- Phượng phu nhân, không phải ngươi nói ngươi sẽ không làm quá mức ở trong tông môn của nhân loại sao, sao bây giờ ngươi lại giết con cháu của đại trưởng lão chứ? Vậy mà ngươi lại giết người a, có phải không được tốt lắm hay không? Dương Khai nhìn gương mặt băng hàn của Loan Phượng nói.
Loan Phượng nghiến răng nói: - Trèo lên đầu bổn cung đùa giỡn, chẳng lẽ còn muốn bổn cung mặc hắn thích làm gì thì làm sao?
Dừng một chút, nàng lại giận dữ nói:
- Dương tiên sinh cũng không phải người tốt!
- Gì chứ?... Dương Khai không nói nên lời: - Liên quan gì đến ta chứ? Là do người ta vô lễ với ngươi, không phải ta.
Loan Phượng nhìn hắn chằm chằm nói: - Vậy sao ngươi lại không can thiệp?!
Dương Khai hoàn toàn có năng lực ngăn lại chuyện vừa rồi, nhưng hắn lại cố tình đứng ngoài không quản, điều này làm cho Loan Phượng tức giận không nhẹ. Nếu Dương Khai can thiệp một chút, nàng cũng sẽ không tức giận thấu tim giết chết đối phương.
- Ha ha... Dương Khai cười khan, nói: - Phản ứng bản năng, phản ứng bản năng, chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, muốn giết thì giết, Phượng phu nhân không cần để ý.
Vẻ mặt Loan Phượng lạnh bằng, dường như vẫn còn để bụng, nàng hoài nghi Dương Khai cố ý, muốn kéo nàng xuống nước. Hiện tại thì tốt rồi, bản thân mình dưới cơn nóng giận đã giết chết người nhà đại trưởng lão, coi như đã kết thù với Hoàng Tuyền Tông.
- Các ngươi... các ngươi biết hắn là ai không? Bên kia, nữ tử đã hoàn hồn trở lại, chấp nhận sự thật tử tôn của đại trưởng lão đã chết, nhưng vẫn không nhịn được sự khiếp sợ nhìn đám người Dương Khai.
Lá gan của những tên này cũng quá lớn đi, dám giết con cháu của đại trưởng lão, hơn nữa sau đó còn tỏ ra thờ ơ như thường, chẳng những không chạy trốn, ngược lại còn đứng tại chỗ nói chuyện phiếm.
- Vừa rồi lúc tự giới thiệu, ta nghe được đó là tôn tử của đại trưởng lão phải không? Dương Khai cười hì hì nhìn thiếu nữ kia.
- Các ngươi... Nữ tử này đã hoàn toàn bối rối, giờ phút này ánh mắt nàng ta tràn đầy kinh ngạc, không biết nên nói cái gì cho tốt. Tuy nhiên nàng biết rằng, đại trưởng lão sẽ không bỏ qua bọn họ, dòng họ của đại trưởng lão, nhân khẩu ít ỏi, truyền thừa đến đời thứ ba thì chỉ còn lại có người cháu này, đáng tiếc tên này bất tài vô dụng, tư chất lại không tốt, cả ngày chỉ nghĩ đến nữ nhân.
Trong tông môn đã có không ít tỷ muội gặp phải độc thủ của hắn, có chủ động yêu thương nhung nhớ, cũng có bị cưỡng bách lăng nhục.
Bởi vì hắn là tôn tử của đại trưởng lão, tài nguyên tu luyện trong tay thừa thãi, do đó đã có không ít tỷ muội nhắm vào hắn, chủ động cởi đồ để cầu một chút tài nguyên tu luyện, trong đó có nàng, mà những người bị cưỡng bách lăng nhục thì cũng không có cách nào báo thù rửa hận, bởi vì tên đó có đại trưởng lão che chở.
