Với biểu hiện mạnh mẽ của hắn, cái gì Trường Hạo Trường Hiền, xách giày cho hắn cũng không xứng.
Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại mạnh mẽ đến thế? Đối mặt với kẻ giả mạo Phong Đức này, Vu Oanh kinh hoàng sợ hãi như trực tiếp đối mặt Đế Tôn Cảnh, không có nổi dũng khí chạy trốn, chỉ có ngây dại đứng đó, cả người run run như chim non không tổ giữa trời đông giá rét.
Đánh chết Trọng Chấn Vĩnh, Dương Khai vẫy tay, thu lấy nhẫn không gian cùng Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, một tia sáng từ bàn tay Trọng Chấn Vĩnh bắn ra, sau đó lao về phía Dương Khai, ấn lên bàn tay của hắn.
Trước đó Dương Khai đã chú ý tới, Tinh Ấn của Trọng Chấn Vĩnh cũng giống mình, đều là Lục Mang Tinh Ấn, hai cái dung hợp, Tinh Ấn của mình được tẩm bổ không ít, lại tiến thêm một bước đến thăng cấp.
Xong rồi hắn mới xoay người, lạnh băng nhìn về Vu Oanh.
- Phong... Phong sư huynh, ta... ta... Vu Oanh nhìn vào mắt hắn, sắt mặt tái nhợt, miệng lắp bắp không nói ra một câu đầy đủ.
- Một đường này, ngươi khổ cực rồi. Dương Khai nhàn nhạt nói.
Vu Oanh cố nặn ra nụ cười, run run sợ sệt nói: - Có thể phục vụ cho Phong sư huynh, là vinh hạnh của tiểu muội.
- Ừm! Dương Khai gật đầu, bỗng nhiên vung tay, lực lượng không gian lan tỏa, Nguyệt Nhận màu đen chém về phía nàng.
- Đừng mà! Vu Oanh thấy thế, lập tức mặt mày biến sắc, lớn tiếng hét to.
Tuy rằng nàng không biết bí thuật này là thứ quỷ gì, nhưng vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy Trọng Chấn Vĩnh chết dưới ánh đen chém trúng, hiện tại Dương Khai lại dùng chiêu này đối phó nàng, rõ ràng không có ý chừa đường sống.
Vừa hét lớn, nàng vội tế ra bí bảo phòng ngự, vận chuyển nguyên lực hộ thân, mong thoát được một kiếp.
Nhưng làm nàng kinh hãi không thôi, cú chém màu đen này mạnh mẽ đến mức không thể đoán nổi, một đường cắt qua nghiền nát tất cả phòng ngự, xẹt qua người nàng.
Vu Oanh chỉ cảm thấy người tê rần, sau đó liền mất đi tri giác.
Dương Khai vẫy tay, liền thu lấy nhẫn không gian của nàng, đợi một hồi, Tinh Ấn của Vu Oanh cũng bay ra, hắn liền thu lấy.
Lại vung tay lên, đánh ra mấy đạo năng lượng chấn thi thể hai người Trọng Chấn Vĩnh cùng Vu Oanh thành phấn bụi.
Giết Vu Oanh, hắn không có chút chần chờ, mặc kệ hắn có là Phong Đức giả mạo hay không, mình cứu nữ nhân này một mạng vẫn là sự thật. Nhưng nữ nhân này chẳng những không hề nhớ ơn báo đáp, ngược lại biết rõ thân phận của mình còn trực tiếp trở mặt, kẻ như thế chết không đáng tiếc.
Huống chi, ấn tượng với nàng của Dương Khai vốn đã không tốt.
Làm xong rồi, Dương Khai nhướng mày, liếc nhìn đằng sau.
Hắn phát hiện được người Phạm Thiên Thánh Địa đuổi tới, không biết có phải họ cũng thu được tin tức căn nguyên hệ hỏa mới cố ý đến, hay là đuổi theo mình tới đây.
Tuy nhiên Dương Khai không tính chạm mặt người Phạm Thiên Thánh Địa, dù sao họ có thù với Vu Oanh, hiện tại Vu Oanh cũng đã chết, hắn tự nhiên không cần phải có xung đột gì với Trường Hạo Trường Hiền.
Người lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh tiến về phía hành tinh đỏ sậm.
