Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2493: Khuyên đi




Lão già có thể nhìn ra lực huyết mạch của Trương Nhược Tích không bình thường, thậm chí dùng tinh huyết phong ấn tinh hồn thánh linh, còn biết hung thú Cùng Kỳ, mở miệng gọi tục danh Phệ Thiên Đại Đế, nếu nói lão chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường, Dương Khai làm sao tin được.

- À, điều này không thể nói cho ngươi biết!

Dương Khai bực mình: - Vậy lão có thể cho ta biết cái gì?

Lão già nghĩ một hồi, vỗ vai Dương Khai, hàm ý sâu xa: - Tu luyện cho tốt, sớm ngày thăng cấp Đế Tôn, tương lai Tinh Giới phải dựa vào các ngươi.

- Cút!

Lão già vẫn không bực mình, chỉ cười hì hì với hắn, mới quay người, nghiêm mặt lớn tiếng hô: - Các vị, nếu có thể nghe một lời của lão phu, xin mau rời khỏi chỗ này, nơi này rất nguy hiểm. Còn ở nơi này, nhất định nguy hiểm đến tánh mạng.

Lương Khâu cười nói: - Lão già này thật thú vị, nguy hiểm hay không thì ta biết, không cần lão nhắc nhở.

Trước đó một thương của hắn bị lão già này thuận tay hóa giải, cho nên cũng biết lão già này là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng thực lực sâu không lường, bởi vậy không dám coi thường, nếu là Đạo Nguyên Cảnh khác nói như thế, hắn đã sớm một thương đánh tới.

- Xem lão kiến thức uyên bác, không ngại nói cho chúng ta, hài cốt này là của vị Đại Đế nào để lại? Lương Khâu chợt chuyển giọng, nhắc tới hài cốt giấu trong hố đen.

Trước đó vì Mạc Tiểu Thất đột nhiên cởi bỏ phong ấn thánh hồn, mọi người đều chú ý, kinh sợ hãi hùng, không có lòng dạ nào để ý hài cốt Đại Đế cùng nhẫn không gian.

Nhưng hiện tại nguy cơ phong ấn thánh hồn đã giải trừ, mọi người tự nhiên quay lại chú ý nhẫn không gian.

Lương Khâu lời này nhắm ngay mấu chốt, mọi người đều tò mò nhín sang, chờ mong lão có thể giải thích.

Lão già thần sắc nghiêm nghị, nói: - Mặc kệ là Đại Đế nào để lại, hiện tại đã không trọng yếu, năm đó chúng Đế chiến tranh, vô cùng thảm thiết, trời trăng mất sáng, ngoài một số ít món còn lưu lạc, bí bảo còn lại đều bị đánh nát bét, trong nhẫn không gian kia không thể còn thứ gì tốt, các vì đừng ngóng trông nó.

- Lão nói là ta sẽ tin? Lương Khâu hừ lạnh.

- Ta tin! Lam Huân bỗng nhiên đứng ra, quát lên.

Lương Khâu liếc nàng, bĩu môi. Lam Huân là con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, lúc này đứng ra ủng hộ lão già, hắn cũng không tiện phản bác.

Lam Huân nói: - Tiền bối, nơi này có nguy hiểm gì, nếu có thể, mong nói rõ cho chúng ta?

Lão già nhíu mày: - Nguy hiểm đến tính mạng, Lam cô nương, dẫn người của cô mau rời khỏi đây quan trọng hơn.

Lam Huân trầm ngâm một hồi, gật đầu: - Nếu tiền bối đã nói, vậy vãn bối cáo từ trước, tiền bối bảo trọng.

Nói xong, nàng nhìn Dương Khai, thấy hắn không đổi sắc, cũng không khuyên bảo, chỉ nhìn các võ giả vây xem, hô lên: - Các sư huynh sư tỷ Nam Vực, nếu tin Lam Huân ta, vậy mau rời khỏi đây.

Nói xong, nàng lập tức bay đi xa, Tiêu Thần dù không cam lòng, nhưng làm hộ hoa sứ giả hợp cách, tự nhiên sẽ không rời xa Lam Huân, cũng đi theo.

Nàng vừa đi, trong các võ giả vây xem, không ít tinh anh Nam Vực tế ra bí bảo lần lượt rời đi.

Có thể thấy lực kêu gọi của Tinh Thần Cung vẫn rất lớn ở Nam Vực, nếu là người khác thì không có hiệu quả như thế.

