Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2570: Uy lực Vạn Thú Ấn




Ngưu Toàn đã vậy, đám Yêu tộc Dương Hữu Vi cũng thế, trong người họ tỏa ra huỳnh quang có liên quan tới sinh cơ trôi đi, trôi đi càng nhiều, sinh cơ càng yếu, dần dần bọn họ cũng sẽ chết.

Ngưu Toàn còn có thể nói là đại nạn đã đến, chủ động tới chờ chết, đám Yêu tộc Dương Hữu Vi thì lại đều là bị liên lụy.

- Đại nhân cứu mạng! Dương Hữu Vi cảm giác được ánh mắt của Dương Khai, ngẩng đầu lên, mặt phủ đầy tử khí run rẩy hô.

Dương Khai biểu tình khó xử, tay che miệng ho khan nói: - Chuyện này ta không thể làm được, chuyện này, các ngươi tự cầu phúc đi.

Hắn cũng không rõ Vạn Linh Chi Mộ rốt cuộc là thế nào, làm sao mới cứu được đám Dương Hữu Vi, thật ra có thể đưa bọn họ vào Tiểu Huyền Giới, có lẽ sẽ thoát được kiếp nạn. Nhưng Tiểu Huyền Giới là tuyệt mật của Dương Khai, ngoài những người chân chính tin cậy được, hắn sẽ không bại lộ ra ngoài, vì cứu những Yêu tộc này mà bại lộ sự tồn tại của Tiểu Huyền Giới, không có lời.

Dương Hữu Vi vừa nghe, lập tức tuyệt vọng, nhưng nhanh chóng kinh ngạc nhìn Dương Khai: - Đại nhân, vì sao các ngươi lại bình yên không sao cả?

Chuyện này thì Dương Khai cũng phát hiện, trong những người bị hút vào mộ địa, hắn cùng Trương Nhược Tích bình yên, tất cả Yêu tộc khác thì đang nhanh chóng trôi mất sinh cơ, nếu không phải vậy, Dương Khai làm sao nhanh chóng bình tĩnh được.

- Không biết, có lẽ là vì chúng ta không phải sinh linh Cổ Địa, không phải ngươi nói nơi này là mộ phần của sinh linh Cổ Địa hay sao. Dương Khai thuận miệng giải thích, ngoài lời này, hắn cũng không hiểu nguyên nhân tình hình hiện tại.

- Còn có chuyện tốt như vậy? Khóe miệng Dương Hữu Vi co rút, trong mắt lóe lên tia oán độc.

Nếu không phải ngươi hạ lệnh cho ta tìm tung tích nữ nhân điên kia, làm sao lại liên lụy tới Vạn Linh Chi Mộ, lưu lạc đến nước này. Giờ hay rồi, bản thân mình xui xẻo tới đầu, sắp không chống nổi, còn ngươi tiêu dao tự tại, không phải lo chết trong này, cố tình còn không giúp đỡ.

Trong lòng Dương Hữu Vi giận điên, hận không thể xé xác Dương Khai cho hả cơn giận.

- Đại nhân, ngài cũng không thể mặc kệ chúng ta được.

Dương Hữu Vi cắn răng hét lên.

Dương Khai nhíu mày không kiên nhẫn: - Ta đã nói không có cách nào, quỷ mới biết mộ địa này là chuyện gì. Nói rồi, hắn chợt liếc Dương Hữu Vi, khóe miệng toát ra cười lạnh: - Thế nào, ngươi rất tức giận.

Nói nhảm, chuyện này gặp ai mà không tức giận được, Dương Hữu Vi đột nhiên to gan ra, ánh mắt âm lãnh nói: - Đại nhân, nếu ngài buông tay mặc kệ, nói không chừng chúng ta sẽ kéo ngài chôn cùng.

Dương Khai liền vui vẻ, liếc hắn: - Kéo ta chôn cùng, có phải ngươi đã quên, sống chết của ngươi chỉ bằng một ý niệm của bổn thiếu, ngươi có tư cách gì kéo ta chôn cùng.

"......" Dương Hữu Vi thần sắc cứng lại, lập tức tắt lửa, vừa rồi chỉ lo tức giận, lại quên mất chuyện này, giờ mới tỉnh ngộ, coi như hắn muốn kéo theo Dương Khai chôn cùng cũng không có năng lực, hồn ấn còn bị người ta nắm giữ mà.

Nhất thời lại bi thương, ngồi xuống đất gào khóc: - Thê thảm, quá thê thảm, ngẫm lại lão Dương ta khổ sở tu luyện đến nay, còn chưa kịp hưởng phúc đã chết rồi, ông trời thật là không có mắt. Ông trời già, lão Dương ta thề tha cho ngươi.

