Biến cố xảy ra nhanh như chớp, làm người ta hoa mắt, đám người nữ nhân áo hồng không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, Giang Chu Tử đã bị trọng thương.
Đoàn người Thái Thanh Đảo đều kinh hãi, tràn đầy hoảng loạn.
- Tiền bối? Nữ nhân áo hồng khó hiểu thì thào, vừa rồi nàng nghe Giang Chu Tử gọi thiếu nữ kia là tiền bối! Giang Chu Tử đại nhân là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh mà, có thể được lão gọi là tiền bối.... chẳng phải cường giả Đế Tôn Cảnh đỉnh phong? Hiểu được điều này, nữ nhân áo hồng cả người run run, không còn dám ngông nghênh phách lối nữa.
- Coi như quyết đoán! Băng Vân nhàn nhạt nhìn Giang Chu Tử tự chặt một tay, cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt, không rõ là bởi nàng bản tính thiện lương, hay là vì đang bị thương mà không tiện ra tay nữa.
Nhưng mà Giang Chu Tử đúng là người quyết đoán, vừa rồi nếu không phải lúc mấu chốt tự chặt một tay, lão tuyệt đối sẽ chết ở đây. Hiện giờ nhìn thảm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được mạng.
- Tiền bối... trước đó Giang mỗ có mắt không tròng mạo phạm tiền bối, xin tiền bối đại nhân đại lượng, tha cho ta một mạng! Giang Chu Tử cố nén đau đớn thấu tim, lên tiếng cầu xin.
Hiện tại tính mạng đoàn người Thái Thanh Đảo đều nằm trong tay thiếu nữ này, nếu đối phương không chịu bỏ qua, mấy người bọn họ chết là chắc. So với tính mạng, một chút cốt khí có là gì, cầu xin một vị Đế Tôn tam tầng cảnh cũng không phải chuyện xấu mặt.
Băng Vân nhàn nhạt liếc Giang Chu Tử, thần sắc lạnh nhạt, không lộ vui buồn, làm cho Giang Chu Tử cảm giác khó thở, không biết chờ đợi bọn họ sẽ là vận mệnh gì.
Hồi lâu sau, Băng Vân mới hé môi hồng, vung tay: - Cút!
Giang Chu Tử nghe vậy mừng rỡ, vội nói: - Cảm ơn tiền bối không giết! Nói rồi, lão quay lại quát đoàn người Thái Thanh Đảo: - Đi!
Người Thái Thanh Đảo làm sao dám chần chờ, vội vàng theo lão chạy xa khỏi hải vực này, mỗi người đều dốc hết sức, chỉ sợ Băng Vân đổi ý.
Dương Khai cũng không ngăn cản, hắn cũng nhìn ra, hiện tại Băng Vân thật không thích hợp ra tay nữa. Dù sao đối phương còn có một Đế Tôn Cảnh, thật bức ép cùng đường, người ta cá chết lưới rách, vậy không hẳn là chuyện tốt. Dù sao lần này bọn họ không bị hại gì, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đợi cho người Thái Thanh Đảo đi rồi, Băng Vân mới nhìn xung quanh, khẽ than: - Không ngờ, lại trực tiếp về đến Bắc Vực!
- Tiền bối, nơi này thật là Bắc Vực? Dương Khai nhướng mày.
Băng Vân gật đầu: - Phải! Nơi này là Bắc Vực Băng Hải. Thái Thanh Đảo là một thế lực nơi này, coi như không kém. Còn có Vấn Tình Tông cũng là ở Bắc Vực, một trong những tông môn đứng đầu!
Băng Vân vốn là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, sống ở Bắc Vực không biết bao nhiêu năm, cho nên nắm rõ địa hình cùng thế lực nơi này như lòng bàn tay.
Nàng nói rồi, quay sang nhìn mấy người Phạm Hinh, nói: - Muốn đi sư môn xem không?
Mấy người Phạm Hinh nghe vậy, gật đầu như gà mổ thóc. Tuy rằng các nàng được Băng Vân thu vào môn hạ, nhưng vẫn không có đi qua Băng Tâm Cốc, đối với sư môn mà sư tôn sáng lập vẫn luôn hướng tới, hiện tại đột nhiên đến Bắc Vực, tự nhiên muốn đi xem thử.
- Vậy đi thôi, ta cũng đã lâu chưa trở về. Băng Vân mỉm cười, nói tiếp: - Không biết các tiểu nha đầu kia hiện giờ thế nào.
Các tiểu nha đầu mà nàng nói, hẳn là nhóm đệ tử chiêu mộ đầu tiên khi nàng sáng lập Băng Tâm Cốc. Dương Khai xem chừng các nàng đều là cường giả Đế Tôn Cảnh, cũng chỉ có Băng Vân, mới gọi các nàng là tiểu nha đầu.