Tuy nhiên tên này ngược lại cũng thông minh, những tỷ muội bị hắn cưỡng bách lăng nhục kia, đều là những người không có địa vị gì trong tông môn, bị thiệt thòi cũng không có biết nói với ai. Mặt khác, đối với những người có địa vị, hắn chưa bao giờ dùng sức mạnh, đều là lấy lợi dụ hoặc.
Nàng là dùng phương pháp chủ động nhào vào lòng hắn.
Nào hiểu được sau khi hy sinh thân thể của mình, chẳng những không được chút lợi ích nào, mà còn tận mắt chứng kiến cái chết của hắn.
Một nam hai nữ ra tay kia cố nhiên không có kết cục gì tốt, nhưng bản thân nàng chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy...
Nghĩ tới cảnh đại trưởng lão bạo nộ, nữ tử không khỏi rùng mình một cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
- Đừng sợ. Dương Khai ôn nhu nói:
- Chúng ta sẽ không làm gì ngươi.
- Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nữ tử khóc thút thít hỏi.
- Tông chủ Phục Ba của các ngươi đang ở đâu? Dương Khai cười tủm tỉm hỏi, nhưng nụ cười vô hại kia ập vào mắt nữ tử, lại khiến cho nàng cảm thấy còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Theo bản năng nàng chỉ về một hướng, nói: - Ngọn núi kia chính là nơi tông chủ tu luyện.
- Hử? Dương Khai nhìn theo hướng tay nàng chỉ, khẽ vuốt cằm nói: - Cảm tạ rồi!
Dứt lời, hắn liền dẫn theo Cơ Dao cùng Loan Phượng bay về hướng ngọn núi kia.
Để lại nữ tử Hoàng Tuyền Tông thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, một hồi lâu sau, nàng mới chợt rùng mình một cái, vội vàng nhắm hướng một đỉnh núi khác bay đi.
Nàng phải nhanh chóng bẩm báo chuyện vừa xảy ra với đại trưởng lão, nếu không đợi đến khi đại trưởng lão tra xét xuống, thì chắc chắn nàng sẽ chết không thể nghi ngờ.
Trên đỉnh núi, âm khí nồng đậm, dường như nơi này có trận pháp to lớn bảo vệ, khiến âm khí dày đặc như thực chất không thể tiết ra ngoài.
Mà trong âm khí dày đặc kia, mơ hồ còn có âm thanh gào khóc thảm thiết truyền ra, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Ba người Dương Khai vừa tới nơi này, bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: - Kẻ nào!
- Phục Ba? Dương Khai nhướng mày, lên tiếng hỏi.
- Tiểu bối to gan, dám gọi thẳng tục danh bổn tọa, muốn tìm chết sao? Giọng nói kia lần nữa truyền đến.
- Xem ra ngươi chính là Phục Ba. Dương Khai ngoác miệng cười, cất bước đi tới, trực tiếp hòa vào màn âm khí kia không thấy bóng dáng, Cơ Dao cùng Loan Phượng vội vàng đi theo.
m khí bao phủ đỉnh núi này dường như chỉ để sử dụng trong tu luyện, cũng không có tác dụng mê hoặc và ngăn địch, Dương Khai dẫn Cơ Dao và Loan Phượng một đường đi tới, không gian trước mặt chợt rộng mở thoáng đãng.
Một tòa cung điện hiện ra.
Dương Khai phát ra thần niệm cảm ứng, lập tức cảm nhận được bên trong cung điện có một cỗ khí tức cường hãn.
Hắn cất bước đi vào, quả nhiên thấy được một đại hán thân hình khôi ngô đứng ở nơi đó, ánh mắt hắn nhìn về phía bên này không giận mà uy, vẻ mặt âm trầm.
Hoàng Tuyền Tông dù gì cũng là thế lực đứng đầu Đông Vực, cho dù so sánh trong khắp Tinh Giới cũng vô cùng không tầm thường, không ngờ lúc này lại có người xông vào, hơn nữa còn xông thẳng đến nơi tu luyện của hắn, dĩ nhiên Phục Ba hết sức phẫn nộ.
