Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2641: Kịch chiến Phong Huyền




Vừa đối mặt, một vị trưởng lão Đế Tôn Cảnh của Vấn Tình Tông liền bị chụp nát đầu, chết ngay tại chỗ, một màn hung tàn này làm cho võ giả vây xem ở gần đó đồng loạt kinh hô thành tiếng, đầy mặt không dám tin!

Đây chính là Đế Tôn Cảnh, sao có thể bị một bàn tay đập chết vậy chứ? Người kêu là Tiêu Bạch Y này làm sao có năng lực cường đại như vậy?

Một chiêu đắc thủ, Dương Khai lần nữa đánh ra một đạo Nguyệt Nhận về phía một Đế Tôn nhất tầng cảnh khác, đồng thời không quản hết thảy chộp tới hướng Nam Môn Đại Quân.

- Lại là tiểu súc sinh ngươi này! Đế Tôn nhất tầng cảnh kia mắt thấy đồng bạn tử vong, chẳng những không có hoảng sợ, ngược lại trong mắt lóe sáng một cái, dường như phát hiện bí mật gì hiếm thấy. Hắn vung tay chụp tới Dương Khai, một thân tu vi kế tiếp kéo lên, rất nhanh đột phá cực hạn, đạt tới một độ cao khiến người ta tuyệt vọng.

- Đế Tôn tam tầng cảnh? Dương Khai trợn trừng mắt, sau khi nhận ra tu vi của người này, thất thanh kêu lên:

- Phong Huyền! Lão lại ẩn mình ở đây!

Trước đó hắn đã nhận được tin tức, nói là Phong Huyền đang trấn giữ trong Băng Luân Thành, nhưng bây giờ hắn mới biết, Phong Huyền vốn không ở Băng Luân Thành, ngược lại luôn canh giữ ở bên cạnh Nam Môn Đại Quân, thậm chí còn ngụy trang mặt mũi, thu liễm dao động tu vi của mình, giả mạo thành một Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường.

Lão thân là tông chủ của Vấn Tình Tông, trên tay nhất định là có bí thuật tương ứng có thể làm được bước này.

Lão làm như vậy, hẳn là để phòng bị Băng Vân, nhưng không nghĩ tới Băng Vân không tới, lại chờ được Dương Khai, có thể nói là vô tâm cắm liễu liễu xanh um.

Mấy năm trước lão Hồn giáng ở Toái Tinh Hải, mượn thân thể Phong Khê con trai mình đánh nhau một trận với Dương Khai. Tuy rằng cuối cùng chiến bại, ngay cả con trai đều bị giết, nhưng sau trận chiến ấy lão cũng ghi tạc trong lòng các loại thần thông của Dương Khai.

Giờ này Nguyệt Nhận vừa ra, Phong Huyền liền nhận ra thân phận của Dương Khai.

- Hiện tại biết đã muộn rồi! Bổn tọa biết tiểu súc sinh ngươi có quan hệ mật thiết với Băng Tâm Cốc, không nghĩ tới ngươi lại chui đầu vô lưới! Thật là đi mòn gót giày không tìm thấy, khi được lại không phí chút công phu! Tiểu súc sinh hãy nhận lấy cái chết! Phong Huyền cười lạnh một tiếng, thúc giục đế nguyên, quanh thân diễn hóa đại đạo pháp tắc, lại tạo thành những sợi xiềng xích pháp tắc đế nguyên, trói buộc về phía Dương Khai.

Dương Khai hơi biến sắc, bất đắc dĩ thu lại bàn tay đang chộp tới Nam Môn Đại Quân, sắc mặt trở nên trang nghiêm trang trọng, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong miệng khẽ ngâm: - Năm tháng thăng trầm, như thoi đưa như mộng!

Ấn thành, liền chụp xuống hướng đầu của Phong Huyền.

- Tuế Nguyệt Như Toa Ấn! Phong Huyền hoảng hốt, cảm nhận được trong thần thông này chứa uy năng lớn lao, cường đại như Đế Tôn tam tầng cảnh lão này cũng không khỏi kinh hồn táng đởm, hơn nữa ở trước mặt thần thông đó, bỗng nhiên lão sinh ra một cảm giác vô cùng cổ quái.

