Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2504: Người giết ngươi là Dương Khai




- Đế Bảo thần hồn! Ô Quảng ánh mắt co rút, ngây người nhìn trường đao trên tay Dương Khai, không nhịn được hô to.

Đế Bảo trước giờ vốn đã không gặp nhiều, càng đừng nói Đế Bảo thần hồn. Trong 1000 món Đế Bảo, cũng chưa chắc sinh ra một món chuyên dùng bằng lực lượng thần hồn, đủ thấy nó quý giá thế nào.

Ô Quảng không ngờ, trong tay Dương Khai lại có Đế Bảo thần hồn, trước đó tiểu tử này giấu cây đao này ở chỗ nào trong thức hải, làm hắn cũng không phát hiện được.

Lần này rắc rối, Đế Bảo thần hồn, chuyên tổn thương thần hồn, cộng thêm lực lượng thần hồn tinh thuần của Dương Khai, có thể thật sự tổn thương đến hắn.

Dù trong lòng kiêng kỵ, nhưng Ô Quảng vẫn toát ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: - Bảo vật không tệ, nhưng muốn giết bổn tọa thì còn kém chút.

Dương Khai nghiêm mặt, ngón tay lướt qua đao, Trảm Hồn Đao liền ngừng tiếng, hắn chỉ Trảm Hồn Đao vào Ô Quảng, quát lạnh: - Bảo vật này tên Trảm Hồn Đao, có thể chết dưới đao này, Ô Quảng ngươi coi như có phúc ba đời.

- Ha ha ha ha! Ô Quảng không khỏi cười ha hả, cảm thấy buồn cười vì Dương Khai khoác loác, chậc chậc nói: - Bổn tọa không phủ nhận, Đế Bảo này có thể uy hiếp tới bổn tọa, nhưng muốn giết bổn tọa, tiểu tử ngươi tu luyện thêm mấy vạn năm đi.

Dương Khai cười cợt: - Nếu vậy, mời Phệ Thiên đại nhân xem thử!

Dứt lời, hắn vận chuyển lực lượng thần hồn, nước biển ổn định bên dưới lại sôi trào gào thét, truyền vào thân đao, thoáng cái Trảm Hồn Đao bùng lên hào quang chói lọi.

Còn chưa hết, Dương Khai bấm ấn quyết, không ngừng vỗ lên Trảm Hồn Đao.

Uy thế, sát khí cùng trào ra, dày đặc thành thực chất.

Sắc mặt Ô Quảng dần dần trở nên nghiêm nghị, thầm vận chuyển lực lượng, muốn tạo thành phòng hộ.

Oong...

Tiếng kêu vang kỳ dị truyền ra, Trảm Hồn Đao thúc đẩy đao thế đến cực hạn, không ngừng rung chuyển trước mặt Dương Khai, muốn giãy khỏi tay hắn chém về phía kẻ địch.

Lúc này, trong mắt Dương Khai xẹt qua tia sáng, miệng thì thào: - Phá Thiên Nhất Kích!

Lực lượng huyền diệu trào ra, bao phủ Trảm Hồn Đao, tạo thành một lớp mỏng màu vang nhạt trên Trảm Hồn Đao chói lọi, nó xuất hiện, làm cho khí thế của Trảm Hồn Đao tăng vọt mấy lần.

- Đây là bí thuật gì! Ô Quảng cả kinh, không khỏi giật minh kinh hô.

Thân là Đại Đế, tự nhiên hắn cả nhận được Trảm Hồn Đao biến hóa, hắn không biết Dương Khai giở trò gì, làm cho uy thế lập tức vọt lên mấy lần.

Nếu trước đó uy thế của Trảm Hồn Đao làm hắn kinh dị, vậy hiện tại là chân chính sợ hãi.

Bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng, uy lực của Đế Bảo thần hồn này đã đủ uy hiếp tới linh thể thần hồn của mình.

Dương Khai thần sắc lãnh khốc, trầm giọng quát: - Phệ Thiên, người giết ngươi là Dương Khai!

Dứt lời, hắn vung tay, Trảm Hồn Đao hóa thành hào quăng như mũi tên bắn ra đánh về phía hai vị Đại Đế, giống như cả một vầng mặt trời giáng xuống, kéo theo uy năng hủy thiên diệt địa.

Bí thuật Phá Thiên Nhất Kích, là Dương Khai học được từ Thiên Diễn, trong Thần Du Kính, bí địa Thanh Dương Thần Điện.

Thiên Diễn dù chỉ có thân thần hồn, không có thân thể, nhưng tu vi của hắn là cảnh giới Đại Đế, hơn nữa bởi vì không có thân thể, cả đời nghiên cứu lực lượng thần hồn, cho nên bí thuật thần hồn của hắn còn mạnh hơn cả Ô Quảng và Đoàn Hồng Trần.

