Hơn nữa, trên người mình có vật gì để cho nhân vật như U Hồn Đại Đế coi trọng như vậy?
Bách Vạn Kiếm? Không phải đâu...
Bách Vạn Kiếm mặc dù không tệ, nhưng chưa chắc U Hồn coi trọng trong mắt. Người ta là Đại Đế một thời đại, muốn Đế Bảo gì không có, quan tâm tới Bách Vạn Kiếm làm gì!
Vậy lão muốn trao đổi với mình cái gì? Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có nghĩ ra U Hồn này có ý gì.
- Đại nhân muốn trao đổi... không phải là tánh mạng của tiểu tử chứ? Dương Khai cười hì hì, hỏi.
Phù lão "xì" một tiếng nói: - Một cái mạng đê tiện, bổn tọa muốn có ích lợi gì?
Dương Khai sắc mặt tối sầm, hắn tuy rằng cũng không cảm thấy mạng của mình có đáng giá bao nhiêu, nhưng bị người trước mặt nói là cái mạng đê tiện đương nhiên sẽ không vui, nếu không vì cố kỵ thân phận đối phương, hắn đã sớm nhào lên liều mạng rồi!
- Ngươi cứ nói ngươi có đáp ứng hay không đi!
Phù lão vẫn ung dung bình thản nhìn Dương Khai, khóe miệng nổi lên ý châm biếm.
"Ngươi đều không nói rõ ràng ta như thế nào đáp ứng, thật nghĩ là chỉ số thông minh của bổn thiếu có hạn giống như con gái nhà ngươi sao?" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, nói: - Nếu đại nhân không nói rõ ra, thứ cho tiểu tử khó có thể nhận lời!
Trước mắt vị lão quái vật sống không biết đã bao nhiêu năm này, Dương Khai cũng không dám tùy tiện đồng ý điều gì, tránh cho trúng vào bẫy rập của người ta, đến lúc đó bị người ta bắt chẹt ở trên tay thì xui xẻo lớn rồi.
Phù lão thản nhiên nói: - Bổn tọa muốn trao đổi với ngươi một cái chuông!
Lời vừa nói ra, Dương Khai chấn động tâm thần mãnh liệt, trong lòng nổi lên cảnh giác.
Trao đổi cái chuông! Cái chuông nào? Trên người mình trừ Sơn Hà Chung còn có cái chuông nào?
Làm sao lão biết? Một trận chiến ngày hôm nay, Dương Khai vốn cũng không có dùng tới Sơn Hà Chung, địch nhân trước kia thấy qua Sơn Hà Chung đều đã chết... làm thế nào U Hồn Đại Đế biết chuyện này?
Chẳng lẽ là cảm ứng được? Cái này cũng không có khả năng! Sơn Hà Chung đã bị mình luyện hóa, nếu không thả ra đối địch với người khác căn bản không thể cảm ứng.
Thế mà lão già này nói chắc chắn như thế, làm như nhận định trên người mình có cái chuông, đích thực làm cho Dương Khai không nắm bắt được rốt cuộc là lão bắt thóp mình hay là thật sự có định liệu trước.
"Hẳn không phải là muốn giết người đoạt bảo chứ!" Dương Khai âm thầm cắn răng. Nếu U Hồn Đại Đế thực sự có ý niệm này, thì những ngày sau này sợ là hắn sẽ không dễ chịu lắm!
- Chuông gì? Đại nhân có ý gì? Dương Khai xoay chuyển ý niệm trong lòng, trên mặt lại không chút đổi sắc, lộ ra dáng vẻ như không hiểu.
Phù lão nhìn hắn chế giễu, cười lạnh nói: - Ngươi là thật không biết hay là giả như không biết?
Dương Khai dĩ nhiên không dám lộ ra sơ hở gì, cắn răng nói: - Còn xin đại nhân chỉ rõ, tiểu tử nghe thật hồ đồ, không biết đây là ngài muốn nói điều gì!
