Trên lôi đài, Dương Khai thế như mãnh hổ, như cầu vồng, chỉ hai quyền đã phá huỷ bí bảo phòng ngự của Phong Khê. Nhìn lại Phong Khê, thân hình thất tha thất thểu, há miệng phun ra máu tươi, chật vật không chịu nổi.
Thân hình hắn còn chưa kịp ổn định, Dương Khai bước nhanh đuổi kịp, lần nữa nện xuống quyền thứ ba.
Phong Khê con ngươi trợn tròn, chỉ cảm thấy một khí tức tử vong đánh ập tới, sắc mặt tái nhợt.
Hắn phát hiện mình đánh giá thực lực Dương Khai quá thấp, đối phương vừa ra tay liền liên miên bất tuyệt, đánh cho mình không hề có sức chống đỡ, sớm biết như thế, ngay từ đầu tế ra đòn sát thủ thì tốt rồi, hắn vốn nghĩ rằng giữa mình và Dương Khai hoàn toàn không có khả năng có chênh lệch trên thực lực, mà dù có chênh lệch thì cũng là mình áp chế đối phương, Dương Khai không có khả năng là đối thủ của mình, thế nhưng hiện tại xem ra, lại là mình quá ngây thơ.
Trơ mắt nhìn đầu quyền kia nện xuống, Phong Khê hít thở đều như ngừng lại, tròng trắng trong mắt co lại thành như cây châm.
Ngay vào lúc này, dị biến nổi lên.
Dương Khai đang khí thế hung hăng đánh tới bỗng nhiên biến sắc, dường như gặp phải thứ gì đánh lén, tay quyền đang công tới cấp tốc thu lại, ngay sau đó thân hình nhảy lên, nhẹ nhàng lui đi, sắc mặt ngưng trọng nhìn lại trên mu bàn tay mình.
Khí tức tử vong lập tức tiêu tan, bất quá Phong Khê lại kinh hô một tiếng, cũng đưa mắt nhìn trên cánh tay mình, ngay sau đó, hắn liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sắc mặt vô cùng mừng rỡ.
Bên kia, Dương Khai trợn to mắt nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của mình.
Trước đó hắn đang chuẩn bị đánh chết Phong Khê, bỗng nhiên trên mu bàn tay truyền đến một cảm giác nóng bỏng, hắn còn nghĩ là mình bị người nào đánh lén, cho nên cũng không quản giết chết Phong Khê, vội vàng lui ra, nghĩ bảo vệ tánh mạng của mình quan trọng hơn.
Có thể ở dưới tình huống hắn không hề phát hiện đánh lén trúng hắn, khẳng định là cường giả Đế Tôn Cảnh.
Chỉ có điều khiến hắn lấy làm lạ là, dường như Băng Vân cũng không phát hiện.
Bất quá chờ sau khi thối lui dò xét, Dương Khai lại phát hiện chuyện cũng không phải như mình nghĩ, chỗ mu bàn tay của hắn vẫn như cũ vô cùng nóng bỏng, nhưng không có dấu vết bị đánh lén, hơn nữa càng ngày càng nóng, dường như mình thò tay vào dung nham vậy.
Ngay lúc hắn nghi thần nghi quỷ, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỗ lôi đài đối diện, Phong Khê chợt gào to một tiếng, có vẻ đau đớn khó chịu.
Dương Khai giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Phong Khê một tay ôm cánh tay của mình, gào thét.
Chẳng những hắn như vậy, ngay trên khán đài bốn phía kia, cũng truyền đến những tiếng kinh hô gào thét.
Chuyện gì xảy ra? Dương Khai vẻ mặt ngưng trọng, đầy mặt mờ mịt, hắn dời mắt nhìn về hướng chỗ mọi người Băng Tâm Cốc, phát hiện Tử Vũ cũng đang một tay ôm cánh tay của mình, trên trán mồ hôi nhỏ giọt.
