Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2567: Nhược Tích lớn rồi




Nửa ngày sau, đoàn người đáp xuống đỉnh núi, toàn bộ Man Hoang Cổ Địa dày đặc không biết bao nhiêu đỉnh núi, liên miên lên xuống xoay chuyển vớn quanh, là chỗ tốt nhất cho yêu tộc ẩn thân.

Nơi này là chỗ động phủ của Dương Hữu Vi.

Theo hắn nói, lấy chỗ này làm trung tâm, 10 ngọn núi gần đó đều là địa bàn của hắn.

Dương Khai lấy ra ngọc giản của Bì Tam đưa cho để đối chiếu, phát hiện vị trí này còn tạm chưa rời khỏi phạm vị ghi chép, có điều nơi này bị đánh dấu đỏ sậm, tương trưng cho chỗ nguy hiểm.

Xem ra ngọc giản này chưa hẳn là kém, võ giả bình thường mà thấy ghi chú này, khẳng định không dám tùy tiện chạy vào.

Giữa sườn núi có hang động cho người ra vào, đi qua đó vào trong lòng núi, bên trong có động thiên khác, mở ra không ít hang đá, có thẩm mỹ hay không cũng chẳng sao, Yêu tộc không chú ý điều này, chủ yếu là có thực dụng hay không.

Dương Hữu Vi dẫn Dương Khai cùng Trương Nhược Tích vào hang, đưa một gian tốt nhất cho Dương Khai, lại sắp xếp một gian kế bên cho Trương Nhược Tíchmột thế mới cúi đầu khom lưng lui ra.

Tánh mạng nằm trong tay người ta, không cung kính một chút là không được.

Trong hang, Dương Khai nhìn xung quanh, thấy chỗ này dù nhỏ nhưng vẫn rất đầy đủ, hẳn là chỗ ở của Dương Hữu Vi, bên trong có giường đá, trên giường còn có chăn đệm tốt, không biết lấy đâu ra.

Trong hang đá còn có một bể tắm, dẫn nước suối trên núi hội tụ vào đây, nước trong thấy đáy, Dương Khai nhúng tay thử, nhiệt độ vừa phải.

- Yêu nghiệt này thật biết hưởng thụ. Dương Khai mỉm cười, đi sang ngồi xuống ghế đá.

- Tiên sinh giờ chúng ta phải làm thế nào? Trương Nhược Tích hỏi.

- Tới đâu hay tới đó. Dương Khai khẽ thở dài, hắn không ngờ chuyến hành trình Cổ Địa lần này xuất hiện biến cố như thế, nhưng mà không thể mặc kệ lão tam, nhưng cũng phải tìm Tiểu Tiểu.

Giữa hắn và Tiểu Tiểu có liên lạc tâm linh, cũng như trước kia hắn có thể cảm ứng được Lưu Viêm, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định, đều có thể phát hiện sự tồn tại của đối phương.

Trương Nhược Tích tự nhiên luôn nghe theo lệnh hắn, không có ý kiến gì.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau, Dương Khai nháy mắt ra hiệu cho Trương Nhược Tích, người sau dời bước đi ra.

Bên ngoài, Dương Hữu Vi thấp thỏm lo lắng đứng chờ, đằng sau có hai mỹ tỳ bưng mấy thứ, một người cầm một bầu linh tửu, người còn lại bưng mâm linh quả, ánh mắt phong tình vạn chủng, dáng người yểu điệu, eo thon mông lớn, người phủ lụa mỏng, bên trong ẩn hiện mơ màng, nhất là đôi chân trắng thon dài lộ hết ra ngoài, làm người nhìn sôi sục.

Hai mỹ tỳ này rõ ràng không phải loài người, trên người có yêu khí rõ ràng, không rõ là yêu thú nào hóa thành, nhưng nếu đã có thể hóa hình người, chắc chắc là thông linh trí, biết tu luyện.

Hai nàng cũng rất hiếu kỳ, các nàng vốn là độc chiếm của Dương Hữu Vi, lần này lại bị Dương Hữu Vi căn dặn hầu hạ khách quý cho tốt. Dương Hữu Vi nói rõ ràng, mặc kệ khách quý này muốn các nàng làm gì, cũng phải mỉm cười nghênh đón chiều chuộng, không cho phép một chút làm trái.

Hai nàng không phải xử nữ chưa hiểu sự đời, nào còn không hiểu Dương Hữu Vi có tính toán gì, các nàng cũng không ngại, hầu hạ Dương Hữu Vi là hầu hạ, hầu hạ khách quý cũng là hầu hạ, chỉ là suy đoán có phải Yêu Soái hay Yêu Vương lợi hại giá lâm nơi này, bằng không thì sao Dương Hữu Vi chịu để hai nàng đi ra lấy lòng người ta.

