Phong Lôi Thần Mâu chính là di vật Vấn Tình Đại Đế năm đó lưu lại, tự nhiên không tầm thường. Nhưng bây giờ trên người Dương Khai mang vô số dị bảo ngược lại cũng không phải rất để mắt tới, thu lại ít hôm nữa nhìn xem có cơ hội không lại đi tặng người. -Đi giúp Băng Tâm Cốc thu dọn tàn cục đi. Dương Khai nghiêng đầu nói với ba vị Yêu vương. Ba vị Yêu vương không nói câu gì, thân hình khẽ chuyển rồi biến mất. Bên trong Băng Tâm Cốc thỉnh thoảng lại truyền ra dao động chiến đấu không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng lại xen lẫn những tiếng kêu thảm, nhưng nghe thanh âm kia phần lớn đều là giọng nam, chắc là kẻ địch xâm lấn bị giết. Dõi tầm mắt nhìn xung quanh, trên mặt đất cũng có hơn 30 thi thể của các cường giả Đế Tôn Cảnh, chỉ sợ không có ai nghĩ đến, chỉ một nén nhang trước thôi, hơn 30 người này còn vui vẻ sống, nhảy nhót, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang thôi, bọn họ cũng đã hồn về địa phủ. Dương Khai liền thu hồi nhẫn không gian của bọn họ. -Dương công tử, Dương thiếu! Đúng lúc này, một tiếng hò hét từ bên cạnh truyền đến. Dương Khai quay đầu nhìn lại, thản nhiên nói: -Làm sao vậy, Nam Môn đại sư vừa thưởng thức xong kịch hay vẫn còn chưa đi sao, không phải là còn muốn lưu lại Băng Tâm Cốc làm khách chứ? Băng Tâm Cốc xưa nay không chào đón nam nhân, Nam Môn Đại Quân tốt nhất vẫn nên từ giã sớm một chút là tốt nhất. Nam Môn Đại Quân luôn luôn đứng bên cạnh ngắm nhìn, cho dù là Băng Tâm Cốc hay là Vấn Tình Tông cũng không có muốn làm khó hắn, cho nên thẳng đến lúc này hắn vẫn là bình yên vô sự. Nghe được ý cảnh cáo trong lời của Dương Khai, hắn chỉ cười hắc hắc, nói: -Dương thiếu không phải cũng là nam nhân sao? Dương Khai giễu cợt cười nói: -Ngươi làm sao có thể so sánh với bổn thiếu. Trâng tráo như vậy, Nam Môn Đại Quân ngược lại cũng không để ý, không có chút dáng vẻ kiêu căng của đại sư trận pháp như trong truyền thuyết, dù sao đứng ở lập trường của Băng Tâm Cốc xem xét, hắn quả thật không thể so sánh với Dương Khai. Sở dĩ Băng Tâm Cốc có thể bảo tồn xuống hoàn toàn là công lao của Dương Khai a, đối với một tông môn mà nói đây chẳng khác nào ân tái tạo. Hắn chỉ xoa xoa tay nói: -Dương thiếu, tại hạ muốn hỏi ngươi chuyện này… -Không thể trả lời! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, không có chút hứng thú nào nói chuyện với hắn. Tuy nói Nam Môn Đại Quân là một đại sư trận pháp, nhưng bản lĩnh của Dương Khai cũng không kém, hắn nhưng là Đế đan sư, không cần thiết tự hạ thân phận cho người khác thể diện, nhất là Băng Tâm Cốc lần này nguy nan, một phần nguyên nhân rất lớn là đến từ người này, không có giết hắn đã là vạn hạnh, lại còn được voi đòi tiên muốn hỏi thăm tin tức gì đó. -Dương thiếu đừng không hiểu nhân tình như vậy. Nam Môn Đại Quân cười gằn một tiếng, không khuất phục nói -Chỉ là muốn hỏi thăm một chút thôi, nếu Dương thiếu có thể nói, tại hạ nhất định sẽ có hậu tạ. Nói xong cũng không đợi Dương Khai cự tuyệt, bỗng nhiên thấp giọng nói: -Dương thiếu, ba vị Yêu Vương đại nhân kia… đến từ chỗ đó của Đông Vực đi? Lời vừa nói ra, Dương Khai ánh mắt bỗng rét lạnh, bén nhọn nhìn lại Nam Môn Đại Quân, trầm tiếng nói: -Không nhìn ra ngươi tuổi đã cao, nói chuyện lại lỗ mãng như vậy, cẩn thận họa là từ miệng mà ra a. Ba vị Yêu vương Tê Lôi là hắn mang từ Man Hoang Cổ Địa ra ngoài, cho dù nhân số không nhiều lắm, nhưng nếu việc ba đại Yêu vương rời núi bị đồn đãi ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cường giả Nhân tộc phản cảm, nhất là đến từ nơi như Man Hoang Cổ Địa. Người đa nghi có lẽ sẽ phỏng đoán có phải Yêu tộc trong Man Hoang Cổ Địa không kiềm chế được tịch mịch, chạy ra ngoài gây hại cho tông môn Nhân tộc. Nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra, đối với Dương Khai mà nói cũng là việc phiền toái. -Quả nhiên là đến từ cái địa phương kia?
