Nhìn vẻ mặt kiên quyết, lạnh như băng của Dương Khai, Dương Nhạc Thủy chợt rùng mình, mơ hồ cảm thấy dường như hắn đã chọc phải người không nên chọc, trong lòng hối hận không dứt.
Chuyến này cho dù hắn có trốn thoát, thì tổn thất lớn cỡ này cũng không biết nên báo lại với các chủ như thế nào, đến lúc đó nhận định sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ của các chủ.
- Ngươi nói ta nên một kiếm đâm chết ngươi, hay là từng kiếm một? Dương Khai cười cười lộ vẻ tà ác.
Dương Nhạc Thủy rùng mình, hoảng sợ nói: - Ngươi không thể giết ta... ta chính là phó các chủ Huyền Vân Các, ta là thuộc hạ của Di đại nhân, Di Thiên Hành, nếu ngươi giết ta, ngài tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Di Thiên Hành? Dương Khai lạnh lùng nói: - Đó là một Đế Tôn nhất tầng cảnh?
- Không sai, các chủ đại nhân đối với ta rất tốt! Dương Nhạc Thủy vội vàng nói, cho rằng Dương Khai đã nghe qua danh tiếng của Di Thiên Hành.
Nào biết Dương Khai chỉ tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi nói: - Đế Tôn nhất tầng cảnh thì nhằm nhò gì, bổn thiếu cũng không phải chưa từng giết qua!
Dương Nhạc Thủy vừa nghe như vậy, phản ứng đầu tiên chính là người này đang khoác lác! Đế Tôn nhất tầng cảnh dễ giết như vậy sao? Hơn nữa lời này còn từ trong miệng một tên võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh nói ra, nghe sao mà chối tai!
Nhưng hắn cũng không dám phản bác, chỉ có thể nói: - Nếu ngươi tha cho ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều chỗ tốt, còn nếu giết ta, ngươi ở Thông Thiên Đảo nhất định nửa bước khó đi!
Dương Khai lạnh lùng nói: - Chết đến nơi còn dám uy hiếp ta?
- Ta chỉ nói sự thật, huống chi, với bản lãnh hiện tại của ngươi, muốn giết ta cũng không phải một chuyện dễ dàng, cần gì phải liều mạng lưỡng bại câu thương chứ, mọi người ngồi xuống hảo hảo nói chuyện không phải tốt hơn sao?
Dương Khai cười khẩy nói: - Muốn nói chuyện cũng phải dựa trên cơ sở thực lực hai bên tương đồng, trong nháy mắt ta có thể lấy mạng của ngươi, ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng ta?
- Đừng vội coi thường bổn tọa, thuyền vỡ cũng còn 3 cân đinh đó!
- Ngươi quá đề cao bản thân rồi. Dương Khai hừ một tiếng, rồi Bách Vạn Kiếm trên tay liền chém thẳng xuống.
Dương Nhạc Thủy cả kinh thất sắc, hắn không ngờ mình đã tận tình khuyên giải như thế, mà đối phương vẫn ra tay với hắn, trong lúc nhất thời trong lòng vừa tức vừa vội vàng, không dám có do dự, lấy ra một mặt chiếc khiên chắn ở phía trước.
Rắc rắc...
Tiếng vỡ giòn tan vang lên, Dương Nhạc Thủy kinh hãi phát hiện, chiếc khiên bí bảo của hắn đã bị vỡ nát, căn bản không đưa đến bất kỳ tác dụng phòng ngự nào, trong nháy mắt khi một kiếm của đối phương chém xuống đã lập tức tan rã, uy lực Đế Bảo trực tiếp cắt vào trong cơ thể hắn, phân hắn ra thành hai nửa.
Đây còn là người sao? Dương Nhạc Thủy đến chết cũng không thể tin được, một Đạo Nguyên tam tầng cảnh như hắn, lại bị người ta dễ đang tiêu diệt như vậy. Nếu sớm biết thực lực cách xa nhau như vậy, hắn làm sao dám dây dưa ở chỗ này chứ, sớm đã chạy mất tăm, tối thiểu cũng còn hy vọng giữ được mạng sống.
