp luyện đan sư uống vào tư chất không đủ cũng sẽ xảy ra chuyện.

Vương Tề Nhân này đúng là quá đề cao mình rồi. Ba người liếc nhau âm thầm cười lạnh, lặng lẽ dõi theo tinh thế, chuẩn bị xem trò cười của Vương Tề Nhân.

Không bao lâu đám người kia đều uống độc đan tìm chỗ ngồi xuống.

Trên đài mọi người hóa giải dược hiệu, dưới đài các khán giả cũng đều im hơi bặt tiếng, đám người rướn cổ lên xem chừng có vẻ còn nôn nóng hơn cả khi mình tham gia khảo nghiệm.

Không hổ là luyện đan sư đến từ thế lực lớn, trình độ mỗi người đều không tầm thường, tư chất phi phàm. Những người tham gia khảo nghiệm trước đó tối đa cũng chỉ giữ được trong thời gian một tách trà nhỏ.

Nhưng đám người này ước chừng phải thời gian một bình trà sau mới có phản ứng.

Đầu tiên là một vị Địa cấp luyện đan sư đột ngột sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.

Ngay sau đó lại một người xuống khỏi đài, xa xa có vài tiếng thở buồn bã truyền tới.

Liên tiếp, đám luyện đan sư này đều xảy ra vấn đề, kết quả lần này làm mọi người đều trợn mắt há mồm.

Không phải vì những người này hư danh vô thực mà độ khó của khảo nghiệm do Tiêu đại sư thiết lập đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Sau thời gian một nén nhang, trên cao đài chi còn Vương Tề Nhân vẫn còn kiên trì được, những người khác đều ảm đạm thối lui.

Vô số người căng thẳng, nếu như đến Vương Tề Nhân cũng không qua được khảo nghiệm lần này thì bọn họ không biết liệu ai có thể.

Hồi lâu sau, thân hình Vương Tề Nhân khẽ động, hai đầu lông mày hiện ra một chút hắc khí.

Tần Trạch từ khi khảo nghiệm bắt đầu đến giờ vẫn ngồi yên bất động, lúc này hai mắt ngưng tụ, ánh mắt khẽ lộ ánh tinh quang gắt gao nhìn chằm chằm vào phản ứng của Vương Tề Nhân.

Theo thời gian trôi qua, hắc khí kia càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng ngưng

thực.

Đột nhiên đám hắc khí kia lại biến mất không dấu vết, còn Vương Tề Nhân thì ực một tiếng nôn ra máu đen.

Trong đám người truyền đến một tiếng kinh hô, tính đến lúc này đây là phản ứng đầu tiên của Vương Tề Nhân, cũng không biết liệu hắn có thể qua được hay không.

Người luyện võ của Vương gia khấn trương leo lên đài vội vã đến bên người Vương

Tề Nhân.

Vương Tề Nhân khoát tay khổ sở đứng dậy, nét mặt mong đợi hướng nhìn Tần

Trạch.

Tần Trạch than nhẹ một tiếng:

- Thất bại.

Vương Tề Nhân sắc mặt buồn bã, nhưng vẫn không có ý địnhtừ bỏ, ôm quyền hỏi:

- Xin hỏi tiền bối như thế nào mới được coi là qua được khảo nghiệm?

Tần Trạch thấy hắn cũng là một nhân tài luyện đan bèn kiên nhẫn nói:

- Kỳ thực vừa nãy thiếu chút nữa ngươi đã có thể thông qua rồi, chi tiếcthất bại trong gang tấc.

- Vãn bối thụ giáo!

Vương Tề Nhân cười khổ một tiếng rồi nhảy xuống khỏi đài