Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2579: Dạ tiệc




- A... Dương Khai nghe nói giật mình, cái này hậu quả có hơi nghiêm trọng đây! Vốn ý của hắn chỉ là không muốn để cho Mộc linh tí hon này mệt nhọc, đâu nghĩ tới lại làm liên lụy đến nàng bị tộc nhân toàn tộc bài xích... liền vội vàng rụt tay lại, lúng túng không thôi, áy náy cười, ôn tồn nói với Mộc linh: - Vậy thì làm phiền!

Lúc này Mộc linh mới tiếp tục ôm bình rượu, rót đầy chén đá trước mặt hắn, rồi lẳng lặng bay qua bên cạnh.

Trưởng lão nâng chén, cất cao giọng nói: - Trăng sáng trên không trung, khách quý như ngọc, lão hủ thay mặt hai tộc Thạch linh Mộc linh, kính khách nhân một chén, còn xin khách nhân uống cạn!

Một đám Thạch linh cũng đều rối rít giơ cao chén đá, theo trưởng lão ra hiệu mời hướng Dương Khai.

Dương Khai luống cuống vội vàng đứng dậy, bưng chén rượu quay quanh một vòng, ngửa đầu uống cạn chén rượu ngon, lúc này mới lộn ngược chén đá, ra hiệu mình đã uống cạn.

Các Thạch linh cũng đều uống một ngụm cạn rượu ngon trong chén, mỗi người đều gật gù đắc ý, theo vẻ mặt của họ, dường như rượu ngon này mùi vị tuyệt vời không thể tả đối với bọn họ.

- Mời khách nhân ngồi! Trưởng lão uống cạn chén rượu, rồi hướng về phía Dương Khai phất tay nhè nhẹ, lúc này Dương Khai mới lần nữa ngồi xuống.

Rượu ngon trong bụng quả thật mùi vị không tệ, chạy trong cơ thể một vòng, trở về chỗ vô cùng, dù hắn là người không thích rượu, uống vào cũng cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái, cũng không biết Mộc Linh nhất tộc rốt cuộc có kỹ nghệ chưng cất rượu đặc biệt như thế nào.

Sau khi cạn chén rượu, Mộc Na tộc trưởng vẫn đứng bên cạnh trưởng lão, bỗng nhiên vỗ nhẹ tay một cái.

Ngay tức thì, hơn 20 Mộc linh bay múa đến giữa sân, trong đó một nửa Mộc linh trên tay đều cầm một cái nhạc khí tinh diệu khéo léo, cũng không có người chỉ huy. Trong nháy mắt, tiếng địch du dương, tiếng đàn bay lên, xen lẫn tiếng cộc cộc của trống gỗ kỳ lạ, phảng phất như tiếng suối chảy róc rách giữa khe núi, thanh âm cực kỳ êm tai... Thơi điêm từng Mộc linh thổi kèn kéo đàn ca hát, nhạc luật tuyệt vời quanh quẩn trong khu rừng tươi đẹp này.

Một nửa Mộc linh ở giữa sân kia thì khẽ giương vòng eo, hai tay khẽ dang ra, theo âm vận nhạc luật vừa múa vừa hát, dị tộc phong tình mười phần.

Những hình ảnh thấy vào mắt, âm thanh nghe trong tai, dường như có một loại ma lực thần kỳ, gột rửa tâm linh người ta, làm cho Dương Khai, Trương Nhược Tích hai khách nhân từ bên ngoài này lập tức tâm thần bình tĩnh lại, nhìn không chớp mắt.

Nhất là Nhược Tích, đúng là nhìn xem hai mắt sáng lên, càng xem những Mộc linh này nàng càng ưa thích khó tả.

Thạch linh trưởng lão cũng ở bên kia nhìn xem cười híp mắt, thấy được chỗ hay lại khẽ gật gật đầu, đưa tay vuốt chòm râu đá của mình.