Hắn gào khóc thảm thiết xé lòng, cực kỳ bi thương, những Yêu tộc khác nghe vậy cũng thê lương.

Rơi vào trong mộ địa, bọn họ cũng đoán được kết cục của mình, chỉ là không biểu hiện quá mức như Dương Hữu Vi, nhưng khẳng định trong lòng đều không dễ chịu.

Dương Khai hừ nói: - Đừng khóc khó coi như vậy, có chết cũng là mọi người cùng chết, trên đường suối vàng có bạn, cũng không cô đơn lẻ loi.

Dương Hữu Vi quẹt nước mắt, tức giận nói: - Ngươi đừng có nói mát, mộ địa là mộ địa của sinh linh Cổ Địa, liên quan gì tới các ngươi.

Dương Khai bĩu môi, không nói nữa, hắn cũng kỳ quái, sao mình cùng Trương Nhược Tích không bị Cổ Địa ảnh hưởng, còn những Yêu tộc khác lại đang trôi mất sinh cơ, hóa thành đốm huỳnh quang.

Chẳng lẽ đúng như mình nói bừa ban nãy.

Lúc này, tiếng u u vang lên, những hào quang màu đen bắn ra từ xương trắng phía dưới, những tia sáng đen xuất hiện liền hóa thành bóng dáng đủ loại yêu thú màu đen, đè các Yêu tộc còn sống xuống đất.

Mỗi một cái bóng yêu thú xông tới, đều làm sinh cơ của Yêu tộc đó yếu đi, huỳnh quang bắn ra ngày càng nhannh.

- Thú hồn! Dương Hữu Vi cả kinh, hét lên.

Sắc mặt Dương Khai cũng thay đổi, bởi vì chỉ trong một thoáng, bên dưới núi xương cốt bay ra cả ngàn bóng đen, những bóng đen này có chút tương tự âm hồn, âm khí dày đặc, rõ ràng là thú hồn của các yêu thú để lại sau khi chết.

Vạn Linh Chi Mộ tồn tại không biết bao nhiêu năm, vô số năm qua cũng có không biết bao nhiêu yêu thú chết trong này, sau khi chúng chết, thú hồn lại vẫn còn lưu giữ, vậy số lượng thật sự không thể đếm hết.

Chỉ trong nháy mắt, trên núi xương đã bay múa vô số thú hồn, đủ loại hình dạng, đều giữ lại hình dáng khi sống, khí tức hung hăng, như đám mây đen bao phủ mộ địa.

Đám Yêu tộc Dương Hữu Vi muốn chống cự, nhưng làm sao chống đỡ được lâu, mỗi Yêu tộc đều bị thú hồn dày đặc bao vây, không ngừng phát ra tiếng gào thét thảm thiết, đang gặp phải hành hạ khủng khiếp, xem ra sống không nổi.

Trương Nhược Tích sắc mặt trắng bệch, dính chặt vào Dương Khai không dám động đậy.

Từng có kinh nghiệm đối phó quỷ vật âm hồn, Dương Khai không nói hai lời trực tiếp tế ra Nô Trùng Trạc, thả ra tất cả Phệ Hồn Trùng, hội tụ thành lồng chắn quanh mình và Trương Nhược Tích, trước tiên đảm bảo an toàn của bản thân, còn thừa Phệ Hồn Trùng mới phái ra đuổi bắt gặm nhấm thú hồn.

Phệ Hồn Trùng vừa ra, vô số thú hồn rõ ràng gặp khắc tinh, vội vàng tránh né chỗ Dương Khai, không dám tới gần chút nào.

Dương Khai mừng rỡ không thôi, chuyến này Phệ Hồn Trùng biểu hiện thật chói lọi trong Cổ Địa, tuyệt đối là thủ đoạn tốt nhất để đối phó âm hồn, thầm hạ quyết tâm về sau phải bồi dưỡng trọng điểm, chờ khi Phệ Hồn Trùng trưởng thành, nói không chừng sau này gặp lại U Hồn Đại Đế cũng có thể liều mạng.

Lão già này ỷ vào tu vi cao thâm dung túng con gái làm bừa làm bậy, cố tình mình không làm gì được, thật làm Dương Khai hận ngứa răng.

Tiếng gào thét của đám Yêu tộc Dương Hữu Vi đang yếu dần, không tới mấy chục hơi thở, liền không còn động tĩnh, đều đã chết hết. Dương Khai cảm nhận hồn ấn của Dương Hữu Vi cũng vỡ tan, điều này làm hắn không khỏi thổn thức.

Dù rằng trước đó hắn không có để ý chết sống của Dương Hữu Vi, khống chế hắn cũng là muốn dùng hắn tìm kiếm tung tích của lão tam, nhưng chết như thế vẫn ngoài dự liệu.