Hắn phát ra thần niệm dò xét Dương Khai, thấy Dương Khai chẳng qua chỉ là một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh, trong lòng càng thêm tức giận.
Tuy nhiên dù sao hắn cũng là chủ một tông, kinh nghiệm và lịch duyệt người thường khó có thể so sánh. Thấy Dương Khai ung dung bước vào, không có chút khẩn trương, theo bản năng hắn cảm thấy lai lịch người này cũng không nhỏ, nếu không sao dám gọi thẳng tục danh của mình, lại còn đường đột xông thẳng vào nơi này chứ?
- Các ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào Hoàng Tuyền Tông ta? Phục Ba hừ lạnh một tiếng, hỏi.
Dương Khai không vội trả lời, ánh mắt quét qua xung quanh một vòng, lúc này mới mỉm cười, nói: - Bổn thiếu Dương Khai, không biết Phục tông chủ đã từng nghe qua chưa?
- Dương Khai? Phục Ba nhướng mày: - Dường như có chút quen tai...
Cẩn thận nghĩ ngợi một hồi, hắn chợt biến sắc, khẽ quát lên: - Ngươi là kẻ thù của Nhạc Sinh?
Doãn Nhạc Sinh là đệ tử thân truyền của hắn, Phục Ba rất kỳ vọng đối với hắn, sau chuyện Toái Tinh Hải, Doãn Nhạc Sinh trở về cũng không giấu giếm, đã từng đề cập qua cái tên Dương Khai này.
Chỉ có điều, ân oán của đám hậu bối, Phục Ba cũng lười để ý, chỉ nhắc nhở Doãn Nhạc Sinh tích cực tu luyện, sau này đích thân đi báo thù.
Nào ngờ Doãn Nhạc Sinh nôn nóng, sau một thời gian chờ đợi trong Hoàng Tuyền Tông, hắn liền lôi kéo Hoa Phi Trần đi cùng hắn tới Man Hoang Cổ Địa gây hấn với Dương Khai. Sau khi biết tin này, Phục Ba liền sai phó tông chủ Vũ Nguyên Chính dẫn người đi trước tiếp ứng, tránh cho tên đệ tử của hắn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn ở Man Hoang Cổ Địa.
Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, trong khi đệ tử của mình và phó tông chủ vẫn còn chưa trở về, thì tên Dương Khai này không ngờ lại chạy tới.
- Xem ra Phục tông chủ cũng biết bổn thiếu. Dương Khai cười hắc hắc, gật gật đầu nói: - Vậy thì dễ nói chuyện rồi.
Phục Ba hờ hững, sắc mặt âm trầm như nước, chậm rãi nói: - Theo bổn tọa biết, Nhạc Sinh đang đi tìm ngươi, trên đường ngươi đến đây, ngươi có gặp qua tên đệ tử vô dụng kia của bổn tọa không?
- Có gặp. Dương Khai mỉm cười nói:
- Ở cùng một chỗ với hắn còn có một người tên là Hoa Phi Trần, dường như là trưởng lão của quý tông thì phải!
Phục Ba nghe vậy, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc, khẽ quát lên: - Bọn họ đâu?
Dương Khai ngoác miệng cười, nói: - Thấy Phục tông chủ cũng là người hiểu chuyện, bọn họ tìm bổn thiếu gây hấn, mà hiện tại bổn thiếu hoàn hảo không việc gì xuất hiện ở nơi này, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ có kết quả gì? Phục tông chủ cũng nói tên đệ tử kia của ngươi vô dụng, bổn thiếu sinh lòng từ bi, giúp cho ngươi dọn dẹp môn hộ, không cần khách khí!
Lập tức khí huyết của Phục Ba quay cuồng, phẫn nộ quát: - Điều này không có khả năng!
Dương Khai lạnh lùng nói: - Trước khi chết, Vũ Nguyên Chính cũng nói như vậy!