- Tiền bối, thương thế của ngài... Dương Khai lo lắng nhìn nàng.
- Còn cần điều dưỡng, không ra tay thì không cần lo. Băng Vân đáp, vừa rồi dù nàng một chiêu trọng thương Giang Chu Tử, nhưng thật ra không dùng nhiều lực lượng, nhẹ nhàng chỉ ra một cái rồi thôi. Đầu tiên là Giang Chu Tử khinh địch, hai là cảnh giới áp chế, Băng Vân là Đế Tôn tam tầng cảnh đối phó nhất tầng cảnh như Giang Chu Tử thì quả thật không tốn nhiều sức, dù có bị thương thì cũng chỉ là một chiêu thuận tay mà thôi.
Đoàn người Phạm Hinh muốn đi Băng Tâm Cốc xem thử, Dương Khai tự nhiên cũng phải đi. Không nói đâu, hắn nghĩ ngày sau Tô Nhan nếu đến Tinh Giới, nói không chừng có thể bái vào môn hạ Băng Tâm Cốc, dù sao công pháp cùng thể chất của nàng truyền thừa chung một mạch với Băng Tâm Cốc.
Hơn nữa, Dương Khai còn muốn an trí Lưu Tiêm Vân ở Băng Tâm Cốc.
Lưu Tiêm Vân cùng hắn dù gì cũng là tình nghĩa sư huynh muội, trong thời gian này ở chung cùng trải hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hắn có chuyện cần làm, không thể vẫn dẫn theo Lưu Tiêm Vân.
Băng Tâm Cốc tuyệt đối là chỗ ở tốt nhất cho Lưu Tiêm Vân, Băng Tâm Cốc chỉ thu nữ đệ tử, Lưu Tiêm Vân lại là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, còn từ Tinh Vực bên dưới xông lên đây, nói về tư chất kiên cương đều là tốt nhất. Hiện giờ tu vi không cao, nhưng đó là vì Lưu Tiêm Vân vẫn mãi không có tài nguyên tu luyện tốt, nếu được tông môn bồi dưỡng, thành tựu tương lai của Lưu Tiêm Vân tuyệt đối không kém.
Bất cứ võ giả nào từ Tinh Vực bên dưới xông lên, đều có tiền đồ không tầm thường, Dương Khai tin tưởng Băng Vân cũng sẽ không từ chối nàng.
Chỉ là hiện tại còn chưa có cơ hội, Dương Khai cũng chưa nói với Băng Vân.
Ngược lại là đoàn người Lăng Âm Cầm, Dương Khai không biết bọn họ tính thế nào.
Nghĩ vậy, Dương Khai quay sang hỏi Lăng Âm Cầm: - Lăng đại tỷ, các người muốn đi đâu?
Lăng Âm Cầm trầm ngâm một lát, nói: - Ta muốn đi Đông Vực!
- Đông Vực?
Dương Khai nhướng mày, không rõ nàng muốn đi Đông Vực để làm gì.
Băng Vân lên tiếng: - Ngươi cũng là bạn của Dương Khai, tu vi cũng không kém, nếu có ý gia nhập Băng Tâm Cốc ta, bổn cung có thể thu ngươi.
Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng đã không kém rồi, nếu có cơ duyên không chừng có thể thăng cấp Đế Tôn Cảnh, võ giả như thế thì tông môn nào cũng hoan nghênh. Băng Vân nói lời này, đương nhiên là bởi nể tình Dương Khai biết được Lăng Âm Cầm mới thoát khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, tạm thời còn không có chỗ đi.
Lăng Âm Cầm mỉm cười, nói: - Ý tốt của tiền bối, vãn bối xin nhận. Chỉ là... phu quân của vãn bối xuất thân Thiên Lang Cốc Đông Vực, vãn bối muốn đưa tro cốt phu quân trở về, đây cũng là tâm nguyện trước khi lâm chung.
Nhắc đến phu quân của mình, sắc mặt Lăng Âm Cầm ảm đạm hơn, chìm vào hồi ức, mắt đỏ lên.
Băng Vân khen ngợi: - Ngươi cũng là nữ nhân si tình, lần này đi Đông Vực đường xá gian khổ, trên đường phải cẩn thận. Đợi an trí xong tro cốt của phu quân ngươi, nếu còn muốn đến Băng Tâm Cốc, cứ việc đến đây.
Lăng Âm Cầm cảm kích: - Cám ơn tiền bối ưu ái!
Có lời của Băng Vân, ngày sau Lăng Âm Cầm không còn chỗ đi, hoàn toàn có thể đến Bắc Vực gia nhập Băng Tâm Cốc, coi như còn một đường lui.