Bất quá Dương Khai bén nhạy phát hiện một vấn đề, đó là trạng huống này tất cả đều xuất hiện trên người tuổi trẻ, nhân số cũng không nhiều lắm, ước chừng chỉ có mười mấy người, nữ có nam có, hơn nữa đều là võ giả Đạo Nguyên Cảnh.
Lôi đài khán đài đều xảy ra biến cố như thế, cũng làm cho các Đế Tôn Cảnh thất kinh: không biết những nhân tài mới xuất hiện này rốt cuộc là thế nào? Băng Vân cũng không có ý dây dưa cùng Phong Huyền, vội vàng ân cần nhìn lại hướng Dương Khai.
Đám người An Nhược Vân, Tôn Vân Tú thì vây quanh bên cạnh Tử Vũ, hỏi thăm tình huống.
Còn không đợi các nàng hỏi rõ đến tột cùng là gì, đột nhiên điểm điểm sáng phát sinh trên mu bàn tay mười mấy người tuổi trẻ kia, trên cánh tay tràn ra như vô số đom đóm hội tụ, từ từ bay lên không trung, thoạt nhìn hùng vĩ tráng lệ.
- Đây là... Băng Vân trong đôi mắt đẹp chợt ngưng trọng, dường như lập tức hiểu rõ điều gì.
Những cường giả đến từ các đại tông môn Bắc Vực kia cũng kích động cả người run rẩy, chỉ vào các điểm sáng môi run run không thôi.
Cảm giác nóng rực trên mu bàn tay ngay lúc đó đột nhiên biến mất không thấy, Dương Khai lần nữa nhìn lại, phát hiện chỗ mu bàn tay nhiều thêm một cái dấu hình ngũ giác.
Trong đầu hắn linh quang nhoáng lên một cái, khẽ kêu lên:
- Tinh Ấn!
Dấu ngôi sao năm cánh này, rõ ràng là Tinh Ấn của Toái Tinh Hải đây mà, là chiến lợi phẩm hắn chiếm được từ trong Tứ Quý Chi Địa.
Lúc trước hắn dùng một cái danh ngạch thân phận Thanh Dương Thần Điện đi vào Tứ Quý Chi Địa, tổng cộng thu được 7 cái Tinh Ấn, sau đó giao cho Thanh Dương Thần Điện 6 cái, tự mình để lại một cái Ngũ Giác Tinh Ấn.
Thời gian qua lâu như vậy, Tinh Ấn một mực không có động tĩnh gì, Dương Khai gần như đều đã quên bẵng nó.
Không nghĩ tới ngay thời khắc mấu chốt trong trận chiến sinh tử giữa hắn cùng Phong Khê, bỗng nhiên xuất hiện dị tượng.
Tinh Ấn là bằng chứng để đi vào Toái Tinh Hải, chỉ có mang trên người Tinh Ấn, mới có tư cách đi vào Toái Tinh Hải. Mà Toái Tinh Hải kia, nghe đồn là địa phương năm đó Phệ Thiên Đại Đế cường giả đệ nhất của Tinh Giới bỏ mình, lại có người nói nơi đó ẩn giấu truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế, làm cho vô số cường giả chen lấn đổ xô đi vào.
Chỉ tiếc mỗi một lần Toái Tinh Hải mở ra, cường giả Đế Tôn Cảnh đều không thể đi vào, có thể đi vào trong đó chỉ có võ giả Đế Tôn Cảnh trở xuống.
Phệ Thiên Đại Đế đã chết mấy vạn năm, mấy vạn năm nay, vô số tông môn ở bốn vực Tinh Giới, đã từng phái vô số đệ tử tinh nhuệ đi vào Toái Tinh Hải, hy vọng có thể tìm được truyền thừa y bát của Phệ Thiên Đại Đế, hiểu rõ huyền bí năm đó Phệ Thiên Đại Đế có thể xưng bá Tinh Giới, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ... Thế nhưng không người nào thành công.