- Cái gì? Phục Ba lúc này đã thật sự khiếp sợ: - Ngay cả Vũ phó tông chủ cũng đã chết?
Một lát sau, bỗng nhiên Phục Ba bình tĩnh lại, hừ nhẹ nói: - Tiểu tử nói hươu nói vượn, thiếu chút nữa bổn tọa đã bị ngươi lừa gạt rồi. Bằng vào tu vi nhỏ bé của ngươi, ngay cả Hoa trưởng lão cũng có thể dễ dàng thu phục, sao ngươi có thể giết được Vũ phó tông chủ chứ? Thật là chuyện đáng cười nhất thiên hạ!
Dương Khai thản nhiên nói: - Thực lực bổn thiếu quả thực không bằng Vũ Nguyên Chính, nhưng ta cũng không có nói là ta giết hắn, giết hắn... là người khác!
Phục Ba nhướng mày, cảm thấy Dương Khai không giống như đang nói dối, lập tức chột dạ, vội vàng phát ra thần niệm lần nữa, dò xét hai nữ tử bên cạnh Dương Khai.
Một nữ tử có khí tức băng hàn, tu vi không thấp, Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, khiến cho Phục Ba hơi kinh hãi.
Đợi đến khi hắn chuyển qua người Loan Phượng, bỗng nhiên nhận ra một cỗ thần niệm cực kỳ hung ác đang ép tới bản thân, hắn sợ tới mức biến sắc, không nhịn được lui sau về vài bước, sợ hãi thốt lên: - Tôn giá là ai?
Cho tới lúc này hắn mới phát hiện ra, mỹ phụ này sâu không lường được.
Mỹ phụ đứng ở nơi đó, đem lại cho hắn cảm giác giống như đang đối mặt với một vị Đại Đế!
Thân là tông chủ Hoàng Tuyền Tông, cũng không phải Phục Ba chưa từng gặp Đại Đế, U Hồn Đại Đế cũng ở Đông Vực, hắn đã gặp qua không chỉ một lần.
Mỗi một lần tới U Hồn Cung gặp mặt Đại Đế, cảm giác trong lòng Phục Ba cũng giống như bây giờ vậy, vô cùng thấp thỏm lo âu, tựa hồ đối phương chỉ cần phất nhẹ tay là có thể lấy đi tính mạng của hắn vậy.
Không ngờ bên cạnh người thanh niên này còn có một vị Đại Đế! Hắn có lai lịch gì chứ?
So sánh với việc tìm hiểu hắn, Phục Ba càng muốn hiểu rõ người mỹ phụ này hơn.
Loan Phượng hừ nhẹ một tiếng, cũng không định tự giới thiệu.
Dù sao nàng thân là thánh linh, chạy tới tông môn nhân loại đã là không nên, nếu không cần thiết, nàng cũng không muốn bại lộ thân phận.
- Phục tông chủ đã tin chưa? Dương Khai ung dung nhìn Phục Ba.
Phục Ba nuốt nước miếng, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn nhìn Loan Phượng, rồi lại nhìn nhìn Dương Khai, ý thức được Dương Khai mới là người phát ngôn chính, liền gật gật đầu nói: - Có vị đại nhân này xuất thủ, chỉ sợ Vũ Nguyên Chính không có cơ hội nào toàn mạng.
Vũ Nguyên Chính đã chết, vậy dĩ nhiên Doãn Nhạc Sinh cùng Hoa Phi Trần cũng không có cơ hội sống sót.
Nhưng hắn lại không biết, Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần đều là do Dương Khai giết, không chút liên quan đến Loan Phượng.
Phục Ba thở dài, chán nản nói: - Là do tên đệ tử vô dụng của ta có mắt không tròng, trêu chọc các hạ, hắn chết còn chưa hết tội! Chỉ có điều... giữa các hạ và tên đệ tử kia của ta dù sao cũng là ân oán cá nhân, nếu hắn đã đền tội, không biết vì sao các hạ còn tới Hoàng Tuyền Tông làm gì?