Trong lòng hắn thầm nảy sinh ý ác độc, nếu lão già này nhắc tiếp chuyện cái chuông, đợi lát nữa trước hết ta cho lão chăm sóc con gái trước lúc lâm chung.
Phù lão lại nói: - Nếu như thế, thì bổn tọa cũng không miễn cưỡng ngươi!
Khi nói chuyện, đế nguyên bọc lấy Lâm Nhi rồi lao ra ngoài, trong nháy mắt liền vọt vào thông đạo Cổ Địa, biến mất không thấy.
Không ngờ lão nói đi là đi, cực kỳ dứt khoát, hoàn toàn không để cho Dương Khai có mảy may thời gian phản ứng.
- Con bà nó! Bánh quế không để lại, tốt xấu gì cho chút nguyên tinh chứ!? Thương thế bổn thiếu kia uổng phí rồi! Một hồi lâu, Dương Khai mới phản ứng, tức giận lớn tiếng mắng chửi.
Lần này đúng là thua thiệt lớn, Lâm Nhi lại nhiều lần làm khó mình, thậm chí liên thủ với Hoàng Tuyền Tông uy hiếp tới tính mạng mình... mình cũng chỉ là đấu mồm mép một trận với Hồn giáng của U Hồn, ngay cả nửa điểm chỗ tốt cũng không có mò được...
Bất quá rất nhanh. Dương Khai cũng cảm nhận được phía sau mình một mảnh ướt lạnh.
Vừa rồi U Hồn bỗng nhiên nhắc tới chuyện cái chuông, quả thật dọa cho hắn hoảng sợ không nhẹ.
Hết nhìn trái phải tới nhìn đông tây một hồi, Dương Khai cũng không dám dừng lại lâu, đi tới chỗ đệ tử Hoàng Tuyền Tông chết đi kia thu lấy nhẫn không gian của họ, lúc này mới vội vội vàng vàng phóng vọt vào bên trong Cổ Địa.
Ra ngoài thông đạo, coi như chính thức bước chân vào Man Hoang Cổ Địa.
Đây là một vùng đất chưa từng khai thác, đây cũng là một trong những địa phương hung hiểm nhất ở Tinh Giới, dù là Đế Tôn Cảnh vào trong đó cũng không dám bảo đảm an toàn của mình.
Ở bên trong Cổ Địa này có vô số nguy hiểm khó có thể chống đỡ, có rất nhiều cấm chế trời sinh, di chủng hoang dã sinh sống ở chỗ này đều là tồn tại muốn tánh mạng người.
Cũng có lời đồn đãi, ở trong Cổ Địa này còn có thánh linh sinh tồn, chỉ không biết là thật hay giả.
Dương Khai đi sâu vào phía trước không tới một trăm dặm, liền nhận ra chỗ cổ quái của Cổ Địa này.
Trong không khí chung quanh chảy xuôi một loại năng lượng kỳ bí. Năng lượng kia dường như có hiệu quả áp chế lực lượng của võ giả, càng đi sâu vào trong hiệu quả này càng rõ rệt.
Những cây cổ thụ chọc trời, lấp trong mây; trên mặt đất lại sinh trưởng rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ Dương Khai vốn chưa từng thấy qua, một mùi vị cổ xưa thê lương từ trước mặt ập tới.
Lực lượng của hoang dã!
Khắp Man Hoang Cổ Địa, đều tràn đầy loại hoang dã lực kỳ lạ này, đó là lực lượng hồng hoang đến từ thuở thiên địa sơ khai. Dưới lực lượng này, bất kỳ sinh linh nào đều sẽ sinh ra một loại cảm giác mình nhỏ bé; dưới áp chế của lực lượng này, bất kỳ võ giả nào xâm nhập trong đó đều không thể phát huy ra toàn bộ thực lực!
Dương Khai thoáng cảm thụ một hồi, phát hiện loại hoang dã lực này lại không có mảy may tác dụng áp chế đối với mình.
Ăn mòn vào cơ thể chỉ giống như gió mát phất vào mặt, có thể cần để ý tới.