Trên boong thuyền rất nhanh đã trở nên trống trải, ngoại trừ thi thể đầy đất ra, chỉ còn lại một mình Dương Khai đứng đó, ngay cả Lưu Tiêm Vân cũng đã theo đám người Tiêu Dật đuổi giết địch nhân.
Dương Khai đưa tay hút nhẫn không gian của những tên võ giả bị chết kia lại, thoáng kiểm tra một phen, rồi lại chê bai vứt lại trên mặt đất.
Những võ giả này có lẽ đã sinh sống trong Tịch Hư Bí Cảnh rất lâu rồi, đồ vật trong nhẫn không gian ngổn ngang một đống lớn, nhưng chân chính có giá trị sử dụng thì một món cũng không có. Với tài sản hiện tại của Dương Khai thật đúng là không nhìn lọt mắt.
Chiếc khiên bí bảo của Dương Nhạc Thủy kia cũng coi như không tệ, nhưng sau khi bị Bách Vạn Kiếm bổ ra đã không có giá trị nữa.
Dương Khai không để ý tới những chiếc nhẫn không gian này nữa, mà liền đưa mắt nhìn về phía chiếc lâu thuyền to lớn kia.
Lâu thuyền này là của đám người Dương Nhạc Thủy sử dụng, loại hình bí bảo lớn dùng để di chuyển trong Tịch Hư Bí Cảnh này dường như rất thường gặp, Dương Khai thầm nghĩ khả năng sau này có thể cũng cần đến, liền phi thân bay lên đối diện lâu thuyền, rồi đi vào bên trong khoang, tìm đến đầu mối khống chế, bắt đầu luyện hóa.
Sau thời gian uống cạn chung trà, đám người Lăng Âm Cầm từ các hướng khác nhau cùng dồn dập quay trở về, mười mấy thuyền viên không thiếu một ai, ngoại trừ vài người bị thương ra, những người khác trên cơ bản đều không bị sao.
Mọi người hội tụ lại, thông báo qua tình cho nhau, sau đó Lăng Âm Cầm không khỏi thở phào một hơi.
Những võ giả Huyền Vân Các không ai trốn thoát, toàn bộ đều bị bọn họ giết chết, đã không cần phải lo lắng tin tức ở nơi này sẽ truyền đến Thông Thiên Đảo rồi.
Trên Tịch Hư Hải không thiếu tình huống nguy hiểm có thể xảy ra, chiếc thuyền của đám người Dương Nhạc Thủy mất tích cũng là chuyện bình thường, chưa chắc Huyền Vân Các đã hoài nghi nhóm người Lăng Âm Cầm, cho dù hoài nghi cũng không có chứng cứ gì, cho nên nàng không cần lo lắng gì.
Ổn định lại tâm thần, Lăng Âm Cầm mới cảm thấy như vừa đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, liền phân phó thuyền viên quét dọn boong tàu, ném những thi thể này xuống biển. Nàng thả thần niệm ra dò xét Dương Khai đang luyện hóa lâu thuyền Huyền Vân Các, cũng không quấy rầy, mà kéo Lưu Tiêm Vân sang một góc, thấp giọng hỏi: - Sư huynh của ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chuyến này nếu không có Dương Khai, bọn họ cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, nhưng đồng dạng, nếu không có Dương Khai, nhất định bọn họ sẽ trắng tay, tất cả thu hoạch đều sẽ bị Dương Nhạc Thủy cướp đi.
Cho nên Lăng Âm Cầm rất cảm kích Dương Khai, tuy nhiên khiến nàng vô cùng nghi hoặc chính là, làm sao Dương Khai có thể phát ra sức chiến đấu kinh khủng như vậy, một thuyền hơn 30 người Huyền Vân Các, hầu như đều bị một mình hắn đuổi tận giết tuyệt.
Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, chỉ có Đế Tôn Cảnh mới có thể làm được.
Lực lượng cường đại như vậy, nếu như nhắm đúng nhóm người mình, thì những người trên thuyền ai có thể ngăn cản chứ?
Lăng Âm Cầm càng thêm cảm thấy may mắn vì ngày đó đã ngăn cản hành vi tham lam của đám người Tiêu Dật, nếu không, chỉ sợ nhóm người mình ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Tuy rằng nàng không hỏi rõ ràng, nhưng Lưu Tiêm Vân cũng biết nàng nghĩ gì, trầm ngâm một chút nói: - Sư huynh vốn là người phi thường, trước đó vài ngày chúng ta bị một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh truy đuổi, vẫn trốn thoát đó, tất cả đều là công lao của sư huynh.
- Bị Đế Tôn tam tầng cảnh truy đuổi vẫn có thể sống sót? Lăng Âm Cầm hoảng sợ.
Thực lực Đế Tôn tam tầng cảnh mạnh như thế nào thì nàng không biết, nhưng nàng biết, nếu mình bị một vị Đạo Nguyên Cảnh tam tầng cảnh đuổi theo, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Nhưng Dương Khai lại làm được, điều đó cho thấy hắn không phải Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường.
- Sư huynh rất lợi hại, huynh ấy còn đả thương tên Đế Tôn tam tầng cảnh kia.
Lưu Tiêm Vân dường như không thấy Lăng Âm Cầm khiếp sợ, lại bổ sung một câu.
- Đả thương... Lăng Âm Cầm hoàn toàn chấn động, cảm thấy đầu óc lùng bùng, toàn bộ những điều nghe được đã hoàn toàn vượt quá phạm vi hiểu biết của nàng.
- Là lén lút tập kích thành công, hơn nữa tên Đế Tôn tam tầng cảnh kia dường như vốn đã bị thương.
Mặc dù Lưu Tiêm Vân giải thích bổ sung, nhưng đầu óc Lăng Âm Cầm vẫn lùng bùng như cũ, căn bản không nghe được gì nữa. Nàng kinh ngạc nhìn chăm chú về phía lâu thuyền đối diện, im lặng thật lâu.
- Đại tỷ, bọn họ có rất nhiều thứ tốt a, tên Dương Nhạc Thủy kia không ngờ mang theo hơn 20 vạn nguyên tinh trong người, lần này chúng ta phát tài rồi. Tiêu Dật hớn hở đi tới, đưa nhẫn không gian cho Lăng Âm Cầm.
Lăng Âm Cầm lúc này mới hồi thần, nói: - Các ngươi đều tự phân đi, nhưng tất cả bí bảo cùng những thứ đặc thù thì ném hết đi, không cho phép mang về Thông Thiên Đảo!
Nếu mang bí bảo cùng những thứ đặc thù kia về, không cẩn thận sẽ bị lộ, để đám người Huyền Vân Các tìm hiểu được ngọn nguồn, cho nên Lăng Âm Cầm không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Tuy rằng Tiêu Dật cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng cũng biết đại tỷ nói không sai, lập tức xoay người rời đi, chuẩn bị cùng các huynh đệ phân chia chiến lợi phẩm.
Trên boong thuyền đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả thi thể đều ném xuống biển, máu tươi cũng đã rửa sạch hoàn toàn.
Chỉ có điều Dương Khai vẫn chưa đi ra, Lăng Âm Cầm chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Ước chừng một ngày sau, bỗng nhiên lâu thuyền đối diện vang lên tiếng vù vù, cả thân thuyền đều lay động, ngay sau đó phát sáng lên. Lâu thuyền to lớn đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là Dương Khai xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lúc này nhìn qua, hắn có vẻ tiêu hao rất lớn, sắc mặt hơi tái nhợt, song trong lòng bàn tay lại đang nâng một chiếc lâu thuyền tinh xảo được thu nhỏ vô số lần, hiển nhiên chính là chiếc thuyền của Huyền Vân Các.