Phá Thiên Nhất Kích càng thêm khủng bố.

Bình thường dùng lực lượng thần hồn tẩm bổ Trảm Hồn Đao, tích lũy lực lượng, lúc cần có thể một hơi bùng nổ, có thể phát huy sức sát thương không tưởng. Tuy rằng mỗi lần sử dụng lại phải tích lũy lần nữa, nhưng lúc mấu chốt thì bí thuật này sẽ tạo thành hiệu quả giải quyết dứt điểm.

Trảm Hồn Đao là Đế Bảo thần hồn, phối hợp Phá Thiên Nhất Kích, hai bên đùng là hỗ trợ lẫn nhau.

- Con kiến nhỏ nhoi, lại muốn giết bổn tọa!

Ô Quảng điên cuồng rống giận, không còn khinh thường miệt thị trước đó, Dương Khai đánh ra một đòn làm hắn cũng phải coi trọng.

Nói rồi, hắn liều mạng vận chuyển lực lượng, muốn thoát khỏi Đoàn Hồng Trần khống chế, nhưng Đoàn Hồng Trần làm sao cho hắn toại nguyện, vừa cười to vừa nói: - Ô Quảng, đừng giãy giụa nữa, hai ta cùng xuống suối vàng không phải rất hay, trên đường có thể cùng làm bạn!

- Cút! Ô Quảng hét lớn, lực lượng trở nên cực kỳ không ổn định.

Đoàn Hồng Trần hơi biến sắc, tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng hiểu đây là cơ hội giết hắn tốt nhất, chỉ có thể dốc hết sức trói buộc, chuẩn bị nghênh đón một đòn khủng bố.

Hào quang như mặt trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ linh thể thần hồn hai vị Đại Đế.

Ô Quảng phát ra tiếng gào thảm thiết, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rên của Đoàn Hồng Trần.

Xem ra, hai người cũng không dễ chịu dưới một đòn này.

Dương Khai thi triển ra một chiêu này, lập tức xoay người chui vào hòn đảo Ôn Thần Liên, vận chuyển hào quang bảy màu bao phủ mình.

Oành ầm ầm...

Dư sóng xung kích bùng nổ, toàn bộ thức hải sôi trào, sóng cao ngập trời không ngừng lan tỏa bốn phía, vị trí trung tâm công kích càng lõm sâu xuống.

Dương Khai đầu đau muốn nứt ra, dùng bí thuật, bí bảo của mình công kích thức hải của bản thân, Dương Khai chưa từng nghĩ tới chuyện như thế, nhưng hôm nay không làm không được.

Tổn thương còn lớn hơn cả hai vị Đại Đế chiến đấu, Dương Khai cảm giác mình bị đau đớn chôn vùi, đầu óc choáng váng suýt ngất đi.

Oành ầm ầm....

Dư sóng vẫn mở rộng, thời gian như dài đằng đẳng.

Không biết đã bao lâu, động tĩnh khủng bố mới dần ổn định, hào quang chói lọi cũng tan đi.

Dương Khai nhe răng trợn mắt, phản ứng đầu tiên là kiểm tra tình hình của Ô Quảng cùng Đoàn Hồng Trần, nhưng thần niệm quét qua, sắc mặt Dương Khai không khỏi biến đổi.

Trong thức hải, chỉ có linh thể thần hồn của Đoàn Hồng Trần thê thảm lơ lửng, lúc này linh thể thần hồn của hắn từ vai đến bụng xuất hiện một vết nứt lớn, suýt vỡ làm hai, những tia lực lượng thần hồn trào ra, làm khí tức của hắn không ngừng suy yếu.

Hắn nhìn xung quanh, khó khăn nói: - Ô Quảng đâu? Có hồn phi phách tán chưa?

Sắc mặt Dương Khai khó coi: - Chạy rồi!

Lúc hắn tra xét, rõ ràng cảm nhận được có người xé rách phòng ngự thần thức của hắn, trốn ra khỏi nơi này.

Nếu như Đoàn Hồng Trần còn ở đây, vậy trốn ra chỉ có thể là Ô Quảng.

Nghe vậy, Đoàn Hồng Trần biến sắc, cố gượng dậy, quát: - Tiểu tử đưa ta ra ngoài!

Dương Khai không nói, vung tay đã đưa hắn rời thức hải của mình.

Làm xong, Dương Khai mới lảo đảo, suýt ngã xuống.

