Dương Khai hết chỗ nói, nhìn Giang Chu Tử này, thầm nghĩ ta có câu nào không coi Thái Thanh Đảo ra gì? Không hiểu lão già này nghĩ kiểu gì nữa.
Ngược lại một đoàn Đạo Nguyên Cảnh sau lưng lão nghe thế, lập tức tràn đầy căm phẫn, giống như bị sỉ nhục, mỗi người đều thầm vận chuyển nguyên lực, mặt không ý tốt nhìn đoàn người Dương Khai, sẵn sàng ra tay.
Dương Khai bình ổn nén giận, nói: - Ta không có ý này, chẳng qua cảm thấy nếu chuyện đã xảy ra, cũng nên có cách giải quyết chứ. Giang đảo chủ không ngại nói ra, chúng ta tiếp nhận là được rồi!
Giang Chu Tử cười lớn, châm chọc: - Tiểu tử thật là nói không biết ngượng!
Nữ nhân áo hồng lại tiến lên, nỏi nhỏ mấy câu với Giang Chu Tử, trong lúc nói, ánh mắt không ngừng liếc về phía Băng Vân, trong mắt lóe ra một tia châm chọc.
Mấy người Phạm Hinh thấy thế, sắc mặt đều trầm xuống, dù không biết nữ nhân kia nói gì với Giang Chu Tử, nhưng vừa nhìn là biết muốn bất lợi với sư tôn.
Trước mắt sư tôn đang vào lúc mấu chốt trị thương, không chịu nổi một chút quấy rầy, kẻ này muốn làm gì sư tôn?
Nghĩ vậy, Phạm Hinh cùng các sư tỷ muội lén nháy mắt ra hiệu, lặng lẽ di động, che chắn cho Băng Vân.
Bên kia, Giang Chu Tử hừ lạnh, nhìn Dương Khai: - Các ngươi dọa chạy quà tặng của đảo ta vốn định dâng tặng Vấn Tình Tông, đúng là tội ác tày trời, tội không thể tha!
Hắn ba lần bốn lượt nhắc tới Vấn Tình Tông, tuy rằng Dương Khai chưa nghe qua, nhưng cũng khẳng định tông môn này có lai lịch không nhỏ ở Bắc Vực, bằng không làm sao khiến cho người Thái Thanh Đảo quan tâm chuẩn bị quà tặng đến thế.
Dương Khai không xen ngang, lẳng lặng nhìn Giang Chu Tử, chờ đợi câu sau.
- Hiện tại quà tặng chưa bắt được, nhưng nếu các ngươi chủ động chịu bồi thương, vậy chưa hẳn không thương lượng được!
Dương Khai bình thản nói:
- Giang đảo chủ muốn chúng ta bồi thường thế nào?
Giang Chu Tử hừ lạnh, chỉ ra, nói: - Để lại thiếu nữ này, những người còn lại có thể cút!
Lúc lão mới đến đây, một bụng tức giận, cỏn không chú ý tới Băng Vân, nhưng vừa rồi nữ nhân áo hồng nhắc nhở, lão mới phát hiện trong đoàn người có một thiếu nữ cực phẩm.
Giang Chu Tử sống đã nhiều năm, còn chưa từng thấy nữ nhân tinh khiết hoàn mỹ như vậy. Tuy rằng nhìn Băng Vân bị thương không nhẹ, đang trong điều trị, nhưng khí chất như nữ thần trên trời, không dính bụi trần, vẫn làm lão chấn động không thôi.
Nữ nhân tinh thuần như vậy, trong thiên hạ này chỉ sợ không tìm được người thứ hai.
Lão muốn lấy Băng Vân cũng không phải cho mình, mà dâng cho Vấn Tình Tông. Lam Anh Thú không còn, quà tặng không có, nhưng nếu đổi thành thiếu nữ này, không chừng có thể lấy được niềm vui của Vấn Tình Tông.
Người Vấn Tình Tông tuy rằng lấy tình nhập đạo, nhưng nghe nói bọn họ tu luyện công pháp đa tình đa nghĩa, nhập tình càng sâu, tu vi càng cao, mỗi một đệ tử Vấn Tình Tông đều có không thiếu nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, càng đừng nói thiếu tông chủ Vấn Tình Tông.