- Tiên sinh, mở ra một lỗ hổng đi. Bỗng nhiên Trương Nhược Tích lên tiếng.

Dương Khai không biết nàng muốn làm gì, thật là bị hành động của Trương Nhược Tích dọa sợ, có chút như một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng, nhưng vừa thấy Trương Nhược Tích cầm ra một cái ấn lớn, ánh mắt liền sáng ngời, liền khống chế Phệ Hồn Trùng tách ra một lỗ hổng.

Trương Nhược Tích cầm ấn đánh ra, ném nó ra ngoài.

Sau đó hai tay không ngừng bấm linh quyết, khống chế uy năng của chiếc ấn.

Chiếc ấn bay ra, đón gió lớn ra, to như căn phòng, màu đen như mực.

Xoảng xoảng xoảng....

Tiếng xiềng xích vang lên, Trương Nhược Tích biến ảo pháp quyết, bên trong ấn bắn ra vô số sợi xích đen, bắn ra bốn phía.

Những con thú hồn không chú ý, liền bị xiềng xích đen trói cứng.

Xiềng xích kéo căng, bị Trương Nhược Tích khống chế, kéo vào trong ấn, chỉ trong nháy mắt đã có cả trăm con thú hồn hung hăng bị kéo vào biến mất trong ấn, mặc chúng giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

- Ngươi đã hoàn toàn luyện hóa Vạn Thú Ấn? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.

- Mấy ngày trước đã luyện hóa xong! Trương Nhược Tích không ngừng tay, vui vẻ nói: - Không ngờ lại gặp được chuyện tốt như thế.

Chiếc ấn này chính là Vạn Thú Ấn, vốn của Tổ Hoằng thành chủ Khôn Nguyên Thành, Tổ Hoằng bị Dương Khai đánh chết trong dược viên thượng cổ, liền đưa Vạn Thú Ấn cho Trương Nhược Tích phòng thân, tốt xấu gì cũng là Đế Bảo, uy năng không kém, hơn nữa uy lực của nó không liên quan tới bản thân, mà là dựa vào số lượng cùng sức mạnh thú hồn phong ấn trong đó.

Bên trong phong ấn càng nhiều thú hồn, thực lực càng mạnh, uy lực Vạn Thú Ấn cũng càng lớn, ngược lại cũng thế.

Tổ Hoằng lấy được Vạn Thú Ấn, cực khổ vô cùng chỉ giết được không tới ngàn con yêu thú, dùng bí pháp phong ấn hơn ngàn thú hồn, hơn nữa đa số thú hồn đều là bậc mười, bậc mười một, còn bậc mười hai lại chỉ đếm trên ngón tay, không thể phát huy uy lực chân chính của Vạn Thú Ấn.

Nhưng trong này là Vạn Linh Chi Mộ, thú hồn yêu thú bậc mười hai có ở mọi nơi, nếu thật sự bị Trương Nhược Tích phong ấn hết vào Vạn Thú Ấn, đến lúc đó Đế Bảo này có thể phát huy ra uy lực khó mà tưởng tượng.

Thú hồn khó tìm, dù sao giết một con yêu thú mới lấy được một thú hồn, còn phải dùng bí pháp tế luyện, miễn cho tổn thương thú hồn, nếu thú hồn tổn thương thì không có uy lực gì.

Nhưng trong này là chỗ tụ tập thú hồn trời sinh, quả thật là chỗ bổ sung uy năng làm riêng cho Vạn Thú Ấn.

Trước đó nàng còn nghĩ mình nên đi đâu chém giết yêu thú, tăng cường uy lực Vạn Thú Ấn, nhưng không ngờ chuyện tốt này lại đụng thẳng vào nàng, nàng làm sao không vui cho được.

Xưa nay, vô số sinh linh Cổ Địa chết ở trong này, ngay cả những Yêu Vương hùng mạnh sánh ngang Đế Tôn tam tầng cảnh cũng không thể tránh khỏi, đủ tưởng tượng được trong này hội tụ bao nhiêu thú hồn mạnh mẽ.

Nếu thật sự phong ấn toàn bộ thú hồn trong này vào Vạn Thú Ấn, kéo ra ngoài chiến đấu, chỉ sợ toàn bộ Tinh Giới cũng phải chấn động.

Xoảng xoảng xoảng....

Tiếng xiềng xích kéo ngang trời vang lên không ngừng, mỗi lần Trương Nhược Tích ra tay, đều có cả trăm thú hồn bị bắt phong ấn vào Vạn Thú Ấn, lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.

Dương Khai nhìn cũng thèm thuồng.