Bí mật của Phệ Thiên Đại Đế, dường như theo năm xưa ông rơi xuống, sớm đã chôn vùi ở nơi nào đó trong Toái Tinh Hải.
Nếu chỉ riêng điều này hấp dẫn, chưa chắc đã khiến nhiều võ giả như vậy động tâm, dù sao Phệ Thiên Đại Đế chỉ có một, truyền thừa cũng chỉ có một phần, đâu có dễ tìm.
Mấu chốt là ở trong Toái Tinh Hải, còn có vô số căn nguyên tinh tú còn sót lại, bất kỳ một võ giả nào chỉ cần chiếm được những căn nguyên tinh tú kia, là có thể dễ dàng tìm hiểu pháp tắc thiên địa, có thể nhanh hơn tấn thăng Đế Tôn Cảnh.
Từng có thuyết nói, Đế Tôn Cảnh ở Tinh Giới, trong mười người có bảy người là từng đi vào Toái Tinh Hải... có thể thấy được bí cảnh này đối với tăng lên của võ giả to lớn biết bao.
Đi vào Toái Tinh Hải với võ giả Đạo Nguyên Cảnh mà nói, chẳng khác nào chỉ cách nửa bước là bước vào cánh cửa Đế Tôn Cảnh, loại dụ dỗ này là bất kỳ một võ giả nào đều không thể chống lại được.
Cũng có rất nhiều cường giả Đế Tôn Cảnh, một mực tận sức tìm cửa vào Toái Tinh Hải, kỳ vọng có thể đi vào trong đó dò xét đến tột cùng.
Nhưng năm xưa lúc các vị đế tiễu trừ Phệ Thiên Đại Đế, đánh cho thiên địa vỡ nát, hoàn vũ chấn động, càn khôn điên đảo, tạo thành Toái Tinh Hải luôn ẩn giấu trong một khe nứt không gian, nên các cường giả kia căn bản khó mà tìm được lối vào.
Trận chiến ấy, Phệ Thiên Đại Đế bỏ mình, nhưng trước khi chết cũng kéo mấy Đại Đế chôn cùng.
Nói cách khác, trong Toái Tinh Hải chẳng những có khả năng có y bát của Phệ Thiên Đại Đế, mà còn có khả năng có truyền thừa của vài Đại Đế khác! Cho dù không tìm được truyền thừa của các vị Đại Đế này, thì tìm được bí bảo cùng nhẫn không gian lúc đại chiến bọn họ bỏ lại cũng rất tốt rồi! Phàm là có thể tìm được bất kỳ loại nào, thì từ đó về sau võ giả đó sẽ không bao giờ... rầu rỉ vì tài nguyên tu luyện nữa.
Đủ loại nguyên nhân, làm cho độ hấp dẫn của Toái Tinh Hải ở Tinh Giới hơn xa bất kỳ bí cảnh nào khác, là võ giả tinh anh của bốn đại vực Tinh Giới đều sẽ tham dự vào sự kiện trọng đại này.
Tứ Quý Chi Địa cùng so sánh, quả thực yếu hơn nhiều.
Lúc này bỗng nhiên Tinh Ấn tản ra điểm điểm sáng, lập tức Dương Khai sáng tỏ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Toái Tinh Hải mở ra! Trên khán đài, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, rất nhiều Đế Tôn Cảnh đồng loạt đứng bật dậy, vẻ mặt kích động.
Dương Khai cắn răng trừng mắt nhìn Phong Khê đứng ở cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: - Coi như mạng ngươi lớn!
Nếu như không phải Tinh Ấn bỗng nhiên có động tĩnh, thời khắc này khẳng định Phong Khê đã bị hắn đánh bị thương nặng. Cũng không biết người này mạng chưa tới lúc tuyệt hay là có vận may trong người, ở vào thời khắc mấu chốt lại thoát khỏi một kiếp.
Tinh Ấn đã có phản ứng, Dương Khai cũng không dám hành động tùy tiện, miễn cho xuất hiện đường rẽ dẫn tới không đi vào được Toái Tinh Hải, thì mất nhiều hơn được.