Mộc linh kia lần nữa rót đầy chén rượu cho Dương Khai, Dương Khai cũng không hề phát hiện. Chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần cả người đều bị âm luật cùng ca múa kia hấp dẫn, cảm nhận được bình tĩnh chưa bao giờ có, hết thảy tạp niệm trong lòng đều không còn sót lại chút gì.

Một khúc ca múa xong, Dương Khai vẫn như cũ thật lâu chưa có tỉnh thần lại.

Nhưng thật ra động tĩnh náo loạn ở bên cạnh làm hắn bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, lập tức khóe miệng giật một cái.

Chỉ thấy chín Thạch linh ở bên kia bao gồm Tiểu Tiểu, lại đều đang vùi đầu ăn hùng hục, bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai; tất cả đều ôm bình rượu của mình tu "ừng ực"... Rượu ngon người thường khó gặp này theo khóe miệng bọn họ chảy dài trên ngực, lãng phí vô số... Bọn họ uống một ngụm rượu ngon, rồi lấy linh quả trong sọt trước mặt nhét vào trong miệng nhai "rột rột"...

Chín Mộc linh ở bên cạnh bồi rượu đều nhìn bọn họ với vẻ mặt chê trách.

Hai tộc sinh linh họp chung một chỗ, quả thực là tổ hợp duy mỹ và cuồng dã, xung đột thị giác thật mãnh liệt.

Trưởng lão và Mộc Na tộc trưởng ngược lại đối với chuyện này đã thành thói quen, đều mặt ngậm cười theo dõi, không nói một lời.

Dương Khai dứt khoát cũng vùi đầu thưởng thức linh quả.

Những linh quả do Mộc Linh nhất tộc này trồng ra, cùng với linh tửu bọn họ chế tạo, chẳng những mùi vị ngon miệng, mà dường như đều có một loại kỳ hiệu gột rửa tâm linh, khiến Dương Khai ngạc nhiên không thôi, âm thầm cảm thấy nếu như có người tẩu hỏa nhập ma có thể có được những thứ này, nói không chừng có thể hóa giải triệu chứng.

Rượu qua ba vòng, ăn qua năm vị, bầu không khí lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Hai Thạch linh uống vào lắc lư lắc lư bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, cũng không biết là thạch mấy và thạch mấy, dù sao hình dáng cũng không có gì khác nhau... cả hai sãi bước đi tới giữa sân.

Những Mộc linh thổi kèn kéo đàn ca múa, dường như biết đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nên vội vàng rối rít tránh ra, bay đến bên ngoài sân... rồi gương mặt cười tủm tỉm nhìn hai Thạch linh kia.

Dương Khai, Nhược Tích không biết hai tên này định làm gì, cũng đều rất tò mò, dồn hết chú ý ngắm nhìn.

Hai Thạch linh giữa sân nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên đồng loạt phát ra tiếng rống giận, rồi chạy tới, "ầm" một tiếng vang thật lớn, hai Thạch linh giống như hai ngọn núi đụng vào nhau, một Thạch linh hai tay nắm cổ của đối phương, còn Thạch linh kia hai tay ôm thắt lưng đối phương; hai người đều đứng tấn hình chữ bát ổn định tại chỗ, hai chân còn không ngừng quét tới chân của đối phương... xu thế như có mối thù không đội trời chung, muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

Dương Khai nhìn thấy mà run sợ trong lòng, sợ hai tên này đánh quá hăng say, bị thương lây cho các Mộc linh tí hon ở bên cạnh, cố tình các Mộc linh kia không ngờ cũng đều nhìn xem hứng thú say mê, còn không ngừng reo hò cỗ vũ cho hai Thạch linh: cố gắng lên.

Nhìn một hồi lâu, Dương Khai mới nhìn ra, hóa ra hai Thạch linh này đang chơi trò đánh vật.

Chỉ là Thạch Linh nhất tộc vô cùng to lớn, đánh vật dã man như vậy cũng không phải chủng tộc nào đều có thể chơi được. Mỗi một lần va chạm đều làm cho mí mắt người ta nhảy dựng... cố tình tộc nhân của hai tộc đều như thường thấy đã thành thói quen.

