Ba tiếng chiêng vang lên, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Ở trên đài, một mỹ phụ cung trang chậm rãi bước ra, đứng trên đài tròn, ánh mắt quét qua, làm không ít nam nhân sáng mắt lên.
Bình thường, chủ trì hội đấu giá đều là nam nhân, đa số đều là lão già, phụ nữ rất ít xuất hiện ở trường hợp thế này, nhưng một thiếu phụ xinh đẹp như thế lại rất đẹp mắt, làm người không ít thầm mong chờ đấu giá lần này.
- Hoa tỷ?
Trong sương phòng trên đỉnh, Dương Khai trừng mắt, kinh ngạc nhìn mỹ phụ đi ra, khẽ hô một tiếng.
- Hoa đại nhân…. Mấy người Diệp Hận cũng thần sắc phức tạp.
Bọn họ tự nhiên quen biết Hoa Thanh Ti, ở lại Thiên Diệp Tông một thời gian, chính là sau khi Vũ Minh tìm đến, Thiên Diệp Tông mới gặp tai họa diệt môn, trước đó mấy người Diệp Hận suy đoán, chuyện này có thể liên quan tới Hoa Thanh Ti.
Lúc này, Hoa Thanh Ti đột ngộ xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa còn hiện thân với thân phận chủ trì đấu giá, làm người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Gió nhẹ thôi qua, trên đài đấu giá lại thêm một bóng người, mọi người nhìn lại, phát hiện không biết khi nào Dương Khai đã chạy lên đó.
- Hoa tỷ! Dương Khai đứng trước mặt nàng, cười hì hì gọi.
- Dương Khai… Hoa Thanh Ti ngẩn ra, sau đó ánh mắt toát ra mừng rỡ, dù sớm biết Dương Khai ở trong này, nhưng thấy hắn lại xuất hiện trước mặt mình như thế, vẫn không tránh khỏi bất ngờ.
- Đã lâu không gặp, tỷ vẫn khỏe chứ? Dương Khai nhe răng cười.
Hoa Thanh Ti cười khổ không đáp, lại nghiêm mặt, nói: - Ngươi không nên đến đây.
Dương Khai nói: - Ta không đến, làm sao đưa mọi người đi.
Hoa Thanh Ti nói:
- Nhưng ngươi đến đây sẽ không đi được.
- Quả nhiên chuyện này nhắm vào ta? Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.
Hoa Thanh Ti thở dài: - Ngươi còn nhớ Long Đảo Lệnh chứ?
Dương Khai nhíu mày nghĩ một hồi, chợt bừng tỉnh: - Đương nhiên là nhớ.
Thật ra hắn đã sớm quên, nếu không phải Hoa Thanh Ti nhắc đến, căn bản không nhớ tới trong nhẫn không gian của mình còn có thứ này.
Hoa Thanh Ti cười khổ: - Năm đó ta rời Tinh Thần Cung, chính là phụng lệnh sư tôn, đi Phong Lâm Thành tìm tung tích Long Đảo Lệnh. Chuyện này ngươi cũng biết, Long Đảo Lệnh liên quan rất lớn, có thể cầm đi Long Đảo, đưa ra một yêu cầu mà Long Đảo có thể thỏa mãn.
Dương Khai gật đầu, những ký ức xa xưa dần rõ ràng.
Long Đảo Lệnh này, là hắn giết Hàn Lãnh, tìm ra trong nhẫn không gian của hắn.
Nghe nói Hàn Lãnh là khí đồ của Tinh Thần Cung, quan hệ sư huynh muội với Hoa Thanh Ti. Năm đó không biết Hàn Lãnh trộm ở đâu ra Long Đảo Lệnh, trốn khỏi Tinh Thần Cung, chết ở trên tay Dương Khai, Long Đảo Lệnh đương nhiên đổi chủ.
Sau đó Hoa Thanh Ti tìm kiếm Long Đảo Lệnh, tra tới trên đầu Dương Khai, kết quả bản thân cũng bị bắt.
Tác dụng của Long Đảo Lệnh, cũng là Hoa Thanh Ti nói cho Dương Khai.
- Long Đảo Lệnh là của sư tôn ta, 1 năm trước Vũ Minh sư huynh của ta tìm đến, dẫn ta về Tinh Thần Cung, dù ta không muốn nói sự thật, nhưng bị sư tôn gieo bí thuật, không thể khống chế bản thân. Những chuyện về sau thì ngươi đã hiểu, ta không biết đến cùng ta đã nói gì với sư tôn, nhưng khẳng định hắn biết Long Đảo Lệnh ở trên người ngươi, bởi vậy mới đối phó Thiên Diệp Tông, bắt mấy người Xích Nguyệt, chính là muốn ép ngươi hiện thân.