Càng tới gần, Dương Khai càng cảm nhận được hành tinh này tỏa ra nhiệt lượng cuồng bạo, trong đó ẩn giấu căn nguyên hệ hỏa là vô cùng khó có được, làm Dương Khai thầm mong chờ.
Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống hành tinh này, nhìn xung quanh toàn là hoang vắng, trên hành tinh này có vẻ bị lửa lớn đốt qua, hiện tại không còn ngọn cỏ, chỉ có tan hoang.
Không biệt sao ở giữa chiến trường của các Đại Đế, làm sao hành tinh này còn có thể bảo tồn nguyên vẹn.
- Hả? Hỏa Vân Chi! Ánh mắt Dương Khai chợt bị một vật giống đám mây lửa thu hút, với ánh mắt của hắn, tự nhiên lập tức nhận ra đây là Hỏa Vân Chi linh dược cấp Đế. Chỉ là làm hắn không ngờ, ở chỗ này cũng sinh ra linh dược, hơn nữa còn là linh dược cấp Đế.
Nhưng ngẫm lại, chỗ này có năng lượng hệ hỏa dày đặc như thế, còn có căn nguyên hệ hỏa, có thể sinh ra linh dược hệ hỏa cũng không có gì lạ.
Trong nháy mắt hắn chần chờ, Dương Khai bỗng thấy một bóng người nhanh chóng lao tới Hỏa Vân Chi, rõ ràng muốn cướp linh dược bất phàm này.
Hỏa Vân Chi là linh dược cấp Đế, bản thân đã vô giá, hơn nữa nó sinh trưởng trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, cho nên quý giá hơn những linh dược cấp Đế bình thường.
Dương Khai thân là luyện đan sư cấp Đế, làm sao cho phép linh dược bị kẻ khác cướp ngay trước mắt mình?
Cho nên người hắn lóe lên, đã đến trước mặt Hỏa Vân Chi.
Vươn tay chộp lấy, trực tiếp móc cả mảng đất quanh Hỏa Vân Chi, ném luôn vào Tiểu Huyền Giới.
Thẳng đến khi Dương Khai làm xong, bóng người kia mới chỉ xông tới trước mặt hắn.
Có lẽ nhận ra mình đến trễ một bước, cho nên người này liền dừng lại cách Dương Khai 10 trượng, khó chịu nhìn hắn.
Dương Khai nhàn nhạt liếc người này, đợi nhìn rõ mặt mũi, không khỏi nhướng mày.
Bởi vì nhìn sơ qua, hắn lại không phân biệt được đối phương là nam hay nữ.
Nói người này là nam, vậy dung mạo cũng quá xinh đẹp, làn da trắng đến không tưởng, hơn nữa không có hầu kết. Nói là nữ nhân, Dương Khai lại không nhìn ra đặc thù nữ nhân nào trên người hắn, ngực bằng phẳng, mông cũng không vểnh, dáng người thon thả, nhưng không có đường cong nào.
Ăn mặc cũng rất trung tính, là quần áo nam nữ đều mặc được.
Người này không nam không nữ, vừa nam vừa nữ? Dương Khai thần sắc cổ quái.
Trong lúc Dương Khai quan sát đối phương, người kia lên tiếng: - Bằng hữu làm vậy, cũng quá mức đi chứ? Linh dược này là ta phát hiện trước mà.
Người này vừa lên tiếng, Dương Khai liền chấn động.
Vốn nhìn dáng người còn không nhận ra giới tính của đối phương, có thể nghe giọng nói để suy đoán, nhưng người này lên tiếng, hắn mới biết mình quá ngây thơ.
Giọng người này có chút từ tính, rất dễ nghe, nhưng cũng rất trung tính, căn bản không biết là nam nhân hay nữ nhân! Đối phương cũng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ngang với Dương Khai, nhưng Tinh Ấn trên tay lại chỉ là Ngũ Giác Tinh Ấn.
Dương Khai cũng không rối rắm giới tính của người ta, chỉ nhe răng cười nói: - Huynh đài, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, đây là vật vô chủ, tự nhiên là ai lấy trước thì là của người đó.
Vừa nghe vậy, người kia nhướng mày, vô cùng tức giận, mở miệng liền mắng:
- Ngươi mới là huynh đài, cả nhà ngươi toàn là huynh đài! Ta là nữ nhân mà ngươi còn không nhìn ra!
Dương Khai trợn mắt há mồm, thật sự nhìn kỹ người tự xưng nữ nhân, hồi lâu mới nghiêm túc lắc đầu nói: - Thật không nhìn ra!
