Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2394: Muốn thì tới cướp




Chờ cho Dương Khai thu Ích Hải Toa vào nhẫn không gian, mới đứng lên.

Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti đã chờ lâu, Dương Khai cũng không hỏi kết cục Tang Đức thế nào, hai người dẫn theo Thiên Khôi truy đuổi Tang Đức, nếu còn để hắn chạy được, vậy mới là trò cười.

Thực ra, Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti chỉ cần trong vòng nửa chung trà đã diệt được Tang Đức, thời gian còn lại thì hai nàng kiểm tra đảo nhỏ một vòng, lấy đi những thứ có giá trị.

Thu Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti vào Huyền Giới Châu, Dương Khai mới rời khỏi lòng đất, tế ra mộc thuyền của mình, bay đi Thông Thiên Đảo.

Người khác thì không dám làm thế ở trong Tịch Hư Bí Cảnh, bởi vì bay kiểu này tiêu hao rất nhiều nguyên lực, đến lúc đó bổ sung lại thì rất phiền phức, cho nên võ giả nào ra biển đều dùng lâu thuyền, tốc độ không chậm, lại tiết kiệm nguyên lực.

Dương Khai không lo chuyện này, hắn có vô số nguyên tinh, còn có Huyền Giới Châu, dù cạn kiệt nguyên lực, chỉ cần vào Huyền Giới Châu tu luyện một hồi là khôi phục xong.

Hiện tại lấy được Ích Hải Toa, vị trí cửa ra thì chỉ tìm một trong hai người Băng Tâm Các chủ và Thông Thiên Đảo chủ là được.

Dương Khai không không muốn tiếp xúc với Thông Thiên Đảo chủ, còn bên Băng Tâm Các chủ thì chưa hẳn không gặp được, lúc này Dương Khai lại may mắn, may mà trước khi đến đây có đi Băng Tâm Các một chuyến, nhận lời làm đan sư.

Hiện tại hắn coi như ở ngay kế bên, chỉ là Băng Tâm Các chủ dù sao cũng là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, không phải hắn muốn gặp là gặp. Dù có gặp, hợp tác với cường giả như vậy đi ra ngoài, cũng phải vô cùng cẩn thận.

Một đường bình yên, không quá 3 ngày, Dương Khai về đến bến cảng Thông Thiên Đảo.

Rất nhiều võ giả ở bến cảng thấy hắn một đường bay về, đều không khỏi chú ý, kinh ngạc không thôi, không rõ Dương Khai gặp chuyện gì ở trên biển mà không có lâu thuyền cùng đồng bạn.

Dương Khai mặc kệ những ánh mắt quái dị đó, đi thẳng vào Thông Thiên Thành.

Đến trước động phủ, Dương Khai lấy ra lệnh bài mở cấm chế, mới đặt chân vào, hắn liền khựng lại, bản năng cảm nhận không đúng, vung tay đánh một chưởng vào hư không, nguyên lực cuồng bạo tuôn trào.

Oành... tiếng nổ vang dội, động phủ rung chuyển dữ dội, hào quang cấm chế không ngừng lấp lóe.

Dương Khai bị lực lượng khổng lồ đánh tới, văng ra như miếng vải, ở trên không phun mấy ngụm máu, rớt mạnh xuống đất.

Đế Tôn Cảnh!

Ánh mắt Dương Khai hoảng sợ,hắn không thể ngờ ở trong động phủ của mình lại có Đế Tôn Cảnh mai phục! Dù cho đối phương chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, một đòn này không phát huy toàn lực, nhưng Dương Khai vội vàng đối phó, cũng chịu thiệt không nhỏ.

Hắn vội bò dậy, lau máu trên miệng, trợn mắt nhìn vào trong.

Chỉ thấy bên trong có một người thần sắc kinh ngạc, không ngờ mình đánh lén lại không thể hạ gục được Dương Khai, còn làm hắn thừa cơ bỏ chạy. Không rõ vì sao, sắc mặt người này trắng bệch, xem ra vốn đã bị thương không nhẹ.

- Bàng Quảng! Thấy rõ người này, Dương Khai liền nghiến răng quát.

Kẻ mai phục trong động phủ đánh lén mình không ai khác, chính là Bàng Quảng thành chủ Cao Thành cùng theo mình vào đây!

Mấy ngày trước Dương Khai còn chưa rời Thông Thiên Thành, trên đường vô tình đụng mặt Bàng Quảng, chỉ là khi đó hai bên đi ngang qua, không ai chào nhau, nhưng không ngờ giờ lại gặp ở tình cảnh này.