Dương Khai nhướng mày: - Nói vậy, có thể sư tôn ngươi biết được những bí mật khác của ta?
Hoa Thanh Ti buồn bã nói: - Thật xin lỗi!
Dương Khai mỉm cười: - Không phải ý muốn của ngươi thì không sao.
Dù hắn vẫn không nghi ngờ nhân cách của Hoa Thanh Ti, nhưng nếu thật bị nàng bán đứng, Dương Khai cũng không thể thoải mái được, hiện giờ nghe nàng giải thích, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.
- Những người bạn của ta, vẫn an toàn chứ? Dương Khai nhỏ giọng hỏi.
Hoa Thanh Ti nói: - Sư tôn cũng không tổn thương bọn họ, dù sao mục đích của hắn chính là ngươi. Trước khi bắt được ngươi, những người đó chỉ là con cờ mà thôi.
Bản thân nàng còn không phải vậy? Tình cảm thầy trò nhiều năm, ở trước mặt lợi ích tuyệt đối thì không chịu nổi một đòn.
Dương Khai quét qua chỗ Hoa Thanh Ti xuất hiện, nói: - Pháp trận không gian đó…
- Ngươi đừng làm bừa, bọn họ đều bị gieo Thôi Tâm Cổ, coi như ngươi đi qua tìm được bọn họ, cũng không cứu được. Hoa Thanh Ti lắc đầu:
- Sư tôn ta chỉ cần một ý niệm là có thể khiến họ sống không bằng chết.
- Thôi Tâm Cổ! Ánh mắt Dương Khai co rụt, trong tay có Kỳ Trùng Kinh, Dương Khai tự nhiên hiểu Thôi Tâm Cổ là gì, là Kỳ Trùng Dị Trĩ cũng xếp vào hàng Kỳ Trùng Bảng, dù không nổi danh như Phệ Hồn Trùng, nhưng cũng là thứ tốt gài người đoạt mạng.
Đang nói chuyện, đột nhiên Hoa Thanh Ti hừ một tiếng, có vẻ rất đau đớn, dưới da mặt như có thứ gì trồi lên, chạy dưới làn da.
- Hoa tỷ ngươi cũng bị… Dương Khai hơi đổi sắc.
Hoa Thanh Ti cố nén đau đớn: - Ngươi mau đi, sư tôn ta xưa nay hết sức cẩn thận, nếu không nắm chắc tuyệt đối, sẽ không đến đối phó ngươi.
Ánh mắt Dương Khai phát lạnh, quét nhìn về một hướng, chỉ thấy Vũ Minh đang cười lạnh, tay bấm huyền quyết.
Xem ra Hoa Thanh Ti khó chịu như thế, chính là do hắn thúc đẩy Thôi Tâm Cổ.
- Hoa tỷ, ta sẽ cứu ngươi ra. Dương Khai nói nhan một tiếng, lại quay sang Vũ Minh làm động tác cắt cổ, rồi mới biến mất.
Nếu hắn còn ở đây, vậy thì Hoa Thanh Ti sẽ phải chịu hành hạ hơn nữa, bây giờ lui lại mới là lựa chọn tốt nhất.
Hai người thân thiết nói chuyện trên đài cao, đã sớm bị các võ giả nhìn thấy, trong lòng làm lạ không thôi, không rõ Dương Khai và Hoa Thanh Ti có quan hệ gì.
Dương Khai đi rồi, quả nhiên Vũ Minh không hành hạ Hoa Thanh Ti nữa, dù sao hội đấu giá còn cần nàng chủ trì, làm quá đáng thì sẽ không tốt lắm.
Thôi Tâm Cổ chạy dưới da mặt Hoa Thanh Ti dần biến mất, đau đớn khó chịu cũng tan đi, Hoa Thanh Ti lại toát ra mồ hôi, gượng chống tinh thân, ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình nói: - Hiện tại hội đấu giá bắt đầu, món đấu giá đầu tiên, Thiên Diệp Tông Thiên Khôi Khiếu Nguyệt Thiên Lang, giá quy định 1 triệu nguyên tinh thượng phẩm!
Vừa hô lên, mọi người kinh hô.
Dù sớm biết hội đấu giá lần này sẽ xuất hiện các Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông, nhưng không ngờ món đầu tiên đã ra sân ngay.
Điều này không bình thường, theo lý thì hội đấu giá sẽ bắt đầu đấu giá từ thấp lên cao, như vậy mới thúc đẩy được tâm lý cạnh tranh, làm người ta say mê trong không khí đấu tranh nóng bỏng, vô thức đẩy giá lên cao.
Mấy thứ như Thiên Khôi, đủ để trở thành vật đấu giá áp trục, không ngờ mới món đầu đã đẩy ra, quả thật khác với lẽ thường.