Nữ nhân kia cũng bị tức điên, mặt đỏ hết, tay vuốt cổ nói: - Mắt ngươi mù rồi, không nhìn thấy ta không có hầu kết hay sao?
Dương Khai mặt đầy chỉ đen: - Cái đó thì nhìn ra được, nhưng mà không thấy... những thứ khác.
Vừa nói, ánh mắt Dương Khai liếc qua ngực nàng.
Sắc mặt nữ nhân trầm xuống, sắp nhỏ ra nước, không nhịn được ưỡn ngực lên, liền thấy có một chút nho nhỏ trồi lên.
Dương Khai vỗ tay nói: - Giờ mới thấy được.
- Mắt chó ngươi mù thật rồi! Nữ nhân này tính tình không tốt, nghiến răng mắng.
Dương Khai lau mồ hôi trán, nói:
- Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi, đứa nhỏ nói chuyện phải văn minh, không được mắng người.
- Ngươi mới là đứa nhỏ, cả đời ngươi chỉ là trẻ con! Nữ nhân giận không thể nén, vung tay, một cột sáng bắn về phía Dương Khai.
Uy lực chiêu này không quá lớn, hơn nữa nữ nhân này ra ta không có sát khí, rõ ràng là chỉ tức giận Dương Khai cười nhạo nàng.
Hơn nữa đánh ra rồi, cũng mặc kệ phản ứng của Dương Khai, quay đầu bỏ đi.
Dương Khai cười hì hì vung tay, đánh tan công kích của nàng, nhìn lại đã thấy nữ nhân này cách xa mấy trăm trượng, quay đầu tức giận trừng hắn, thế mới tung người biến mất.
- Cô nương đừng đi mà, còn chưa thỉnh giáo phương danh! Dương Khai cười hì hì hô lớn.
Nhưng nào có đáp lại, nữ nhân kia đã sớm chạy đâu rồi, xem ra là bị Dương Khai chọc tức không nhẹ, bởi vậy không thèm để ý tới hắn, càng lười dây dưa quyền sở hữu Hỏa Vân Chi với Dương Khai.
Bị cái tên không nam không nữ này quấy rối, tâm tình Dương Khai bỗng trở nên vui vẻ.
Hắn thả ra thần niệm, tra xét xung quanh, xác định không còn linh dược khác, mới tế ra mộc thuyền, chạy về phía căn nguyên hệ hỏa nồng đậm.
Hiện tại hắn có thể xác định là Doãn Nhạc Sinh ở ngay trên hành tinh này, nhưng không biết chỗ cụ thể.
Tuy nhiên tới chỗ lực lượng căn nguyên nồng đậm thì tuyệt đối không sai, bởi vì khẳng định Doãn Nhạc Sinh cũng sẽ đến đó, chỉ cần tìm được Doãn Nhạc Sinh, có thể tra ra tung tích của Tiểu Tiểu.
Từ khi đến Tinh Giới, Dương Khai đã lạc mất Tiểu Tiểu, những năm qua hắn vẫn nhớ mãi, Tiểu Tiểu rất đặc thù, rất dễ khiến nó trở thành đối tượng bị cường giả theo dõi.
Hành tinh này rất kỳ lạ, Dương Khai ở trong Toái Tinh Hải đã lâu, cũng chưa thấy qua hành tinh nào sinh ra linh dược, nhưng chỗ này lại có, hơn nữa số lượng không ít.
Tất cả linh dược đều là hệ hỏa, cũng là vì lực lượng căn nguyên hệ hỏa tự sinh ra, mỗi một gốc linh dược đều dược linh đầy đủ, giá trị không nhỏ. Trên đường đi, Dương Khai hái được không ít thứ hữu dụng.
Hành tinh này có không ít võ giả đến, ngẫu nhiên Dương Khai còn gặp được một số người, bọn họ ít khi hành động một mình, cơ bản đều cặp đôi, hay tụ tập nhiều nhóm, đều là đệ tử tông môn, hay vốn là người quen.
Bọn họ đều hung thần ác sát, khí tức tràn đầy, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Một ngày sau, hắn cảm nhận được từ xa truyền đến dao động năng lượng to lớn.
Đang bay liền dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đó, hắn cảm nhận được lực lượng đế uy lan tỏa, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không lẽ có kẻ đột phá Đế Tôn Cảnh trong này?