Cửa mở, Dương Hữu Vi nhìn lên, còn chưa kịp hô "đại nhân" đã nuốt trở vào, ngạc nhiên nhìn Trương Nhược Tích nói: - Là cô nương sao, đại nhân đâu?

Trương Nhược Tích cảnh giác nhìn hắn, lại liếc hai yêu nữ ăn mặc yêu dị đồi phong bại tục, mặt cười liền lạnh xuống, nhất là hai yêu nữ kia không ngừng lén nhìn qua khe cửa vào bên trong, như muốn nhìn thấu cái gì, làm cho trong lòng nàng càng không thoải mái.

Quay nhìn lại, phát hiện Dương Khai cũng tò mò nhìn ra, ánh mắt không ngừng quét qua hai yêu nữ.

Vung tay, cửa phóng liền đóng lại, cắt đứt ánh mắt làm càn của hai yêu nữ, làm hai nàng lập tức trở nên u oán.

- Đại nhân mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, có chuyện gì?

Trương Nhược Tích cũng không nể mặt Dương Hữu Vi.

Dương Hữu Vi cười ha hả, khom người nói: - Là thế này, đại nhân mới đến đây, chỗ hoang vắng này không có gì để chiêu đãi, cố ý dâng một bầu linh tửu, một mâm linh quả, một chút tâm ý, xin đại nhân đừng chê!

Lúc này ánh mắt Trương Nhược Tích mới chuyển sang linh tửu linh quả, trong mũi hừ khẽ.

Dương Hữu Vi không hiểu nàng có ý gì, vẫn đứng chờ nàng nhường đường, lại phát hiện Trương Nhược Tích như thần gác cửa, không có ý tránh ra, rơi vào đường cùng đành nghiêng đầu ra hiệu, cho hai yêu nữ giao đồ cho Trương Nhược Tích.

- Còn có chuyện gì? Trương Nhược Tích nhận lấy đồ, thấy bọn họ còn chưa đi, không kiên nhẫn hỏi.

Dương Hữu Vi cười nịnh: - Đại nhân đi đường mỏi mệt, hẳn là mệt lắm rồi, tiểu nhân còn chuẩn bị hai người hầu, phục vụ đại nhân nghỉ ngơi tắm rửa... Không biết cô nương có thể...

Hắn chưa hết lời, đã thấy Trương Nhược Tích đưa tay chỉ ra.

Dương Hữu Vi quay đầu, nhưng không thấy gì, không khỏi gãi đầu khó hiểu.

- Chỗ đại nhân có ta hầu hạ, không cần các ngươi, từ đâu tới thì đi về đó, ngoài tin tức nữ nhân điên kia, nếu còn dám quấy rầy đại nhân, lấy mạng chó của các ngươi! Trương Nhược Tích ánh mắt phát lạnh, trào ra sát khí.

Dương Hữu Vi hoảng sợ, không biết mình chiêu đãi không chu đáo chỗ nào mà đắc tội bà cô này, nhưng không dám làm càn trước mặt nàng, dù sao Trương Nhược Tích là người Dương Khai dẫn theo, đắc tội nàng thì không có kết cục tốt lành.

Không ngừng cáo lỗi, dẫn theo hai yêu nữ cắm đầu chạy đi, làm cho hai yêu nữ này vui vẻ mà tới, mất hứng mà về, u oán hết biết.

- Không biết xấu hổ, hồ ly tinh! Trương Nhược Tích một tay cầm bầu rượu, một tay bê mâm linh quả, nghiến răng nguyền rủa.

Hai con hồ ly hoa tàn liễu nát mà dám dòm ngó tiên sinh, thật làm người ta tức giận, càng đáng giận hơn là vừa rồi tiên sinh lại sáng mắt nhìn qua nhìn lại trên người các nàng, giống như rất hứng thú.

Xoay người, Trương Nhược Tích một bụng lửa giận đang muốn đẩy cửa đi vào, chân vừa giơ lên lại dừng giữa không trung.

Nàng chợt nhớ, đi theo tiên sinh nhiều năm, hình như chưa bao giờ thấy hắn có tiếp xúc thân mật với nữ nhân nào, hiện tại nàng không phải trẻ con, nào không hiểu chuyện giữa nam nữ. Trước kia ở cùng Hoa tỷ trong Tiểu Huyền Giới, Hoa tỷ thường lấy chuyện này đùa giỡn nàng, mỗi lần đều khiến nàng đỏ mặt.