Nhưng nghĩ tới Thiên Diệp Tông không chỉ một Thiên Khôi, có lẽ món đầu tiên chỉ là thả tép bắt tôm, các võ giả mới thích ứng được.
1 triệu nguyên tinh thượng phẩm, giá trị không thể không lớn, đổi ra sẽ là 100 triệu nguyên tinh trung phẩm, 10 tỷ nguyên tinh hạ phẩm, võ giả bình thường không có năng lực tham dự.
Nhưng so sánh với một con Thiên Khôi có thực lực sánh ngang Đế Tôn Cảnh, 1 triệu nguyên tinh thượng phẩm thật là vật siêu đáng giá, mua về coi như mua một vị Đế Tôn Cảnh, hơn nữa còn tùy ý sử dụng.
Số lượng Đế Tôn Cảnh đến tham dự hội đấu giá không ít, tự nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Hiện giờ vừa nghe giá quy định, mỗi người đều xắn áo xoa tay, chuẩn bị huyết chiến một phen.
- 1 triệu ta muốn lấy, mong các vị nể mặt! Tiếng quát vang lên, gần như ngay sau lời Hoa Thanh Ti vừa dứt.
Mọi người nghe được, đều bĩu môi, trong lòng khinh thường.
Kẻ này cho mình là ai, nói một câu liền muốn dùng giá quy định cầm lấy một con Thiên Khôi? Nếu mặt của hắn lớn như vậy, cử hành hội đấu giá để làm gì chứ.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không ít người biến sắc.
Bởi vì bọn họ phát hiện, người lên tiếng không ai khác, mà là kẻ hung tàn không kiêng nể, Dương Khai.
Lời hô giá lên tới miệng cũng liền nuốt trở vào.
Dương Khai mới đến Lưu Ảnh Thành, đã dẫn người giết không ít đệ tử Lưu Ảnh Kiếm Tông, nhưng cố tình đến giờ tông chủ Lý Thanh Vân vẫn không có ý báo thù, ngược lại không lâu trước còn chủ động đưa tông chủ Thiên Diệp Tông trở về.
Chỉ riêng chuyện này cũng thôi, trước đó ở cửa hội trường đấu giá, hắn đè đánh Vũ Minh, chỉ riêng khí phách can đảm này cũng làm người ta ngập ngừng, lại càng không phải nói nghe đồn bên cạnh hắn có một Yêu Vương.
Mặt này… thật đúng là không thể không nể.
Toàn hội trường đấu giá, quỷ dị rơi vào im lặng.
Võ giả hiểu được Dương Khai hung tàn không muốn tùy ý kết thù với hắn, người không rõ chuyện thì nhận ra không khí quỷ dị, mơ hồ suy đoán, tự nhiên không dám làm chim đầu đàn.
Thế là, sau khi Dương Khai nói xong, lại không ai ra giá nữa.
Hoa Thanh Ti nhìn quanh một vòng, dứt khoát gọn gàng hô: - Nếu vậy, Thiên Khôi đầu tiên thuộc về vị ở phòng số 1.
Mọi người nghe xong đều ngẩn ngơ, thầm nghĩ Đấu giá sư này thật kỳ quái, lại không làm theo quy củ. Bình thường, lúc này Đấu giá sư tự nhiên phải lên tiếng tung hô, hỏi xem có ai tăng giá nữa không, tốt nhất phải biểu diễn cường điệu, ngữ khí kích động. Nếu như không ai lên tiếng, còn phải đếm ba lần mới tính là thành giá, nhưng cố tình thiếu phụ này lại không thèm hỏi một tiếng, liền gõ chùy xác nhận ngay.
Những nghĩ tới Dương Khai nói chuyện với nàng, mọi người đều thầm cho là nàng quen biết với Dương Khai, bởi vậy mới dứt khoát như thế.
Vậy là sao chứ?
Thế này mà là hội đấu giá ư?
Các Đế Tôn Cảnh đến đây đều không phải lần đầu tham dự hội đấu giá, nhưng mới lần đầu gặp đấu giá kiểu này.
Từ khi Hoa Thanh Ti lên tiếng đến khi đấu giá thành công, trước sau không quá 5 nhịp thở, lúc này mới có tỳ nữ nâng khay đi ra, còn chưa kịp bày Thiên Khôi trình diễn cho mọi người xem, đấu giá đã kết thúc.
Tỳ nữ đó cũng chưa kịp tỉnh hồn, nhưng vẫn nâng khay đi thẳng lên phòng số 1.
Đến nên, cửa phòng tự động mở ra, tỳ nữ này đứng ngoài cửa nói: - Quý khách, đây là hàng đấu giá của ngài, xin chi trả 1 triệu nguyên tinh thượng phẩm.
–––-oOo–––-