Bốn phía hết thảy dường như đều ngưng lại.

- Pháp tắc thời gian! Phong Huyền mặt trầm như nước.

Năm đó ở trong Toái Tinh Hải, Dương Khai đã từng thi triển Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, chính là thần thông này đã làm cho thân Hồn giáng của lão bị thua, con trai bị giết... cho nên mấy năm nay Phong Huyền luôn tra xét lai lịch cùng huyền bí của thần thông này.

Công phu không phụ lòng người, cuối cùng lão đã tra ra được.

Đây là Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, chính là độc môn thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế, một ấn đánh ra, chẳng những có thể làm cho năm tháng thăng trầm, mà còn liên lụy tới pháp tắc thời gian, tuyệt đối là bí thuật cường đại có thể để cho tất cả Đế Tôn Cảnh đều đỏ mắt mơ ước.

Giờ này Dương Khai lần nữa thi triển Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, so với mấy năm trước không thể nghi ngờ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Phong Huyền bị pháp tắc thời gian kia bao phủ, lập tức sững sờ trong nháy mắt.

Mà ngay trong nháy mắt này, Dương Khai đã nhoáng lên một cái xẹt qua bên cạnh lão, như mãnh hổ xuống núi nhào tới trước mặt Nam Môn Đại Quân.

Nam Môn Đại Quân hoảng hốt vội vàng thối lui ra sau, đồng thời vận lên đế nguyên muốn phản kháng.

Nhưng hắn cũng giống như Dương Khai, chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh mà thôi, như thế nào có thể phản kháng được? Ngay cả Đế Bảo cũng không kịp tế ra, đã bị Dương Khai một tay chụp cổ, ngay sau đó một lực lượng hung mãnh như biển gầm xâm nhập trong cơ thể hắn, đấu đá lung tung trong kinh mạch máu thịt của hắn... Lập tức Nam Môn Đại Quân kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi nhỏ giọt.

- Đừng ép ta giết ngươi, dầu gì ngươi cũng là một đại sư trận pháp, có thể có trình độ thế này cũng không dễ dàng! Dương Khai thấy Nam Môn Đại Quân còn muốn phản kháng, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Nam Môn Đại Quân chán nản thở dài, tán đi một thân đế nguyên, để mặc cho Dương Khai nâng hắn lên.

Đúng lúc này, truyền ra một tiếng răng rắc nhỏ.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, liền thấy Phong Huyền đang bị pháp tắc thời gian ảnh hưởng, không ngờ từ trong thoát vây. Uy lực của Tuế Nguyệt Như Toa Ấn còn chưa kịp triển khai trên người lão đã bị đuổi ra bên ngoài cơ thể.

- Không hổ là chủ một tông, quả nhiên rất cao thâm! Dương Khai không nhịn được khen một tiếng.

Tuế Nguyệt Như Toa Ấn tuy rằng không tầm thường, nhưng tu vi của hắn so với Phong Huyền dù sao còn kém nhiều lắm, có thể vây khốn lão một chút thời gian đã là may mắn lắm rồi!

"Vù Vù Vù..." Bốn phương tám hướng bay vèo tới những bóng người, từng luồng dao động đế nguyên truyền đến, lại là những Đế Tôn Cảnh của Vấn Tình Tông cùng với nhóm tạm thời đầu phục Vấn Tình Tông kia... nhận ra không đúng, liền gấp rút bay ào tới tiếp viện.

Nhìn nhân số kia, tối thiểu cũng có 30 người trở lên. Là 30 vị Đế Tôn Cảnh: đây là một chiến lực kinh khủng bực nào!?!

Tuy rằng không bằng 32 lộ Yêu Vương, tám đại Thánh sứ trong Man Hoang Cổ Địa, nhưng một tông môn có thể tụ tập nhiều Đế Tôn Cảnh như thế, cũng là chuyện vô cùng khiếp người!