- Nhanh vậy sao! Mặc dù Lăng Âm Cầm đã biết Dương Khai cường đại, nhưng vẫn không nhịn được kinh hãi.
Dương Khai luyện hóa cấm chế trên lâu thuyền mà chỉ tốn một ngày, chuyện này nếu nghe người khác nói, nàng căn bản sẽ không tin, nhưng sự thật cứ như vậy bày ra trước mặt nàng.
Người này không biết mạnh đến cỡ nào a!
Lăng Âm Cầm đã đánh giá rất cao Dương Khai, nhưng lại phát hiện nàng vẫn còn đánh giá thấp đối phương. Cho dù đưa một vị Đế Tôn Cảnh tới đây, cũng không có khả năng chỉ tốn một ngày đã luyện hóa xong lâu thuyền kia, vốn nàng cho rằng đám người mình phải chờ ở chỗ này thêm một hai tháng.
Trong khi nàng đang thất thần, Dương Khai đã thu lâu thuyền vào nhẫn không gian, thân hình thoắt một cái, hiện ra trên boong thuyền.
Mười mấy thuyền viên đều tràn đầy kính sợ nhìn hắn, Tiêu Dật há miệng định nói gì đó, nhưng lại không có thể nói ra. Với biểu hiện của Dương Khai hôm qua, Tiêu Dật hắn đã không có can đảm xưng huynh gọi đệ với Dương Khai nữa.
- Ngại quá, khiến mọi người gặp phiền toái Dương Khai có chút áy náy nói.
Hắn biết, sở dĩ đám người Huyền Vân Các phát hiện ra nhóm của Lăng Âm Cầm, tám chín phần mười chính là vì động tĩnh do Trương Nhược Tích tấn cấp thu hút đến, nếu không trên biển rộng mênh mông này sao có thể đúng dịp gặp như vậy chứ?
Nghe hắn nói như vậy, chúng thuyền viên đều đồng loạt xua tay lắc đầu.
Nói giỡn, đám người Huyền Vân Các kia trong chớp mắt cũng bị Dương Khai giết cho điên đảo, có thể thấy được thực lực Dương Khai kinh khủng như thế nào, người ta khách khí như vậy, dĩ nhiên bọn họ không dám cho là thật.
Dương Khai nhìn mặt đoán lòng, biết những người này rất e ngại mình.
- Dương huynh, phải là nhóm của ta cảm tạ ngươi mới đúng, ngươi đã giúp chúng ta tránh khỏi một cuộc tai kiếp. Lăng Âm Cầm mở miệng nói.
Đối với nữ nhân này, Dương Khai rất có cảm tình, lúc trước việc nàng tình nguyện đem tất cả thu hoạch của nhóm người mình giao ra, đổi lấy bình an cho hắn và Lưu Tiêm Vân, Dương Khai đều thấy rõ ràng, đáng tiếc Dương Nhạc Thủy rất không biết điều, quá mức tham lam, cuối cùng phải bỏ cả mạng.
- Lăng đại tỷ quá lời rồi, chuyện này nói cho cùng chính là lỗi của ta. Dương Khai ngượng ngùng nói, hắn cũng không biết nên giải thích chuyện lúc trước với Lăng Âm Cầm thế nào, hơn nữa cũng không muốn giải thích, chỉ có thể nói một câu mơ hồ như vậy.
- Ngươi hiện giờ thấy thế nào? Lăng Âm Cầm nhíu mày hỏi, lúc trước Dương Khai đột phá thất bại, tự chặt đứt tu vi, sau đó lại đại chiến một trận, rồi còn hao phí tinh lực luyện hóa lâu thuyền, trong mắt nàng đây quả thực chính là muốn chết mà. - Ngươi nên nghỉ ngơi chút đ