Chơi đùa một hồi lâu, một Thạch linh xem đúng cơ hội, một chân quét phía dưới một cái, hai tay dùng sức xô đối thủ của mình té xuống đất, văng lên vô số bụi bậm.

"Grào..." Thạch linh thắng lợi ngửa mặt lên trời gầm thét, hai đấm dùng sức nện trên ngực, vô cùng ngang ngược lớn lối.

Lập tức có Thạch linh khác không nhìn được, nhảy ra giữa sân chụp lấy hắn...

Không ngừng có Thạch linh bị đào thải, không ngừng có người thay thế, bầu không khí càng ngày càng náo nhiệt, liên đới các Mộc linh tí hon kia cũng đều quên hết tất cả, nhưng lại bay đến giữa sân, vây quanh hai Thạch linh kêu lên cổ vũ không ngừng.

Dương Khai vui vẻ xem náo nhiệt, tâm tình bị kích động, cũng reo hò cổ vũ.

Càng nhìn xem, trên người càng nóng.

Tám thành niên Thạch linh đều lần lượt ra sân, Thạch linh thắng lợi cuối cùng kia thấy không còn đối thủ, lại quay đầu nhìn hướng Dương Khai bên kia ngoắc ngoắc tay, xu thế như muốn hắn ra đánh một trận.

- Ta? Dương Khai đưa tay chỉ cái mũi của mình, vội vàng xua tay: - Không được không được! Ta xem náo nhiệt là tốt rồi!

Nói giỡn cái gì vậy chứ? Đánh vật với Thạch linh ư, đây không phải là tìm ngược đãi sao? Lực đạo cường đại của Tiểu Tiểu năm đó không phải hắn chưa có thử qua, chỉ bằng vào so đấu khí lực, mười mình cũng không phải đối thủ của nó!

Nào biết Thạch linh kia cũng không mảy may cho hắn mặt mũi, cố tình nhắm vào hắn không ngừng ngoắc ngoắc, thấy hắn không muốn ra sân, lại vung cánh tay to một cái.

"Vù vù..." lập tức bay tới mười mấy Mộc linh tí hon, quay chung quanh bên cạnh Dương Khai, không nói lời nào, trực tiếp nâng hắn lên, đưa ra hướng giữa sân.

- Các ngươi... Dương Khai dở khóc dở cười, lần đầu cảm thấy những Mộc linh tí hon này lại không đáng yêu như thế.

Đợi tới giữa sân buông hắn xuống, các Mộc linh kia lập tức giải tán, tất cả đều bay ra bên ngoài, gương mặt nhìn hắn rất hứng thú.

Dương Khai quay đầu nhìn về phía trưởng lão và Mộc linh tộc trưởng với vẻ mặt cầu cứu.

Trưởng lão cười quay mặt đi, hiển nhiên không có ý định giải vây cho Dương Khai, ngược lại Mộc Na ôn tồn nói: - Khách nhân có thể dùng toàn bộ thực lực, không cần cố kỵ!

Đều nói đến nước này, Dương Khai cũng rất là bất đắc dĩ.

Trong lòng thầm tính toán, nếu như thi triển bí thuật long hóa, nói không chừng còn có thể liều mạng một chút với Thạch linh

Cái ý niệm này còn không có chuyển xong, Thạch linh kia không ngờ nổi giận gầm lên một tiếng nhào tới, chụp lấy cánh tay Dương Khai, rồi quét dưới chân một cái.

Dương Khai đầy mặt ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, rồi thân mình đập mạnh trên mặt đất.

Thạch linh kia tập kích thành công, giơ cao hai tay, gào rống một tràng, bộ dáng như ta là thiên hạ vô địch ai dám tới chiến!

Dương Khai từ dưới đất bò dậy, che mặt rút lui, xám xịt chuồn về lại chỗ ngồi.

Rất mất mặt, đơn thuần so đấu khí lực hoàn toàn không phải là đối thủ a! Trên đời này sợ là không có người nào có thể khí lực lớn hơn so với Thạch linh.