Nam Môn Đại Quân ngoảnh mặt làm ngơ với uy hiếp của Dương Khai, ngược lại nghe được trước mắt sáng ngời, nghiêm nghị ôm quyền nói: -Dương thiếu yên tâm, chuyện này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, tại hạ tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài. -Hừ! Dương Khai gương mặt khó chịu nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu hay không. Nam Môn Đại Quân nhìn như lỗ mãng, thật ra trong lòng rõ như gương, Dương Khai sát khí vừa phát ra, hắn liền phát giác được, lập tức trong lòng chợt nghiêm lại, vội vàng nói: -Dương thiếu bớt giận, tại hạ chỉ là cảm thấy khá là hứng thú với rất nhiều cấm chế cùng trận pháp thiên nhiên viễn cổ ngầm chứa trong địa phương kia, trước kia cũng ra vào mấy lần đi nghiên cứu, bất đắc dĩ thực lực thấp kém, không dám xâm nhập quá mức, không có nghiên cứu ra manh mối gì, không khỏi khiến người tiếc hận than thở! Tại hạ nhìn thấy quan hệ của Dương thiếu và ba vị đại nhân kia dường như… không giống bình thường, có thể hay không mời Dương thiếu lên tiếng… -Ngươi nói cái gì bổn thiếu nghe không hiểu, chuyện này chớ có nhắc lại! Dương Khai không khách khí cắt ngang hắn. Nam Môn Đại Quân nói đến bây giờ, Dương Khai cũng nghe ra ý của hắn, đơn giản chính là muốn mượn lực Dương Khai và đám người Tê Lôi lôi kéo quan hệ, ngày nào đó dễ dàng đi vào trong Man Hoang Cổ Địa đi nghiên cứu những cấm chế cùng trận pháp mà thời viễn cổ để lại. Hắn là Tông sư trận pháp, đối với tranh chấp không có hứng thú, nhưng chỉ cần quan hệ đến trận pháp hắn sẽ chen lấn đổ xô vào. Nam Môn Đại Quân giương miệng, dường như còn muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn nặng nề mà than thở một tiếng, trong lòng an ủi mình còn nhiều thời gian, luôn có cơ hội. Đổi đề tài, hắn lại mở miệng nói: -Nếu Dương thiếu không muốn nói nhiều về chuyện này, vậy coi như tại hạ nói hươu nói vượn. Nhưng còn có một chuyện khác muốn Dương thiếu chỉ giáo, là quan hệ với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận kia. -A?