- Dao nhi, thành công rồi, mau rút lui! Dương Khai quát chói tai, kêu Cơ Dao đang quấn đấu với một Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

Hắn không muốn dây dưa, nếu đã bắt được Nam Môn Đại Quân, tự nhiên trước chạy trở về là tốt nhất.

Cơ Dao khẽ gật gật đầu, đánh ra Băng Tuyết Lê Hoa Kiếm, nhiều đóa hoa lê nở rộ, làm cho Đế Tôn lưỡng tầng cảnh của Vấn Tình Tông kia luống cuống tay chân một trận, nàng mới nhân cơ hội từ trong thoát thân, bay tới hướng Dương Khai.

- Còn muốn chạy? Nếu đã tới, thì cũng chớ đi! Phong Huyền cả người giống như núi lửa bạo phát, mang theo căm giận ngút trời, một thân Vấn Tình Vô Thượng Công vận chuyển tới cực hạn. Chỉ một thoáng, một ý cảnh kỳ diệu bao phủ chín tầng trời mười tầng đất!

Ở trong phạm vi ý cảnh này, thất tình lục dục của mọi người tựa hồ đều bị phóng lớn vô hạn, tâm thần chấn động, làm cho không người nào có thể giữ vững bản tâm.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của Vấn Tình Vô Thượng Công, một khi thi triển, có thể dẫn lên thất tình lục dục của địch nhân ẩn giấu ở trong lòng, nếu là trận chiến sinh tử, nhất định sẽ bị nó kiềm chế, không cẩn thận một chút là kết cục tan xương nát thịt.

Vận chuyển thần công, Phong Huyền phất tay một cái, hư không cầm một thanh trường mâu, huyết khí bắt đầu khởi động, rót vào đế nguyên, trong trường mâu lập tức truyền ra tiếng sấm sét gào thét.

- Đi!

Phong Huyền quát khẽ, hung hăng ném trường mâu trong tay về hướng Dương Khai.

"Xoạt..." Trường mâu hóa thành một tia chớp màu tím, như du long bay lượn trên trời cao, dường như muốn phá hủy hết thảy!

- Di vật của Vấn Tình Đại Đế, Phong Lôi Thần Mâu! Không ít Đế Tôn Cảnh nhìn thấy một màn này, đều cả người chấn động, cũng có người kiến thức rộng rãi, nhận ra lai lịch của cây trường mâu.

Nghe đồn Vấn Tình Tông chính là một vị Đại Đế thành lập, Vấn Tình Vô Thượng Công cũng là công pháp tu luyện của vị Đại Đế năm đó, cũng chính dựa vào môn công pháp vô thượng này, mới vấn đỉnh tôn sư Đại Đế.

Sau khi Vấn Tình Đại Đế tọa hóa, trừ để lại Vấn Tình Vô Thượng Công cho Vấn Tình Tông, dĩ nhiên còn có di vật này.

Mà Phong Lôi Thần Mâu cũng là Đế Bảo bản mạng của Vấn Tình Đại Đế năm xưa! Uy năng vô hạn, lực sát thương vô cùng to lớn.

Đối phó với Dương Khai một Đế Tôn nhất tầng cảnh, Phong Huyền ngay cả Phong Lôi Thần Mâu đều tế ra, có thể thấy được quyết tâm mãnh liệt muốn giết Dương Khai của lão.

Bị khí cơ của Phong Lôi Thần Mâu kia khóa lấy, Dương Khai cũng biến sắc, cảm nhận được một cảm giác nguy cơ chưa bao giờ có, dường như ngay sau đó mình sẽ phải bỏ mình đạo tiêu!

Cơ Dao đồng dạng sắc mặt trắng nhợt.

Thời khắc mấu chốt, Dương Khai vung tay một cái, bỗng nhiên ở trước mặt xuất hiện một cái chuông nhỏ phong cách cổ xưa.

Cái chuông nhỏ này nhìn như thời đại đã lâu, trên vành chuông điêu khắc rất nhiều đồ án huyền ảo... Cái chuông nhỏ đón gió liền lớn lên, lập tức trở nên lớn như một phòng ốc, che chắn hai người Dương Khai, Cơ Dao ở phía sau.