Dâng thiếu nữ này làm quà cho thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, khẳng định thiếu tông chủ sẽ vui vẻ, đây là đối tượng nhập tình cực tốt, thiếu tông chủ vui vẻ, Thái Thanh Đảo bọn họ còn không sợ được nâng đỡ?
- To gan! Các đệ tử Băng Tâm Cốc vừa thấy Giang Chu Tử chỉ vào sư tôn nói thế, giận sắp điên lên, không khỏi quát lớn.
Giang Chu Tử sầm mặt, lạnh giọng quát: - Ngươi nói gì? Có gan lặp lại lần nữa!
Phạm Hinh cắn răng, đang muốn nói mấy câu, Dương Khai khoát tay chặn lại. Sau đó, Dương Khai thản nhiên nhìn Giang Chu Tử, thần sắc đùa cợt: - Giang đảo chủ, ngươi xác định... muốn để lại cô gái này?
Trong lòng hắn thật là buồn cười, tốt xấu gì Băng Vân cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, bởi vì tu luyện huyền công, cho nên toàn thân tinh khiết hoàn mỹ, hơn nữa nhìn bề ngoài không khác gì thiếu nữ. Giang Chu Tử này thật mù mắt, không biết trời cao đất rộng, lại muốn cưỡng chế bắt lấy Băng Vân.
Thật không biết chữ chết viết thế nào.
- Ngoài thiếu nữ nây, những người còn lại cút ngay cho bổn tọa, cho các ngươi 10 nhịp thở, không đi, vậy đừng đi nữa! Giang Chu Tử liếc Dương Khai, không kiên nhẫn quát, sát khí tràn ra, uy phong lẫm liệt.
- Được được được, chúng ta đi! Dương Khai gọn gàng vung tay, muốn dẫn những người khác đi.
- Phế vật! Nữ nhân áo hồng Thái Thanh Đảo khinh bỉ liếc Dương Khai, tràn đầy trào phúng. Theo nàng thấy, mấy người Dương Khai vì an toàn của bản thân mà từ bỏ đồng bọn, quả thật là biểu hiện hèn nhát, trong lòng khinh bỉ. Dù cho giữ lại Băng Vân là nàng đề nghị, nhưng không cản trở nàng khinh bỉ đoàn người Dương Khai.
Các võ giả Thái Thanh Đảo khác dù không nói gì, nhưng đều toát ra vẻ trào phúng.
- Dương đan sư! Phạm Hinh dậm chân, tức giận nhìn Dương Khai, tràn đầy thất vọng, nàng không nhở Dương Khai lại dễ dàng từ bỏ sư tôn như vậy, chẳng lẽ hắn không nhìn ra sư tôn đang trị thương hay sao?
- Yên tâm! Dương Khai nháy mắt với nàng, thần sắc như nắm giữ tất cả.
Phạm Hinh thấy vậy, cũng không nói nữa, lo lắng liếc Băng Vân, đoàn người đi theo Dương Khai rút đi.
Giang Chu Tử vẫn không chờ được xông lên, vươn tay chụp lấy Băng Vân, xem ra là muốn khống chế Băng Vân, đem về Thái Thanh Đảo trước.
Lão nhìn dung mạo điềm nhiên của Băng Vân, trong lòng vẫn không khỏi cảm khái, trên đời này sao có nữ nhân tinh khiết như vậy? Nhìn nàng, ngay cả lão không ưa nữ sắc vẫn khó tránh động lòng, sinh ra xúc động muốn mang nàng về bảo hộ.
Lão như thấy được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn với Băng Vân sau này.
Không được không được, thiếu nữ cực phẩm như vậy không thể tiện nghi cho thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, phải giữ lại cho mình hưởng thụ! Trong lòng nổi lên tham luyến, kích động không thôi.
Đúng lúc này, Băng Vân nhắm mắt trị thương, lại đột nhiên mở mắt ra.
Khựng...
Nhìn vào đôi mắt đẹp, Giang Chu Tử cảm giác tim mình như bị cây chùy lớn nện mạnh vào, không dời mắt được.
Đó là ánh mắt tinh khiết cỡ nào, thậm chí Giang Chu Tử xuyên qua đôi mắt đó nhìn thấy ảnh ngược của mình, đôi mắt như dòng suối, một vầng trăng, làm người ta không thể quên được, như ấn vào linh hồn.
Giang Chu Tử càng thêm kiêng quyết phải giữ lại thiếu nữ này, một mình hưởng thụ. Tu luyện đã nhiều năm, lão còn chưa từng có xúc động với nữ nhân mới gặp lần đầu như thế.