Dương Khai không khỏi kinh ngạc - Ngươi còn biết Huyền Vũ Thất Tiệt Trận? Đám người Băng Vân lúc trước chính là tại chỗ này kết qua Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, Nam Môn Đại Quân tự nhiên thấy rõ, nhưng Dương Khai thật sự không nghĩ tới nhãn lực của hắn cao minh như vậy, bí mật thất truyền của Huyền Vũ Tông mấy vạn năm trước không ngờ hắn đều có thể nhận ra, xem ra tên Tông sư trận pháp này cũng là hữu danh hữu thực, không phải hạng người mua danh chuộc tiếng. Nói cách khác, nếu thật là hạng người mua danh chuộc tiếng, cũng không thể phá đại trận hộ tông Băng Tâm Cốc. -Dương thiếu nói đùa, tại hạ chính là người làm cái này. Nam Môn Đại Quân hắc hắc vui một chút
- Trận pháp đại danh đỉnh đỉnh xuất hiện trước mắt, nếu không nhận ra được chẳng phải là tại hạ có mắt như mù sao? - Huyền Vũ Thất Tiệt Trận làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn bày trận pháp? Dương Khai có chút hứng thú nhìn hắn. Nam Môn Đại Quân xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: -Nếu có cơ hội, tự nhiên là muốn nghiên cứu một chút … -Hừ! Dương Khai cười lạnh -Cái này ngươi cũng đừng nghĩ. Nam Môn Đại Quân ngẩn ra, nói: -Tại sao?
- Không tại sao cả, dù sao chính là đừng suy nghĩ. Dương Khai phất tay áo. Nam Môn Đại Quân tức giận nói: -Dương thiếu cũng không nên quá đáng quá, Băng Vân tiền bối trạch tâm nhân hậu, ta tin nếu ta thể hiện ra mười phần thành ý, nàng cũng không nhất định sẽ cự tuyệt tại hạ. Lúc trước nói chuyện hòa nhã với Dương Khai chủ yếu là do Nam Môn Đại Quân thẹn trong lòng, đối Dương Khai cũng có yêu cầu khác, nhưng hôm nay hắn chỉ là muốn nghiên cứu Huyền Vũ Thất Tiệt Trận một chút, không ngờ đã bị Dương Khai vừa nói đã từ chối. Quả thực khinh người quá đáng a! Này dựa cái gì a, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận là người Băng Tâm Cốc bố trí ra, hắn tìm đến Dương Khai, chẳng qua là muốn nhờ Dương Khai hỗ trợ nói giúp vài câu, không giúp một tay cũng liền thôi, dựa cái gì liền vừa nói đã từ chối, lại còn bảo hắn sau này đừng tưởng niệm. Tuyệt thế kỳ trận thất truyền mấy vạn năm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, cứ nói đừng nghĩ là đừng nghĩ sao, không thu Huyền Vũ Thất Tiệt Trận vào tay, sau này hắn làm sao còn có tâm tư đi nghiên cứu trận pháp. -Hừ, lên cơn a! Dương Khai cười tủm tỉm nhìn hắn. -Hừ, tại hạ không nói với ngươi, ta đi tìm Băng Vân tiền bối. Nam Môn Đại Quân tay áo phất một cái, gương mặt không thoải mái xoay người liền đi.
Dương Khai giễu cợt cười nói: -Đi đi quay đầu lại đừng cầu ta. Nam Môn Đại Quân rất muốn phản bác một câu có điên mới quay lại cầu xin ngươi, nhưng nghĩ lại chuyện Man Hoang Cổ Địa, vẫn là… nhịn. Hắn đối với cấm chế và trận pháp trong Man Hoang Cổ Địa vẫn là nhớ mãi không quên, nếu có thể được Dương Khai nói giúp mấy câu, hắn sẽ không sợ Yêu tộc trong Cổ Địa tìm phiền toái, có thể tận tình đi nghiên cứu, nói không chừng tại đạo trận pháp còn có thể có đột phá nữa. Nhưng người thanh niên này không tốt nói chuyện quả thật khiến Nam Môn Đại Quân nhức đầu rối tung. Đợi sau khi Nam Môn Đại Quân rời đi, lúc này Dương Khai mới thả thần