Mộc linh bồi rượu ở bên cạnh nhìn hắn một cái với ánh mắt đồng tình, lặng lẽ rót đầy chén rượu cho hắn.

Nhìn thấy Dương Khai bị thua thiệt, Tiểu Tiểu từ đầu không có ra sân, lập tức giận dữ vọt ra giữa sân, hoa tay múa chân, làm như muốn báo thù rửa hận cho Dương Khai, nhưng thân cao của nó ở trong đám Thạch linh chỉ là vóc dáng nhỏ nhất mà thôi, đối mặt với Thạch linh thành niên kia cũng chỉ kiên trì thời gian ba hơi thở liền bị ném bay ra ngoài, đập ở bên ngoài phát ra một tiếng "ầm".

Một cuộc yến hội, vô cùng náo nhiệt, hai tộc chung sống hòa hợp, hoà thuận vui vẻ.

Sau màn đánh vật, các Thạch linh lại bắt đầu so đấu vật tay... tất cả đều là so đấu khí lực.

Sau khi nếm mùi một lần thua thiệt, Dương Khai nói cái gì cũng không ra so đấu với Thạch linh nữa, chỉ ngồi ở một bên lặng yên nhìn xem.

Qua nửa đêm, các Thạch linh còn đang ầm ĩ, dường như đã rất lâu không có náo nhiệt như thế. Nhìn xu thế của họ, không náo động đến trời sáng thì sẽ không dễ dàng cam chịu ngừng nghỉ, nhưng thật ra rất nhiều Mộc linh đều không còn tinh thần, từng người bắt đầu gật gà gật gù ngủ gật.

Mộc linh vẫn đứng bên cạnh Dương Khai kia bỗng nhiên bay đến sát bên tai Dương Khai nhẹ giọng nói một câu.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên kia Thạch linh trưởng lão cùng Mộc linh tộc trưởng đều đứng dậy, rồi đi tới một cây cổ thụ cách không xa, Mộc Na còn quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Dương Khai hội ý, cũng vội vàng đứng lên, ngầm truyền âm một câu cho Trương Nhược Tích, bảo nàng đợi tại chỗ, rồi cất bước đi theo.

Đi tới dưới gốc cây kia, trưởng lão đã không thấy, chỉ có Mộc Na còn đang đợi, thấy Dương Khai liền đưa tay nói: - Mời!

Dương Khai không biết hai tộc này tìm mình định làm gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều, theo lời đi vào phòng trong hốc cây.

Căn phòng này dường như lớn hơn, cổ xưa hơn so với các phòng cây khác, vách tường cây bốn phía lốm đốm loang lổ, Thạch linh trưởng lão lẳng lặng đứng ở một phương vị nơi đó.

Dương Khai nhìn quanh một vòng, lúc này mới lên tiếng: - Không biết trưởng lão có gì phân phó!

Trưởng lão quay đầu lại, đưa tay ra hiệu bảo Dương Khai ngồi xuống nói chuyện.

Đợi sau khi khách và chủ ngồi xuống, trưởng lão mới nói: - Khách nhân tới đây là định mang theo Thạch Cửu rời đi phải không?

Thạch Cửu, là tên của Tiểu Tiểu trong Thạch Linh nhất tộc, bởi vì nó là người nhỏ nhất.

Thì ra là hỏi chuyện này, Dương Khai hiểu rõ trong lòng, mỉm cười nói: - Nếu nó nguyện ý rời đi, quý tộc lại nguyện ý thả người, tự nhiên ta có thể dẫn nó đi. Không dối gạt trưởng lão, lần này ta tới Man Hoang Cổ Địa là để tìm nó!

Trưởng lão nhẹ gật gật đầu, bày tỏ hiểu rõ.

Dương Khai lại nói:

- Tuy nhiên nếu nó muốn lưu lại, ta cũng không miễn cưỡng! Nó có thể tìm tới tộc quần của mình, sinh sống chung một chỗ với tộc nhân của mình, cũng là điều ta hy vọng nhìn thấy...