- Đừng nhúc nhích, bổn tọa sẽ không làm ngươi bị thương! Giang Chu Tử cố làm giọng mình ôn hòa hơn, sợ làm kinh động thiếu nữ này, nói rồi bàn tay đã muốn đặt lên bả vai Băng Vân.
Lúc này, Băng Vân giơ một tay lên, nhẹ nhàng chỉ về phía bàn tay vươn ra của Giang Chu Tử.
Động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, không một chút khói lửa.
Giang Chu Tử thất thần, nhưng ngay lập tức, sắc mặt lão đại biến.
Bởi vì Băng Vân vừa ra tay, lão đột nhiên nhận ra dao động lực lượng cực kỳ khủng bố từ Băng Vân.
Thiếu nữ này... đó là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh!
Lúc trước lão thấy đoàn người Dương Khai, tu vi không đều, lợi hại nhất chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, Băng Vân lại đang trị thương, cho nên lão không chú ý kỹ, chỉ cho là tu vi Băng Vân không khác Dương Khai là mấy, cũng không để trong lòng.
Nhưng hiện tại lão nhận ra mình không thể nhìn thấu tu vi Băng Vân, thế mới hiểu mình phạm phải sai lầm bằng trời.
Đúng là mắt chó mù rồi mà, làm sao lại đi muốn bắt một cường giả như thế? Nếu sớm biết thực lực Băng Vân khủng bố như thế, nói gì lão cũng không dám vô lễ.
Đảo chủ Thái Thanh Đảo cũng chỉ mới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh mà thôi, toàn bộ Thái Thanh Đảo cũng không ai là đối thủ với thiếu nữ này.
Trong lòng chấn động, lão muốn bức ra lùi lại, nhưng mơ hồ có lực lượng vô hình trói buộc lão tại chỗ, không thể động đậy.
Động tác của Băng Vân nhìn chậm chạp nhẹ nhàng, nhưng không thể tránh né chạm lên bàn tay Giang Chu Tử.
- Tiền bối tha mạng! Giang Chu Tử hoảng sợ hét lớn, sắc mặt trắng bệch.
Vừa dứt lời, lão cảm thấy bàn tay tê rần, giống như bị kim đâm, sau đó hơi lạnh kỳ lạ tràn ra.
Lão mở to mắt nhìn ra, tâm tình chìm xuống tận đáy.
Bởi vì trong lòng bàn tay của lão, một đóa hoa băng trắng nở rộ, hoa băng cực kỳ xinh đẹp, điêu khắc hoàn mỹ, tựa như cảnh sắc xinh đẹp nhất trên đời, làm người ta nhìn mà lưu luyến.
Giang Chu Tử lại không có lòng dạ thưởng thức, bởi vì đóa hoa băng xuất hiện, cánh tay lão đột nhiên kết băng, đồng thời bằng mắt thường thấy được nó đang lan tràn ra. Nơi lớp băng đi qua, cánh tay liền mất tri giác, hơi lạnh lan đến linh hồn, như có thể đóng băng thần hồn.
Nhìn lớp bắt sắp lan đến ngực, Giang Chu Tử cắn đầu lưỡi, khép tay thành đao, hung hăng chém ngang bả vai.
Phập...
Máu tươi phun ra, một cánh tay đứt rời, Giang Chu Tử mới cảm giác lực lượng trói buộc mình biến mất, trong hoảng hốt, lão vội vàng lùi ra sau, giật ra khoảng cách với Băng Vân.
Đợi đứng vững được, trên trán lão toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt trắng bệch, vội vàng lấy ra liệu thương đan nhét vào miệng, sợ hãi kiêng kỵ nhìn về phía Băng Vân.
Với thực lực mạnh mẽ mà Băng Vân mới biểu hiện, nếu thật muốn đánh tới, lão căn bản không thể ngăn cản!
Hiện tại lão chỉ có thể cầu nguyện Băng Vân không phải người thích giết chóc, sẽ niệm tình mình chịu khổ mà bỏ qua cho mình một mạng.
Bên này, một đoàn Đạo Nguyên Cảnh Thái Thanh Đảo đều choáng váng.
Bọn họ chỉ thấy Giang Chu Tử phóng về phía Băng Vân, sau đó Băng Vân vung tay, Giang Chu Tử vội vàng lùi lại, tự chặt một tay.