Tử Mạch đứng một bên nhìn chăm chú, ngạc nhiên vô cùng, bất giác bĩu môi.
Rõ ràng hai người này đều muốn sớm diệt gọn đối phương, nghiền xương thành tro bụi, băm xác thành nghìn mảnh. Vừa rồi họ cũng đánh đến giở sống giở chết, sục sôi đất trời, không chút lưu tình, nhưng đến giây phút cuối cùng lại căn dặn, nhắc nhở lẫn nhau.
Nam nhân... đúng là loài động vật kỳ lạ.
Thân là nữ nhi, hơn nữa lại là một nữ nhi tâm tư kín đáo, Tử Mạch làm sao biết được, nam nhân nhiều khi còn cao ngạo hơn cả nữ nhi, vào một số thời điểm đặc biệt, cho dù phải chết, họ cũng không bao giờ vứt bỏ sự cao ngạo đó!
Sự cao ngạo của Vũ Thừa Nghi khiến hắn tin rằng, chiêu này của hắn có thể giải
quyết Dương Khai, cho nên hắn không hề lo lắng tiết lộ này sẽ ảnh hưởng thế nào đến chiến cục.
Sự cao ngạo của Dương Khai khiến hắn không chịu chiếm lợi thế từ Vũ Thừa Nghi, vậy nên hắn cũng nhắc nhở lại một câu.
Đây là cuộc chiến của đàn ông!
Nữ nhi... không thể hiểu được.
Đứng giữa hơn hai nghìn luồng kiếm khí, Vũ Thừa Nghi chợt khẽ nhúc nhích.
Vào lúc này, thần sắc Dương Khai trở nên rất kỳ lạ: vẻ nghiêm nghị đi cùng sự thành kính, dường như thứ hắn sắp thi triển không phải là kiếm chiêu, mà là sự nở rộ của sinh
mệnh.
Trường kiếm chuyển động, mũi kiếm lấp lánh lưu quang.
Kiếm khí ngút trời đồng loạt kêu lên, âm thanh vù vù không ngừng vọng lại bên tai, kiếm ý ác liệt xông thẳng lên trời cao.
Hơn hai nghìn luồng kiếm khí đột nhiên tiêu biến một nửa, chi còn lại hơn một nghìn, ngay lập tức lại biến mất một nửa, còn lại hơn năm trăm...
Ba trăm luồng kiếm khí... hai trăm... một trăm... chín mươi...
Một tiếng thở dài yếu ớt phả ra từ miệng Vũ Thừa Nghi, bao hàm trong đó là sự thương xót và lực bất tòng tâm.
Sau tiếng thở dài, sắc diện Vũ Thừa Nghi đột nhiên ừng hồng, bừng bừng khí thế. Trường kiếm vung lên, hơn chín mươi luồng kiếm khí ùn ùn kéo về phía Dương
Khai!
Vạn Kiếm Quy Nhất!
Bí kíp bất truyền của Cửu Tinh Kiếm Phái xưa nay chi có người có cống hiến nhất định với tông phái mới được phép luyện tập, trong thế hệ đệ tử trẻ, chi có mình Vũ Thừa Nghi được học, có thể thấy các trướng bối của Cửu Tinh Kiếm Phái kỳ vọng ở hắn thế nào.
Chiêu thức này nếu như tập luyện đến cảnh giới đại thành, vạn kiếm quy làm một, thì mới đủ để phá khai thiên địa, khiến sơn hà biến sắc, chỉ có điều công lực của Vũ Thừa
Nghi hiện tại vẫn chưa đủ, dùng cạn chân nguyên toàn thân cũng chỉ ngưng tự được hơn hai nghìn luồng kiếm khí, cuối cùng cũng chi gộp lại được chín mươi lười kiếm quang.
Dù vậy, chi một chiêu đó thôi cũng đã có uy lực vô cùng lớn rồi.
Đôi mắt Tử Mạch khẽ run rẩy, dẫu đứng ở khoảng cách gần hai trăm trượng, nàng cũng có thể cảm nhận rõ sức ép từ kiếm ý khủng khiếp đó. Không khí xung quanh như biến cả thành lười dao sắc bén, cứa vào da thịt nàng, cảm giác đau nhói như bị côn tràng gặm nhấn lan ra khắp người.