Nàng hiễu rõ, với tu vi thực lực của tiên sinh hiện tại, nếu muốn nữ nhân, ngàn vạn mỹ nữ cho hắn tùy ý chọn lựa, nhưng cố tình hắn lại như chưa từng có ý này, một đường vượt qua chông gai, khổ cực tu luyện, chưa từng có một lúc nào thả lỏng.

Nào có nam nhân không thích nữ nhân? Vì sao tiên sinh lại ràng buộc bản thân như thế?

Nàng đột nhiên tự trách, cảm thấy mình không nên ngăn cản hai yêu nữ kia, dù sao nhìn ánh mắt tiên sinh khi nãy, dường như còn hứng thú với hai yêu nữ đó, cố tình mình tự quyết định, đuổi bọn họ đi...

Tâm tình thắc thỏm đẩy cửa đi vào, Trương Nhược Tích đặt linh tửu linh quả lên bàn, kể lại chuyện vừa rồi, cẩn thận chú ý thần sắc Dương Khai.

Dương Khai chỉ ừ một tiếng, rồi không có động tĩnh.

Tiên sinh sẽ không tức giận vì mình làm hỏng chuyện tốt của ngài ấy chứ? Không thì sao phản ứng thản nhiên như thế, Trương Nhược Tích đột nhiên lo được lo mất, có một số chuyện không chịu nổi suy diễn, vừa suy diễn liền không thể vãn hồi...

Im lặng hồi lâu, Trương Nhược Tích mới cắn môi, nói: - Tiên sinh, ngài mệt nhọc đã lâu, có cần ta gọi lại hai yêu nữ kia, cho các nàng... hầu hạ ngài nghỉ ngơi?

Nói xong, hai má Trương Nhược Tích đỏ hồng, rụt rè không yên, chỉ sợ Dương Khai đồng ý.

Dương Khai ngửi mùi hương linh ửu, không ngẩng đầu lên nói: - Không cần.

Vừa rồi hắn nhìn xem, cũng chỉ tò mò hai yêu nữ này là yêu thú gì biến thành, quyến rũ xinh đẹp như thế, đặt ở ngoài tuyệt đối là mầm họa nghiêng nước nghiêng thành, cũng không có ý gì khác. Vừa nói, còn tự rót một ly linh tửu nếm thử.

- Vậy... Nhược Tích tự hầu hạ ngài?

- Phụttttt..... Dương Khai phun sạch một ngụm linh tửu mới uống, luống cuống lau chùi.

Thấy vậy, Trương Nhược Tích lại cười xì, bước lên cuốn ống tay lau vết ướt trên quần áo Dương Khai, động tác nhẹ nhàng.

Mùi hương xử nữ ập tới, Dương Khai ngây người nhìn dung nhan như hoa chỉ cách gang tấc, mỉm cười nói: - Nhược Tích lớn rồi.

Hắn còn nhớ năm đó dẫn Trương Nhược Tích đi ra từ Trương gia, tiểu nha đầu còn chưa lớn, ở bên cạnh mình lâu như vậy, đã trở thành đại mỹ nhân. Có lẽ dưới đèn lại tối, Dương Khai vẫn không chú ý tới, mãi đến giờ mới phát giác.

Trương Nhược Tích nghe vậy, động tác khựng lại, má hồng lên.

Dương Khai vỗ vai, bảo nàng đứng lên, mới chấn văng rượu dính trên người, nói: - Sau này có coi trọng nam nhân nào, nói với ta một tiếng, ta làm chủ cho ngươi! Nhất định làm hắn tưng bừng lấy ngươi.

Trương Nhược Tích khẽ mím môi hồng, không nói gì, ánh mắt có chút chua xót.

- Được rồi, gần đây sẽ không có chuyện gì, ngươi tự tu luyện, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi. Dương Khai khoát tay.

Trương Nhược Tích há miệng, còn muốn nói gì, cuối cùng lại thưa: - Vâng!

Đi ra ngoài, đóng cửa lại, chui vào hang đá bên cạnh, Trương Nhược Tích thế mới hai tay bưng má, cảm nhận nóng bỏng trên mặt, trong ngực phát ra tiếng đùng đùng như trống trận.

Nàng không biết hôm nay làm sao vậy, đột nhiên tâm huyết tuôn trào, những lời bình thường không dám nói cũng nói được, giờ nghĩ lại, nàng thật không biết lấy đâu ra dũng khí đó.

Mơ màng có một loại cảm giác, nếu như không nói ra, chỉ sợ sau này không còn cơ hội.

Chẳng lẽ mình đã tới giai đoạn "thiếu nữ hoài xuân" mà Hoa tỷ đã nói?