- Về đất liền rồi nói sau. Băng Vân nhìn sang Dương Khai.
Dương Khai gật đầu, tế ra lâu thuyền, đoàn người lên thuyền, theo Băng Vân chỉ dẫn bay về phía đất liền.
Băng Hải không giống Tịch Hư Hải, một đường bình yên, không gặp nguy hiểm gì. Băng Vân vẫn ở trong khoang trị thương không ra, Dương Khai lại nói cho Lưu Tiêm Vân tính toán của mình, hỏi nàng có muốn ở lại Băng Tâm Cốc.
Lưu Tiêm Vân cũng không chần chờ, lập tức đồng ý.
Nàng cũng biết, mình không thể nào đi theo sau Dương Khai, dù sao thực lực hai người chênh lệch nhiều quá. Đi theo Dương Khai sẽ chỉ trở thành cục nợ, nếu là thế, còn không bằng gia nhập Băng Tâm Cốc, ở lại tông môn tu luyện.
Được Lưu Tiêm Vân đồng ý, Dương Khai mới tìm cơ hội nói chuyện này với Băng Vân.
Băng Vân tự nhiên không từ chối, liền đồng ý ngay, nàng là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, thu người nhập môn tự nhiên chỉ là chuyện một câu nói, không cần phải hỏi ý người khác.
Trước sau không quá 5 ngày, mọi người liền nhìn thấy đất liền.
Dương Khai gọi mọi người lên sàn tàu, nhìn Băng Vân, cười gượng nói: - Tiền bối, ngài có nên thay đổi dung mạo?
Mấy ngày trước người như Giang Chu Tử cũng không tránh khỏi động lòng với Băng Vân, Dương Khai sợ Băng Vân vào đất liền sẽ vì dung mạo mà dẫn tới rắc rối.
Mấy người Phạm Hinh nghe thế, đều cười trộm, tuy rằng nhan sắc chúng đệ tử đều không kém, nhưng vừa so sánh với Băng Vân là lập tức không bằng. Băng Vân tinh khiết hoàn mỹ, bất cứ người con gái nào cũng không thể so sánh được, rất dễ khiến nam nhân sinh ra lòng chiếm lấy bảo hộ.
- Trên đời này cũng bởi vì có nhiều kẻ vô sỉ ra vẻ đạo mạo trang nghiêm mơ ước mỹ nữ, mới làm nữ nhân chúng ta phiền hà như thế!
Băng Vân không vui hừ lạnh.
Dương Khai lau mồ hôi lạnh: - Tiền bối nói lời này lại nhìn ta làm gì, ta vô tội mà.
- Hừ! Băng Vân hừ khẽ, cũng không phản bác nữa, hiển nhiên là biết mỹ sắc của nàng luôn dẫn tới rắc rối không cần thiết.
Dương Khai lấy ra một món, đưa cho Băng Vân: - Tiểu tử có một cái mặt nạ, vừa thích hợp cho tiền bối sừ dụng, nếu tiền bối không chê thì cứ việc dùng.
- Mặt nạ này luyện chế không sai, lấy đâu ra vậy? Băng Vân liếc mặt nạ mỏng như cánh ve, khen ngợi.
- Đây là Tang Đức luyện chế. Dương Khai cười hắc hắc.
Ngày đó Tang Đức dẫn hắn ra biển, chính là mang theo mặt nạ này, nếu không phải Dương Khai biết trước, khẳng định không thể nhận ra lão. Sau đó Tang Đức bị Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti liên thủ đánh chết, mặt nạ này tự nhiên cũng thành chiến lợi phẩm của hắn.
Băng Vân đã vươn tay ngọc ra liền rụt về, tràn đầy chán ghét:
- Là tên kia luyện chế? Hắn đã dùng qua?
- Quả thật đã dùng qua. Dương Khai gật đầu.
Băng Vân trừng Dương Khai: - Vậy thì không cần nữa.
Không biết tiểu tử này nghĩ kiểu gì, lấy ra đồ mà một lão già đã dung qua cho nàng, hơn nữa còn dán lên mặt, nữ nhân nào mà không ngại chứ.
Nói rồi, Băng Vân bấm pháp quyết, trên mặt co rút.
Sau đó, mặt nàng liền sưng lên, nhìn coi như xinh đẹp, nhưng không còn cảm giác kinh diễm trước đó.
- Tiền bối thường làm như thế. Dương Khai thấy Băng Vân thuần thục thay đổi dung mạo, liền biết nàng là chuyên gia chuyện này.
Băng Vân nói: - Không thì ngươi nghĩ trước kia ta làm sao xông pha Tinh Giới?