Mấy ngàn người thoáng cái thiếu đi mấy trăm.

Hạ Sanh cùng Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu chụm đầu nói chuyện, cũng cảm thấy lão già này không phải cố làm ra vẻ, âm thầm truyền âm với Dương Khai, cũng nhanh chóng rời đi.

Nếu chỉ một mình Hạ Sanh, hắn chưa hẳn sẽ đi, dù sao cũng là Đế Tôn Cảnh. Nhưng mà Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu đang đi cùng, hắn cũng phải tính toán an toàn cho hai người, không dám lấy mạng ra đùa.

- Hào Tự, ngươi cũng đi! Lão già quay lại, nhìn về phía Hào Tự, nhàn nhạt quát.

Hào Tự nhướng mày, lạnh nhạt nói: - Bổn thiếu thích ở ngay đây, không ai ra lệnh cho ta được!

Thân là con của Đại Đế, hắn tự nhiên cao ngạo vô cùng, trước đó lão già này biểu hiện kinh thế hãi tục, nhưng muốn ra lệnh cho hắn thì còn kém lắm.

Lão già nghe thế, thở dài, đột nhiên vung tay, một đạo hào quang bắn về phía Hào Tự, nhanh như chớp.

Hào Tự biến sắc, vội vàng vận chuyển Đế nguyên, đồng thời nhanh chóng lùi lại, tránh né đòn này.

Nhưng làm hắn kinh hãi biến sắc, là tốc độ hào quang nhanh đến không tưởng, hắn không thể né tránh, ngay cả đế nguyên hộ thân cũng không có tác dụng.

Hào quang trực tiếp đánh lên người hắn.

Hào Tự không nhịn được lùi mấy bước, sắc mặt tái nhợt.

- Lão già ngươi dám đánh lén đả thương người! Lương Khâu vừa giận vừa sợ.

Giận là lão già này không biết xấu hổ, ra tay không có dấu hiệu, sợ là ngay cả Hào Tự cũng không chống đỡ được đánh lén, thực lực này quá khủng bố đi chứ.

Các Đế Tôn Cảnh như Xích Quỷ, Vô Thường cũng rất khó coi.

Bọn họ thăng cấp Đế Tôn trong Toái Tinh Hải, cứ nghĩ từ này sau này Tinh Giới mặc ta tung hoành, tùy ý tiêu dao, nhưng còn chưa ra khỏi Toái Tinh Hải, đã bị một lão già hai lần ba lượt đả kích.

Lão có thể tùy tiện đánh lén được Hào Tự, đánh lén bọn họ còn không dễ như trở bàn tay?

Sau này gặp Đạo Nguyên Cảnh, không thể coi thường nữa, bằng không chết thế nào cũng không biết.

Bên kia, Lương Khâu nổi giận tế ra trường thương, muốn quyết tử chiến với lão già. Trước đó Hào Tự nói là bạn với hắn, làm cho Lương Khâu cảm động, hiện tại Hào Tự gặp nạn, hắn tự nhiên sẽ không đứng nhìn.

Hắn còn chưa kịp ra tay, Hào Tự đột nhiên chặn hắn lại, trầm giọng: - Ta không sao, đừng kích động!

Lương Khâu quay đầu, kinh ngạc nhìn Hào Tự.

Hào Tự thần sắc nghiêm nghị, kỳ quái cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, nháy mắt sau đó cả người chấn động, hoảng sợ nhìn lão già, kinh hô: - Ngài là....

Lão già giơ một ngón lên, nhẹ nhàng đặt lên môi thổi một tiếng.

Hào Tự hiểu ý, vội nuốt lời trở vào, nghiêm nghị chắp tay: - Hào Tự không biết trời cao đất rộng, nói năng vô lễ, xin đại nhân không so đo với vãn bối!

Vừa nói xong, toàn trường xôn xao, mọi người nhìn hắn không thể tưởng tượng, kinh hãi vô cùng.

Hào Tự là con của U Hồn Đại Đế, tư chất phi phàm, hiện tại là Đế Tôn Cảnh, có thể nói trong Tinh Giới ngoài một số ít người có thể làm hắn cúi đầu khuất phục, những người khác thì thực lực có cao hơn cũng không thể khiến hắn nói vậy.

Nhưng hiện tại đối mặt với lão già này, thần thái ngữ khí cung kính, thậm chí còn có chút... thấp kém!