Ánh mắt chuyển qua, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, trong lòng tuôn trào sát khí.

Bởi vì lúc này, một tay Bàng Quảng đặt trên đầu Lưu Tiêm Vân, lực lượng tích tụ, có thể lấy mạng Lưu Tiêm Vân bất cứ lúc nào!

Vì sao Bàng Quảng ờ trong này, lại làm sao bắt giữ Lưu Tiêm Vân, Dương Khai không biết, nhưng tình hình hiện tại khiến hắn sợ ném chuột vỡ đồ.

Lưu Tiêm Vân bị nắm giữ tính mạng, người run run, mặt không chút máu, nhìn Dương Khai bị thương, không khỏi kinh hô: - Sư huynh..." Trong mắt nàng tràn ngập lo lắng không yên, cùng với nồng nặc áy náy tự trách.

Mấy ngày trước Dương Khai rời Thông Thiên Thành, đã hỏi nàng có đi theo không, chỉ là Lưu Tiêm Vân lựa chọn ở lại. Hiện giờ mới thấy quyết định này sai lầm, nếu theo Dương Khai, nàng sẽ không bị bắt giữ uy hiếp Dương Khai.

Hôm trước nàng ra ngoài một chuyến, cũng không đi xa, chỉ đến động phủ mấy người Lăng Âm Cầm để quen đường, nghĩ rằng ngày sau mọi người là hàng xóm, có thể qua lại nhiều hơn.

Trên đường trở về bị Bàng Quảng theo dõi, vừa vào động phủ đã bị khống chế.

- Ta không sao! Dương Khai phun hết máu trong miệng, nhìn Lưu Tiêm Vân hỏi:

- Hắn không làm gì muội chứ?

Lưu Tiêm Vân lắc đầu: - Không có, hắn chỉ đang đợi huynh về!

Dương Khai vẫn không yên lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bàng Quảng, trầm giọng nói: - Bàng thành chủ, ngươi làm như vậy có phải không quá đạo nghĩa?

Bàng Quảng hừ lạnh, sắc mặt không được tự nhiên, ngẫm lại hắn là cường giả Đế Tôn Cảnh, lén lút xông vào động phủ, bắt một nữ nhân tu vi yếu hơn mình, chuyện này nói ra thật không dễ nghe.

- Tiểu tử, ta không vòng vo với ngươi. Bàng Quảng trầm giọng, có vẻ không vững vàng. - Bổn tọa đến đây chỉ có một mục đích... Người giao ra Bổ Thiên Liên ta lập tức thả người.

Dương Khai có Bổ Thiên Liên, từ khi ở Cao Thành là Bàng Quảng liền biết, hắn cũng hiểu được Bổ Thiên Liên quý giá, cho nên mới lén lút theo sau Dương Khai cùng Diêu Xương Quân. Vốn hắn muốn tìm cơ hội đục nước béo cò, nhưng không ngờ đụng phải Tịch Hư Đại Tuyền Qua, đến Tịch Hư Bí Cảnh này.

- Muốn lấy Bổ Thiên Liên?

Dương Khai nhướng mày, nhìn Bàng Quảng một hồi, liền hiểu được, nhe răng cười: - Bàng thành chủ bị tổn hại đan điền, hay là bị thương thần hồn?

Công hiệu của Bổ Thiên Liên là chữa trị tổn thương đan điền và thần hồn, Diêu Xương Quân ngày xưa tranh cướp là bị thương thần hồn, hiện tại Bàng Quảng muốn lấy Bổ Thiên Liên, đương nhiên cũng vì nguyên nhân này.

Khó trách người này nhìn có vẻ không đủ hơi sức, giống như bị thương, hẳn là đánh với cường giả nào, kết quả không cẩn thận bị thương. Ở trong Thông Thiên Thành này, ngay cả hắn là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng thương nặng như vậy thì khôi phục lại không phải chuyện dễ. Trong này không có luyện đan sư lợi hại, cũng không có linh đan tốt.

May mà hắn biết Dương Khai có Bổ Thiên Liên, cho nên liền mới đánh ý lên đầu Dương Khai.

Vốn hắn cho rằng mình bị thương, muốn đánh lén bắt lấy Dương Khai cũng là chuyện dễ dàng, nhưng không ngờ lại thất bại. Dương Khai gặp chuyện ứng biến cùng đánh trả làm hắn không thể một lần thành công, đành phải dựa vào con tin.

- Chuyện này không liên quan tới ngươi! Giao ra Bổ Thiên Liên, Bàng mỗ tuyệt không làm khó ngươi! Bàng Quảng bực bội quát.