Trong cơ thể hắn có Sơn Hà Chung là hồng hoang dị bảo như vậy, tất cả hoang dã lực xâm nhập trong cơ thể hắn đều bị Sơn Hà Chung chủ động hóa giải. Ý thức được điểm này, Dương Khai ổn định trong lòng.
Lúc trước hắn uống vào Man Hoang Tửu cũng đã có điều phát hiện, tuy rằng trong lòng có hơi suy đoán, nhưng tới giờ khắc này mới chính thức xác nhận.
"Xem ra, có Sơn Hà Chung, mình đi lại trong Man Hoang Cổ Địa này chiếm tiện nghi rất lớn đây!" Dương Khai khoan khoái nghĩ trong lòng. May mà ở trong Toái Tinh Hải nhận được cơ duyên này, bằng không đúng là không có tiện lợi như thế!
Hắn vừa đi, vừa lấy ra một khối ngọc giản, so sánh cảnh sắc bên ngoài với địa hình trong ngọc giản. Đây là ngọc giản Bì Tam đưa cho hắn, bên trong rập in tất cả tình huống địa mạo đã biết về Man Hoang Cổ Địa, còn có tình huống phân bố yêu thú. Chỉ có điều là tin tức trong ngọc giản cũng không hoàn chỉnh, cả Cổ Địa cũng không biết diện tích bao lớn, cho đến tận bây giờ, các võ giả kế tiếp các đời thăm dò ra chỉ sợ còn chưa tới một phần mười của Cổ Địa.
Bất quá có ngọc giản này trong tay, Dương Khai cũng có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái.
Một canh giờ sau, hắn đã hoàn toàn đi vào Cổ Địa, tìm một cái sơn động đi vào.
Sơn động này cũng không biết là yêu thú gì chiếm cứ, trong động khô ráo rộng rãi, chỉ là không thấy bóng dáng yêu thú, cũng không rõ lắm là ra ngoài tìm thức ăn hay là bị người giết.
Dương Khai đoán chừng có khả năng rất lớn là bị người giết, bởi vì nơi này cách cửa vào cũng không xa, võ giả từ thông đạo đi vào đây rất dễ dàng tìm tới nơi này, yêu thú ở loại địa phương này thường thường là không có không gian sinh tồn.
Phất tay thả ra Trương Nhược Tích, Dương Khai phân phó: - Ta muốn trị thương, cô nương giúp ta hộ pháp, chú ý chống lại hoang dã lực kia. Có động tĩnh gì hoặc là không kiên trì nổi hãy gọi ta!
- Dạ! Trương Nhược Tích ngoan ngoãn đáp, nhìn thấy thương thế khiếp người trên vai Dương Khai kia, trái tim nàng run lên một cách kỳ lạ.
Nàng cũng không có hỏi nhiều, đi thẳng tới chỗ cửa động khoanh chân ngồi xuống.
Trong sơn động, Dương Khai lấy ra một chút liệu thương đan nhét vào trong miệng, nhắm mắt luyện hóa.
Thương thế của hắn thật ra không nghiêm trọng lắm, mặc dù không xử lý cũng chỉ cần mấy ngày là có thể khôi phục. Nhưng đi lại ở loại địa phương này Dương Khai không dám qua loa khinh thường. Vạn nhất bởi vì mùi máu tươi ở miệng vết thương dẫn tới một chút phiền toái không cần thiết, thì đúng là mất nhiều hơn được!
Cho nên hắn nghĩ trước trị thương rồi tính sau, chuyện đi tìm Tiểu Tiểu nhất thời cũng không vội.
Miệng vết thương, thịt da nhuyễn động, không ngừng bù đắp khép lại, thoạt nhìn ký quái dọa người, sức khôi phục thân thể của Dương Khai vốn đã cường hãn, giờ này cộng thêm liệu thương đan, có lẽ không tới một vài ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Ngoài động, Trương Nhược Tích tuân theo lời dặn của Dương Khai, thúc giục nguyên lực bảo vệ thân mình.