Tuy rằng hắn muốn đi điều tra tiếp theo Ô Quảng cùng Đoàn Hồng Trần còn đánh nữa không, nhưng tình trạng của hắn đành phải bỏ qua.

Mặc kệ người ta thế nào, mình mà không điều tức thì thật không chống đỡ nổi nữa.

Lần này hai vị Đại Đế chiến đấu trong thức hải, tuy rằng hắn được lợi không nhỏ, nhưng cũng chồng chất vết thương.

Ôn Thần Liên bảy màu tỏa ra hào quang ôn hòa, hắn thúc đẩy không ngừng phát tán khắp thức hải, tu sửa thức hải cùng linh thể thần hồn bị thương.

Chừng nửa ngày sau, Dương Khai mới cảm thấy tình hình ổn định hơn một chút.

Thẳng đến giờ, hắn mới có năng lực tiếp tục hành động.

Hắn liền thoát linh thể thần hồn khỏi thức hải, trở về thân thể.

Mở mắt ra, Dương Khai phát hiện mình còn ở đường hành lang hư không, không biết trôi theo dòng đi về nơi nào.

Ở gần đó, Đoàn Hồng Trần đang ngồi xếp bằng.

Dương Khai nuốt nước miếng, cẩn thận tra xét tình hình, phát hiện Đoàn Hồng Trần còn khí tức, chỉ là cực kỳ yếu ớt, ngay cả dao động đế nguyên cũng gần như không phát hiện được.

Không chết là tốt rồi! Dương Khai không khỏi thở ra.

Lúc trước hắn vận dụng Trảm Hồn Đao, dù không nương tay, nhưng vẫn sợ mình giết Ô Quảng rồi cũng giết luôn Đoàn Hồng Trần, dù đây là Hồng Trần Đại Đế yêu cầu, nhưng tự tay chém một vị Đại Đế người người tôn kính, Dương Khai làm sao nhẫn tâm được?

Mình và Đoàn Hồng Trần đều ở đây, Ô Quảng đâu rồi?

Thân thể Ô Quảng khẳng định đã bị hủy, linh thể thần hồn cũng tuyệt đối bị thương không nhẹ, ở trong đường hành lang hư không, hắn có thể đi đâu? Chạy lung tung trong chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hư không loạn lưu cắn nuốt, cho dù hắn đã từng là người đứng đầu Tinh Giới, kéo thân thể tàn phế như vậy cũng không cách nào sống tiếp.

Xem ra, Ô Quảng thật sự dữ nhiều lành ít.

Nghĩ vậy, trong lòng Dương Khai mừng rỡ.

Lại cẩn thận tra xét Đoàn Hồng Trần, Dương Khai không khỏi lo lắng, lúc này khí tức của Đoàn Hồng Trần yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào, nếu không nghĩ cách, chỉ sợ hắn khó thoát kiếp nạn.

Dương Khai vội mở nhẫn không gian lấy ra các loại đan dược trị thương, xin lỗi một tiếng, vạch miệng Đoàn Hồng Trần, một hơi nhét hết các loại đan dược vào miệng hắn, mới vận chuyển lực lượng giúp luyện hóa.

Vừa vận dụng lực lượng, Dương Khai liền phát hiện không đúng.

Bởi vì lực lượng của mình, lại là đế nguyên tinh thuần! Không một chút tạp chất.

Đây là chuyện gì? Dương Khai vừa mừng vừa sợ.

Bất cứ võ giả nào thăng cấp Đế Tôn Cảnh đều phải tốn rất nhiều thời gian chuyển hóa nguyên lực sang đế nguyên, không ai có thể tránh được quá trình này, ngắn thì vài năm, lâu thì mấy chục cả trăm năm, cũng giống mới lên Đạo Nguyên Cảnh cũng phải chuyển hóa nguyên lực.

Nhưng rõ ràng mình vừa thăng cấp Đế Tôn, vì sao toàn bộ nguyên lực lại chuyển hóa sang đế nguyên?

Cẩn thận nhớ lại, khi vừa đột phá, nguyên lực đúng là đang nhanh chóng chuyển hóa sang đế nguyên, nhưng còn chưa tập trung cảm nhận, đã bị cuốn vào đường hành lang hư không, tiếp theo lại bị Ô Quảng xâm nhập thức hải, chờ khi đi ra, lực lượng lại chuyển hóa xong.

Hắn không biết giai đoạn nào xảy ra vấn đề, nhưng dù sao cũng là chuyện mừng lớn.

Có lẽ, nó liên quan đến việc mình chịu khổ khi thăng cấp, hoặc là hai vị Đại Đế chiến đấu trong thức hải làm hắn được cảm ngộ, nhưng tổng thể thì làm Dương Khai tiết kiệm được mấy năm.