Chiêu kiếm này... đã vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết và giới hạn mà nàng có thể chịu
đựng.
Vừa rồi nếu Vũ Thừa Nghi dùng chiêu này đối phó với nàng, e là nàng đã tan xương
nát thịt rồi.
Hốt hoảng, nhìn sang phía Dương Khai, nàng không biết hắn liệu có thể chống đờ chiêu này với công lực đó hay không.
Bên đấy, bóng dáng Dương Khai đã hoàn toàn bị hắc khí bao trùm, nhìn không rõ nhân ảnh. Trong bóng tối, chỉ có hai con ngươi đỏ ngầu phát ra ánh sáng ghê người, trong ánh mắt đó chứa đầy sự điên cuồng và lãnh đạm.
Một sự kết hợp mâu thuẫn, hết sức kỳ lạ.
Đối mặt với hơn chín mươi luồng kiếm khí, Dương Khai không hề trốn tránh, hắn nắm chặt Tu La Kiếm trong tay, dốc toàn lực chém về phía trước, mọi tà khí vừa bị Tu La Kiếm nuốt chừng đột nhiên bùng phát.
Một đợt chấn động hãi hùng bùng nổ, lấy vị trí của Dương Khai làm trung tâm, mặt đất như nứt ra, đất đá bay mù trời.
Song, mũi kiếm Tu La Kiếm không có kiếm khí, cũng không có kiếm quang, chẳng có bất cứ thứ gì.
Mức độ quỷ dị của nhát kiếm này một lần nữa vượt xa ngoài tưởng tượng của Tử
Mạch.
Sau nhát kiếm đó, Dương Khai đứng thẳng dậy, hắn nhoẻn miệng cười, giơ thanh trường kiếm đỏ thẫm gác lên vai.
Trong nụ cười đó, tràn đầy sự tự tin.
Vũ Thừa Nghi chợt co rút đồng từ, tuy hắn chưa nhìn thấy bất kỳ đòn công kích nào, nhưng một cảm giác kinh hãi bỗng dâng trào từ tận đáy lòng. Đó chính là lời kêu gọi của tò thần.
Trong chớp mắt, hơn chín mươi luồng kiếm khí của Vũ Thừa Nghi ập đến trước mặt Dương Khai. Nhưng giữa không trung thình lình xuất hiện một hốc đen to bằng cái bát.
Cảnh tượng này quái lạ cực độ, giống như có người bất cấn vẩy rơi một giọt mực lên bức họa vậy.
Cái hốc đen ngòm nọ vừa xuất hiện chợt khuếch tán ra bốn phía, dường như nó có sức mạnh nuốt chửng tất cả, những nơi hắc quang lướt qua, Tử Mạch đều tối tăm cả mặt mày, chẳng nhìn thấy được gì.
Trong bóng tối, âm thanh phù phù vọng về, như có ai đó đã bị kiếm khí đâm trúng.
Tử Mạch giận bắn người, vì nàng nghe ra được âm thanh này phát ra từ chỗ Dương Khai đang đứng, không đợi nàng kêu lên, Vũ Thừa Nghi cũng thốt ra một tiếng rên ri.
Đất trời lại quay về trạng thái yên ổn.
Phải một lúc lâu sau, Tử Mạch mới nhận ra có ánh sáng phủ về, mọi cảnh vật trước mắt dần dần hiện rõ.
Phóng tầm mắt ra nhìn, trời đất sáng ngời, tà dương đã hạ sơn, ráng chiều đỏ chói, nhuộm cả một mảng thiên địa trong thứ sắc màu như máu.
Tiếng tim đập dồn dập vọng ra từ trong lồng ngực, Từ Mạch căng thẳng nhìn về phía
Dương Khai, chi thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ, y phục rách tả tơi, để lộ ra hình dáng cao lớn, tráng kiện.
Trên cơ thể không mấy là cường tráng nhưng tràn đầy lực bật đó, cả trước và sau đều xuất hiện mấy vết đỏ sẫm, sau một hơi thớ, những giọt máu đỏ au ứa ra từ đó.