Sơn Hà Chung!

Dị bảo hồng hoang này vừa xuất hiện, liền dâng lên một khí tức trấn áp thiên địa. Rất nhiều Đế Tôn Cảnh đang nóng vội cấp tốc chạy tới hướng bên này, đều không khỏi hít thở khôngthông, toàn thân giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, lồng ngực khó chịu.

Lực lượng hồng hoang trong nháy mắt lan tràn ra.

Cái này vẫn chưa xong, Dương Khai bất thình lình vỗ mạnh trên Sơn Hà Chung một cái.

"Boong..." Tiếng chuông vang lên, thẳng hướng lên trời cao, lực trấn áp kia đột nhiên tăng lên gấp mấy lần. Giờ khắc này, vô số võ giả đứng giữa không trung, căn bản không thể ổn định thân mình, lập tức rơi xuống dưới như sung rụng, chỉ có các Đế Tôn Cảnh kia, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản phần nào.

- Vật quái quỷ gì vậy? Phong Huyền cả kinh thất sắc, cường đại như lão mà khi nghe tiếng chuông, cũng phải khí huyết quay cuồng một trận, lảo đảo thiếu chút nữa ngả nhào, có thể thấy được bí bảo này lợi hại biết bao!

"Boong..." Lại truyền ra một tiếng vang thật lớn, là Phong Lôi Thần Mâu kia đánh vào trên Sơn Hà Chung.

Hai thứ va chạm nhau, Phong Lôi Thần Mâu chợt hiện ra bản thể, hào quang trên nó lại đột nhiên mờ đi mấy phần, bị chấn bay thẳng ra ngoài, ngược lại Sơn Hà Chung vẫn vắt ngang giữa hư không, vững như núi, không có mảy may động tĩnh.

Nhưng Dương Khai lại phun ra một ngụm máu tươi.

Cái này là hắn thật sự bị thương, cũng không phải là tự mình cắn bể đầu lưỡi phun ra máu tươi như lúc đóng kịch với Cơ Dao.

Sơn Hà Chung mặc dù là dị bảo hồng hoang, nhưng giờ này bị Dương Khai thu phục, cùng một nhịp thở với Dương Khai. Bản thân Sơn Hà Chung không sợ uy lực của Phong Lôi Thần Mâu, nhưng lực va chạm này lại có một phần truyền tới trên người chủ nhân Dương Khai này.

Di vật của Vấn Tình Đại Đế, quả nhiên uy năng không tầm thường!

- Đi! Dương Khai khẽ quát một tiếng, vừa thu Sơn Hà Chung, pháp tắc không gian quanh quẩn, bao bọc Cơ Dao cùng Nam Môn Đại Quân, lập tức biến mất tại chỗ.

Trên khoáng dã, chỉ một thoáng yên tĩnh châm rơi xuống có thể nghe.

Mỗi người đều gương mặt thất thần, các Đế Tôn Cảnh kia vốn định gấp rút tiếp viện cũng đều rối rít dừng lại thân hình, không còn có động tác gì nữa.

Chiến đấu trước đó tuy rằng ngắn ngủi, nhưng dao động kinh thiên động địa này lại biểu hiện rõ trình độ chiến đấu kịch liệt. Không người nào có thể nghĩ tới: một Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, lại có thể so chiêu với cường giả Phong Huyền như vậy, mà lại toàn thân trở lui!

- Đi đâu rồi?

- Tiểu tử kia đâu?

- Rốt cuộc hắn là ai?

Từng cái nghi vấn hiện lên trong lòng nhóm cường giả Đế Tôn Cảnh, nhưng không ai có thể giải đáp! Có lẽ Vấn Tình Tông biết thân phận của người kia, bất quá lúc này ai dám đi hỏi. Bộ dáng Phong Huyền gương mặt xanh mét, giống như chết cha chết mẹ kia... lúc này mà đi hỏi lão không phải là tự tìm phiền phức sao...