Một vị con của Đại Đế, biểu hiện thấp kém trước một lão già Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tự xưng vãn bối, đây là chuyện gì thế này?

Nhưng vừa như vậy, mọi người liền hiểu được, lão già này ra tay một chiêu không phải đánh lén, mà là truyền tin cho Hào Tự, thông qua đó làm Hào Tự biết được thân phận của lão, mới trở nên cung kính như thế.

Lão già cười ha hả, nói:

- Bất đắc dĩ mà thôi, Hào Tự công tử không để ý lão già ra tay lỗ mãng là được rồi!

Hào Tự trầm giọng: - Tiền bối quá lời!

Lão già gật đầu: - Được rồi, bây giờ ngươi dẫn bọn họ rời khỏi đây đi.

Hào Tự nói: - Đại nhân có lệnh, vãn bối tự nhiên nghe theo!

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn quanh, nhàn nhạt nói: - Nếu không muốn chết, vậy đi theo ta!

Lương Khâu không cam lòng: - Thật phải đi? Trong đó có một chiếc...

Còn chưa nói hết câu, hắn phát hiện ánh mắt Hào Tự lạnh băng nhìn mình, trong mắt lạnh đến xương, không một chút cảm tình, làm cho trong lòng Lương Khâu run lên.

Hắn mới co rút khóe miệng, nói: - Đi thôi đi thôi.

Hào Tự thu hồi ánh mắt, người lóe lên nhanh chóng bay đi xa.

Đám người Xích Quỷ tuy rằng tràn đầy khó hiểu, nhưng không hỏi mà đi theo. Lúc này còn ở lại, chính là không nể mặt Hào Tự, A Hàm Điện của Xích Quỷ cũng ở Đông Vực, đắc tội Hào Tự, khẳng định sau này sẽ không hay ho.

Vụt một cái, rất nhiều Đế Tôn Cảnh cũng đi hết, Vô Thường cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng đi.

Dù sao ngay cả Lam Huân cùng Hào Tự là hậu nhân hai vị Đại Đế cũng bị lão già này khuyên đi, hơn nữa nhìn phản ứng của Hào Tự, lão già này hẳn là tồn tại khủng bố.

Người như hắn, không cần phải lớn tiếng de dọa, ở lại nữa, chỉ sợ sẽ thật sự nguy hiểm tính mạng.

Chẳng những Đế Tôn Cảnh đi gần hết, các Đạo Nguyên Cảnh còn lại cũng có phần lớn rời đi.

Chỉ chớp mắt, còn ở lại đây chỉ không tới một ngàn Đạo Nguyên Cảnh, bọn họ hẳn là không tìm được nhiều gì trong Toái Tinh Hải, cho nên dù cho lão già cố ý cảnh báo, nhưng vẫn không làm bọn họ rời đi.

Trong hố đen có hài cốt cùng nhẫn không gian của Đại Đế, đó là thứ hấp dẫn bọn họ.

- Ngươi không đi? Lão già nhìn Dương Khai còn đứng đó, không khỏi nhíu mày.

Dương Khai trầm giọng: - Lão nói cho ta biết, rốt cuộc huyết mạch của Nhược Tích là thế nào, ta lập tức đi ngay!

Lão già nói: - Sau này sẽ hiểu được.

- Lão không nói ta liền đi theo lão. Dương Khai chơi lưu manh.

Lão già nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhe răng cười nói: - Tiểu tử ngươi da mặt thật dày, Ôn Tử Sam sao lại thu đệ tử như ngươi!

Dương Khai hơi biến sắc, hỏi: - Ngươi làm sao biết ta là người Thanh Dương Thần Điện?

Hắn đến đây, từ đầu đến cuối vẫn không có tiết lộ tình báo này.

Lão già cười ha ha, chỉ vào một chỗ trên người hắn.

Dương Khai liền hiểu, đó là Thanh Dương Kim Lệnh mà hắn cất bên người làm lộ bí mật này. Lúc trước vì dễ dàng cảm ứng tin tức đám người Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu, cho nên hắn lấy ra Thanh Dương Kim Lệnh đeo trong người, không ngờ chi tiết nhỏ này cũng bị lão già phát hiện.

Lão già lắc đầu nói: - Thượng bất chính hạ tắc loạn mà, hôm nào lão phu gặp được Ôn Tử Sam, nhất định phải bảo hắn đuổi ngươi khỏi môn hạ!