Dương Khai cười hắc hắc: - Bàng thành chủ, xem ra ngươi cũng không sống yên lành được. Cũng phải, một Đế Tôn Cảnh đột nhiên xuất hiện ở Thông Thiên Đảo, e rằng ai cũng biết ngươi là người mới, trên người không ít thứ tốt, ngươi như vậy là bị người ta đánh cướp đúng không?

Bàng Quảng không giống hắn, hắn cùng Lưu Tiêm Vân lặng lẽ vào Thông Thiên Đảo, chỉ cần có bảng tên thân phận thích hợp, người ta không biết hai người là người mới. Nhưng còn Bàng Quảng không giấu được, trên đảo chỉ có mấy Đế Tôn Cảnh, đột nhiên thêm một người, không phải mới tới thì là gì?

- Đừng nói nhảm, ta muốn Bổ Thiên Liên! Bàng Quảng cắn răng quát, lực lượng trong tay có chút không ổn định, thần thái vô cùng gấp gáp.

Lưu Tiêm Vân liền hô nhỏ, sắc mặt đau đớn khó chịu.

- Ngươi dám đụng tới sợi tóc của sư muội ta, ta cho ngươi đi vào, nằm ra!

Dương Khai giận dữ quát.

- Vậy phải xem ngươi có phối hợp hay không! Trên trán Bàng Quảng từ từ toát ra mồ hôi hột, vừa nhìn là biết thương thế của hắn không nhẹ.

- Bổ Thiên Liên phải không! Dương Khai sầm mặt lại, lật tay: - Ngươi xem đây là gì!

Bàng Quảng lập tức nhìn vào tay hắn, ánh mắt nóng bỏng, đúng là Bổ Thiên Liên, trắng nõn như tuyết, không nhuốm bụi trần, vừa bị Dương Khai lấy ra là trong động phủ lan tỏa mùi hương nhàn nhạt, hít vào, Bàng Quảng mừng rỡ, thương thế cũng bị hóa giải đi nhiều.

- Cho ta, cho ta! Bàng Quảng nóng vội hét lên, chỉ cần có Bổ Thiên Liên, thương thế của hắn sẽ khôi phục rất nhanh, không cần lo để lại tai họa ngầm, ảnh hưởng căn cơ võ đạo ngày sau.

Dương Khai cười lạnh, sau đó Bàng Quảng trợn mắt há mồm, thấy hắn trực tiếp nhét Bổ Thiên Liên vào miệng, nhai như trâu cắn mẫu đơn, còn toát ra thần sắc mất hồn như đang ăn món ngon tuyệt vời.

Chẹp chẹp...

Bàng Quảng tròn mắt, cả người cứng đờ như trúng phép hóa đá.

Dương Khai vừa ăn còn điên cuồng cười to: - Ngươi muốn hả, muốn thì tới cướp đi, xem ta có thể phun ra chút nước cho ngươi nếm thử!

- Ngươi... Bàng Quảng suýt nữa tức đến trào máu, nghẹn không thở được, tức đến trắng cả mặt.

Hắn rõ ràng cầm giữ con tin, Dương Khai lại dám không cố kỵ làm vậy, tiểu tử này điên rồi ư? Thật không thèm để ý sống chết của sư muội?

Trong khi hắn đang nghĩ lung tung, tâm thần chấn động, mắt trái của Dương Khai đột nhiên chuyển sang màu vàng, tròng mắt co rụt, lực lượng thần kỳ lan tỏa.

Bàng Quảng ngẩn ra, thần hồn không ổn định, bị ảnh hưởng.

Ngay lúc này, Dương Khai tế ra Bách Vạn Kiếm, người bọc trong kiếm quang, khí thế hùng hồn chém về phía Bàng Quảng.

Kiếm ý lạnh lẽo, kiếm chưa tới, hơi thở tử vong đã phà vào mặt.

Bàng Quảng theo bản năng lùi lại một bước.

Nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn khẽ động, hiểu được dụng ý của Dương Khai, cắn răng, nguyên lực trong tay phun trào, đánh xuống thật mạnh, muốn giết Lưu Tiêm Vân trước, cho Dương Khai biết kết quả chọc giận mình.

Nhưng làm hắn không thể ngờ, là cú đánh này lại vào khoảng không.

Lưu Tiêm Vân vốn bị hắn khống chế lại quỷ dị không thấy, không có một chút dấu vết di động, chỉ có dao động lực lượng kỳ lạ phát ra, Lưu Tiêm Vân đột nhiên lại lướt ngang mấy trượng, tránh khỏi một đòn chí mạng.