La vết thương do bị kiếm khí đâm xuyên qua.
Thua rồi sao?
Tử Mạch bất giác mún môi lại, đôi mắt hằn lên nét kinh hãi. Một người ghê gớm như vậy mà lại thua ư?
Nhìn sang Vũ Thừa Nghi, hắn cũng đang đứng yên tại chỗ cũ, như chưa hề nhúc nhích đến một lần, hắn đứng thẳng tựa như cây thương, ánh mắt đầy vẻ cương quyết và bất
kham.
Lúc này, trường kiếm của hắn đang cắm ngay trước mặt, gió khẽ lướt qua, lay động y phục hắn.
Một giọt máu đỏ thẫm ứa ra từ trên ngực hắn, dần dần lan rộng ra.
Hắn nhếch miệng lên, rất khó khăn, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi, nét mặt dần trở nên cứng đờ.
Sự bất kham và cương quyết trong mắt hắn dần dần tan biến, trống rỗng và vô thần. Chẳng còn chút sức sống!
Tử Mạch kêu lên một tiếng, thần sắc hỗn loạn vạn phần.
Một kết cục tương tàn?
- Khụ khụ...
Đột nhiên, Dương Khai khẽ ho, Tử Mạch giật nảy mình, quay sang nhìn hắn thì thấy hắn đang thu kiếm, người lảo đảo như sắp ngã.
- Mỹ nữ...
Dương Khai cực nhọc quay lại nhìn nàng, miệng nở một nụ cười gượng gạo:
- Lại đây dìu ta với được không?
Tên tiểu tò thối này quả nhiên chưa chết!
Tử Mạch khẽ nghiến răng, ánh mắt lay động, chần chừ một chút rồi mới chậm rãi
tiến lại gần.
Khoảng cách hơn một trăm trượng, Tử Mạch chi cần một thời gian hơn hai mươi hơi thở đã đi qua.
Nàng giương ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai, tâm trạng hỗn loạn.
Nếu bây giờ trừ khử hắn ngay tại đây...
Vậy thì sau này không phải lo lắng về Lạc Ấn nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến việc khi còn ở trong kỳ địa, gã nam nhân này đã ra mặt giết chết hai huynh đệ Tất Tu Minh vì nàng, và còn cứu cô một mạng giữa vòng vây yêu thú, Tử Mạch lại không đành lòng hạ thủ. Hơn nữa, lần này nếu không có hắn, nàng đã không thể
thoát khỏi nanh vuốt của Vũ Thừa Nghi.
Tính ra thì, hắn đã cứu nàng đến hai lần.
Ôi, thật đau đầu...
- Nhặt thứ dưới đất đưa cho ta!
Dương Khai thở hổn hển.
Suy nghĩ của Tử Mạch bị cắt ngang, nàng cúi xuống nhìn, chi thấy trên mặt đất có một cái túi vải nho nhỏ, nhặt lên đưa cho Dương Khai, nàng hiếu kỳ hỏi:
- Đây là cái gì vậy?
- Chẳng gì cả, một món bí bảo nhỏ thôi.
Dương Khai khẽ cười, nhét Càn Khôn Đại vào túi quần, sau đó thô bạo kéo Tử Mạch lại, vác một cánh tay lên vai nàng, dồn hết nửa sức nặng cơ thể lên người nàng.
- Qua chỗ Vũ Thừa Nghi!
Dương Khai ra hiệu.
Tử Mạch trừng hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời, dìu hắn đi qua chỗ Vũ Thừa Nghi.
Bước đến trước mặt Vũ Thừa Nghi, Dương Khai vươn tay lục soát ngực áo hắn, cuối cùng cũng tim được một cái lọ nhỏ lấp nửa lọ là một thứ chất lỏng.
- Ha ha!
Dương Khai mừng rờ, quả nhiên hắn đoán không sai, Vũ Thừa Nghi cũng có Lưu Viêm Dịch, hơn nữa còn nhiều hơn cả Lưu Kiếm Tinh.
- Lại là cái gì nữa vậy?
Tử Mạch nhìn trân trối, tuy biết rõ đây chắc chắn là hảo phẩm, nhưng lại ngại không dám đòi hỏi.