Lúc mới đầu nàng còn có chút bận tâm cái gọi là hoang dã lực kia, dù sao trước đây Dương Khai đã đề cập qua với nàng về thứ cổ quái này, biết tất cả võ giả đi vào Cổ Địa đều sẽ bị hoang dã lực áp chế, tu vi càng thấp bị áp chế càng lợi hại.
Mặc dù nàng có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng trên đoạn đường đi này cũng không thể giúp gì cho Dương Khai, đoạn đường cuối cùng đi vào thông đạo Cổ Địa tới đây thậm chí nàng còn bị Dương Khai thu vào bên trong Huyền Giới Châu.
Trương Nhược Tích thầm hận trong lòng thực lực của mình thấp kém, chẳng những không thể phân ưu giải nạn cho Dương Khai, ngược lại còn là gánh nặng của tiên sinh. Miệng vết thương trên vai tiên sinh lớn như vậy, cũng không biết chảy bao nhiêu máu rồi, cũng không biết có đau đớn bao nhiêu, càng không biết lúc ấy có bao nhiêu hung hiểm...
Hết thảy của nàng có hiện nay đều là tiên sinh ban cho, nếu như không có tiên sinh, chỉ sợ nàng sớm đã bị đám mù mắt vong ân bội nghĩa Lục gia kia đoạt trở về chà đạp rồi, Trương gia chỉ là một gia tộc nho nhỏ, cũng không thể tiếp tục đặt chân ở Phong Lâm Thành.
Chẳng những tiên sinh cứu nàng, còn cứu vớt cả Trương gia, mà còn cho nàng vô số tài nguyên tu luyện, mới giúp nàng có thành tựu như hôm nay.
Nàng không biết năm đó tại sao tiên sinh mang theo mình rời Trương gia, nhưng qua những năm tiếp xúc này, nàng sớm đã thành thói quen đi theo bên cạnh tiên sinh đi đây đi đó.
Nhưng mình lúc nào có thể thay tiên sinh chắn kiếp tiêu tai đây! Cũng không thể cứ một mực để tiên sinh bảo vệ như vậy, cho dù là để cho mình chăm sóc về ăn uống, trải giường chiếu... bị nằm chồng lên cũng có thể mà...
Cố tình ngay cả chuyện như vậy mình cũng chưa từng làm được...
Trương Nhược Tích khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, trái tim đều co thắt, thầm nhủ trong lòng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, thúc đẩy nàng thầm vận lên huyền công, ngồi tu luyện.
Đây chỉ là động tác vô ý thức.
Nhưng rất nhanh, Trương Nhược Tích liền hoảng sợ, vội vàng ngừng lại.
Không gì khác, nàng chợt nhớ tới nơi này là Man Hoang Cổ Địa, linh khí thiên địa trong này tràn đầy hoang dã lực, căn bản không phải là địa phương để tu luyện. Nếu như hút vào trong cơ thể hoang dã lực kia, chẳng những không thể hấp thu, mà còn có thể cản trở tu vi tăng lên.
Ý thức được điểm này, Trương Nhược Tích sắc mặt tái nhợt, vội vàng dò xét tình huống bản thân.
Một lần dò xét không gấp gáp này, tình huống bản thân lại làm cho đầu óc Trương Nhược Tích mơ hồ.
Bởi vì nàng phát hiện tuy rằng trong lúc lơ đãng mình hấp thu một chút hoang dã lực, nhưng thứ này dường như cũng không có hại gì đối với mình, ngược lại sau khi tản ra trong thân thể, biến thành lực lượng căn nguyên của bản thân.
Chỉ trong chốc lát này, không ngờ hiệu suất tu luyện lại hơn gấp hai lần so với trước kia!
Đây là chuyện gì vậy?
Trương Nhược Tích đầy mặt kinh ngạc, không sao hiểu được... vốn nàng muốn hỏi Dương Khai cho biết, dù sao tiên sinh hẳn phải hiểu biết nhiều hơn mình, nhưng thời khắc này Dương Khai đang bận trị thương, nàng cũng không tiện quấy rầy...