niệm phóng ra xung quanh, dò xét một chút tình huống bên trong Băng Tâm Cốc. Kết quả chiến đấu không khác biệt lắm so với dự liệu của mình, hơn 30 vị Đế Tôn Cảnh của Vấn Tình Tông đã bị diệt, trước sự liên thủ của Tê Lôi và Tạ Vô Úy hơn 10 ngàn người lại bị giết chết dễ như trở bàn tay, những kẻ còn sót lại tuy còn không ít nhưng sớm đã là rắn mất đầu, chia năm sẻ bảy. Ngược lại bên Băng Tâm Cốc rất nhiều cao tầng giá lâm, chiến cuộc tự nhiên nghiêng về một bên. Lúc này, bên Băng Tâm Cốc đang thu dọn tàn cục, chỉ sợ không bao lâu là mọi chuyện đã định. Thân hình khẽ chuyển, Dương Khai bay về phía Băng Hồ Cấm Địa, trên đường đi, tự nhiên cũng thuận tay giết không ít người, lưu lại một đống xác chết tàn phế. Một lát sau, hắn xuất hiện ở bên trong Băng Hồ Cấm Địa gốc rễ của Băng Tâm Cốc. Nhìn chung quanh một chút, nhẹ nhàng huyt sao một cái. Bên trong một hòn núi giả, thân hình hai người một già một trẻ thò đầu ra thăm dò, vừa thấy là Dương Khai lập tức mừng rỡ tiến lên đón. Một già một trẻ này dĩ nhiên là ông cháu Ban lão đi theo Dương Khai đến Băng Tâm Cốc. Vù vù vù Một trận tiếng vang lạ truyền ra, theo sát sau hai đạo thân ảnh, một đám sâu ước chừng trên trăm con đen như mực cũng bay tới chỗ Dương Khai. Phệ Hồn Ma Trùng! Dương Khai lấy Nô Trùng Trạc ra, thu những Phệ Hồn Ma Trùng này vào trong vòng tay, lúc này mới cười tủm tỉm quan sát Ban lão cùng Tiểu Linh nhi nói: -Không có người tìm tới nơi này đi? Ban lão lắc đầu nói: -Không có, nhờ có Dương công tử dốc lòng an bài. Khi nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn Nô Trùng Trạc trong tay Dương Khai, trên mặt mơ hồ có chút vẻ hoảng sợ. Tuy rằng hắn không biết những con trùng đen như mực kia rốt cuộc là cái gì, nhưng mỗi một con trùng đều cho hắn một loại cảm giác kinh hồn táng đảm. Ban lão cũng biết, Dương Khai nếu để lại những con trùng kia bảo vệ ông cháu bọn họ, tự nhiên là đối với thực lực của đám trùng vô cùng yên tâm. Có Phệ Hồn Ma Trùng bảo vệ, Dương Khai tự nhiên sẽ yên lòng, hơn 100 con trùng hội tụ một chỗ cũng có thể đấu với Đế Tôn nhất tầng cảnh một trận. Huống chi giờ này Đế Tôn Cảnh của Vấn Tình Tông đều đã chết hết rồi, cho dù có người tình cờ phát hiện ra ông cháu Ban lão, muốn gây bất lợi cho bọn họ, kết cục sau cùng cũng chỉ là bị Phệ Hồn Ma Trùng giết chết. -Dương công tử, phía ngoài đánh nhau rất lợi hại, ngươi không đi hỗ trợ sao? Ta và Tiểu Linh nhi trốn ở trong đó là được rồi, không cần quá mức quan tâm.
Ban lão có chút lo âu liếc mắt nhìn bên trong Băng Tâm Cốc, hắn tuy rằng một mực núp ở trong núi giả, nhưng cũng có thể nghe thấy phía bên ngoài tiếng động lớn, náo loạn cùng thanh âm hô đánh hô giết, tự nhiên biết chỗ này có một cuộc đại chiến. Dương Khai mỉm cười lắc đầu, đạo: -Không cần, đã không sai biệt lắm, chờ một lát nữa có thể mọi chuyện đã định. Cúi đầu xuống, mỉm cười vỗ vỗ đầu Tiểu Linh nhi, nói: -Thích nơi này không, sau này nơi này chính là sư môn của ngươi. Tiểu Linh nhi chớp mắt một cái, giòn tan nói: -Thích, chỉ là có chút lạnh. Dương Khai cười nói:
- Nơi này là Băng Tâm Cốc, lạnh là bình thường, từ từ sẽ thành thói quen.
–––-oOo––—