- Sau này ta sẽ cho ngươi biết!
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Đi tim chỗ khác để ta trị thương đã!
Giữa đồng hoang, bên trong một cái động dưới sườn dốc, Dương Khai để trần thân trên, khoanh chân ngồi dưới đất.
Sau trận chiến của Vũ Thừa Nghi, thương thế của hắn không hề nặng, và những vết
thương trên người hắn cũng chẳng phải do kiếm khí của Vũ Thừa Nghi gây ra.
Mà là do kiếm ý!
Kiếm ý của Vạn Kiếm Quy Nhất mà Vũ Thừa Nghi thi triển đã xuyên qua nội thể Dương Khai!
Lúc này hắn hai tay nâng Tu La Kiếm lên, cảm ngộ luồng kiếm ý này.
Kể từ khi có được bảo kiếm trấn tông của Tu La Môn này, Dương Khai chỉ mới sử dụng một lần khi đối chiến với Bạch Vân Phong ở Lăng Tiêu Các.
Khi đó, hắn vừa mới luyện hóa Tu La Kiếm nhập thể, chưa hề hiểu rõ nó, vậy nên hiểu biết của hắn về nó chỉ dừng lại ở bí bảo Thiên cấp.
Trong một năm vừa qua, Tu La Kiếm luôn ở trong đan điền, được nguyên khí ôn dường, đã hòa nhập hoàn toàn với cơ thể hắn.
Đến tận hôm nay, đã trở thành một thể duy nhất.
Lần này Dương Khai đã phát hiện ra Tu La Kiếm không chi là thứ bí bảo Thiên cấp dùng để sát phạt, mà nó còn có tác dụng rất đặc biệt.
Đó chính là tước đoạt kiếm kỹ của địch, chiếm làm vật sở hữu! Và chỉ nhằm vào riêng kiếm kỹ!
Trong chiêu liều mạng cuối cùng với Vũ Thừa Nghi, Tu La Kiếm đã vận dụng năng lượng tà ác bên trong Ngạo cốt Kim Thân, hình thành nên một hắc động, hắc động này đã nuốt chửng mọi lực sát thương từ kiếm kỹ của Vũ Thừa Nghi, chỉ để lại kiếm ý.
Vậy nên Dương Khai mới không né tránh, mà hứng chịu hết vào xác thịt.
Song, dù đó chi là kiếm ý cũng đủ sức xuyên thủng cơ thể Dương Khai, khiến hắn thoạt nhìn tưởng như bị thương rất nặng.
Kiếm ý là kết tình sức sống trong kiếm kỹ, tương tự như thần thức của một người. Kiếm chiêu không có kiếm ý thì chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, chẳng thể nào phát huy được bao nhiêu uy lực.
Lúc này, Dương Khai đang cảm ngộ kiếm ý của kiếm chiêu này, khám phá ra bí ấn của Vạn Kiếm Quy Nhất.
Nếu thành công, hắn sẽ có thêm một chiêu thức kiếm kỹ để thi triển. Hơn nữa, cấp bậc của kiếm kỹ này cũng không hề thấp.
Bí kíp bất truyền của Cửu Tinh Kiếm Phái, tức là kiếm kỹ Huyền cấp.
Công dụng này của Tu La Kiếm rất kỳ lạ, chẳng trách nó lại là bí bảo trấn tông của Tu La Môn. Song, cướp đoạt kiếm kỹ của kẻ khác cũng rất nguy hiểm, một khi không tập trung, có khi thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Dương Khai không hề nôn nóng mà từ tốn tìm hiểu, tâm thức không ngừng hồi tưởng về động tác và làn sóng chân nguyên lúc Vũ Thừa Nghi thi triển Vạn Kiếm Quy Nhất, Tu La Kiếm cũng thoáng có động thái lạ, cộng hưởng cùng hắn.
Tử Mạch đứng ở cửa động, vô vị chán chường, vẻ mặt phức tạp nhìn vào tên Dương Khai đang nhắm nghiền mắt.
Nàng vừa mân mê làn tóc, vừa nhếch miệng lên, do dự không biết có nên giết tên
tiểu tò thối đáng ghét này không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn ngập ngừng do dự, tâm trạng rối bời.