Phong Khê cũng có Tinh Ấn, hiển nhiên cũng sẽ đi vào Toái Tinh Hải.
Ở trên lôi đài này, hắn chỉ có thể phế bỏ Phong Khê, không thể đánh chết, miễn cho dẫn phát đại chiến giữa Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông, thế nhưng nếu đi vào Toái Tinh Hải, hắn hoàn toàn có thể dứt tuyệt hậu hoạn... cho nên thời khắc này hắn cũng không có tâm tư tiếp tục làm khó Phong Khê, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ.
Phong Khê nghe hắn nói vậy, há mồm muốn phản bác nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Dương Khai, hắn không khỏi co rụt đầu lại, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống.
Trước đó đánh nhau với Dương Khai thời gian ngắn ngủi, hắn bị áp chế không có mảy may cơ hội thở dốc, trong lòng đã phủ lên một tầng bóng tối, lúc này sao còn dám khiêu khích hắn?
Trên lôi đài, Dương Khai xoay chuyển ánh mắt, thấy trên khán đài có mười mấy người giống hắn, trên cánh tay tản ra điểm sáng, mà mười mấy người này, đa số bên cạnh đều đứng một vị Đế Tôn Cảnh, đang ân cần dặn dò bọn họ.
Bọn họ không thể nghi ngờ đều là nhân tài mới xuất hiện của các đại tông môn Bắc Vực, là đi theo các vị Đế Tôn Cảnh tới đây chúc mừng.
Tử Vũ cũng trong số này, đám người An Nhược Vân, Tôn Vân Tú vây quanh nàng, Tôn Vân Tú đang dặn dò nàng gì đó, Tử Vũ không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn lên hướng Dương Khai bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai khẽ gật gật đầu.
Tử Vũ cũng là người có Tinh Ấn, tự nhiên sẽ cùng hắn đi vào Toái Tinh Hải, đến lúc đó nếu ở bên trong chạm mặt, thật ra có thể cùng nhau hợp tác.
Dương Khai biết về Toái Tinh Hải thật ra cũng không nhiều, mặc dù hắn cũng coi là đệ tử ký danh của Thanh Dương Thần Điện, thậm chí có Thanh Dương Kim Lệnh cao cấp nhất, nhưng hắn không được các vị Đế Tôn Cảnh của Thanh Dương Thần Điện chỉ dẫn nhiều lắm, cũng không có cố ý hỏi thăm Ôn Tử Sam cùng Cao Tuyết Đình về chuyện Toái Tinh Hải, nên về điểm này hắn không hiểu rõ bằng các đệ tử xuất thân đại tông môn kia.
Đợi sau khi vào Toái Tinh Hải, nếu gặp người quen, thật ra có thể hỏi thăm một chút tin tức, hoặc là tự mình từ từ lục lọi dò xét.
Nếu nói người hắn quen biết cũng không ít, đệ tử tinh anh của Thanh Dương Thần Điện đa số hắn đều biết, còn có những nhân tài mới xuất hiện của Nam Vực kia, trên cơ bản đều từng quen biết từ trong Tứ Quý Chi Địa... chuyến này khẳng định những người đó cũng đi vào Toái Tinh Hải.
Ngay lúc Dương Khai trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai biên truyền đến tiếng Băng Vân truyền âm: - Toái Tinh Hải là một cơ duyên lớn lao, nhưng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, còn sống trở về chính là thắng lợi!
Dương Khai nghiêm túc gật đầu.
Băng Vân hiển nhiên còn muốn dặn dò hắn thêm điều gì, nhưng đã không có cơ hội... Ngay sau đó, từ điểm điểm sáng trên mu bàn tay mọi người kia bỗng nhiên tràn ra ánh sáng rực rỡ, đồng loạt hội tụ trên đỉnh đầu mọi người, chớp mắt một cái, các điểm sáng lại trực tiếp hội tụ thành một cánh cửa ánh sáng...