Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2337: Có thân thể




Nghĩ tới đây, giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trên trán của Nguyễn Hồng Bác cổn cổn lăn xuống, ý thức được ngày sau Thiên Cực Điện e rằng cũng không dễ chịu lắm. Vốn Thiên Cực Điện cùng Thiên Chiếu Cung thực lực sàn sàn như nhau, nhưng bây giờ người ta xuất hiện một vị Đế Tôn, Thiên Cực Điện muốn muốn sinh tồn lần nữa chỉ có biểu lộ chân thành.

Khưu Trạch đã xứng với cái tên bá chủ! Trách không được lão ta chuyến này đến đây ngông cuồng như thế, đường làm quan rộng mở như thế.

Bên trong đại trận hộ sơn, đám người Diệp Hận cũng đều là gương mặt tuyệt vọng thần sắc tái nhợt. Vốn dĩ nội bộ của tông môn bởi vì tên Thạch Thương Anh này quấy rối mà náo động bất an khắp nơi, chia ra làm hai cấp. Hiện tại Khưu Trạch đã tấn thăng đến tu vi của Đế Tôn Cảnh, hơn nữa còn đứng ở ngoài đại trận hộ sơn, cuộc sống này làm sao sống đây?

Thần sắc của Thạch Thương Anh cũng hoảng sợ giống vậy, cũng không dám cùng Khưu Trạch có gì càn rỡ, sợ hãi nói: - Vốn dĩ Khưu cung chủ sớm đã tấn thăng đế vị, Thạch mỗ ở đây xin chúc mừng Khưu cung chủ!

Nguyễn Hồng Bác cùng đám người Mục Chính cũng đồng thanh nói:

- Chúc mừng Khưu cung chủ thành tựu đế vị!

Khưu Trạch cười ha ha, tiếng cười cổn cổn như sấm, khiến người ta cả người băng hàn.

..

Trong sơn động, Dương Khai nhìn chằm chằm quái thạch, không dám bỏ lỡ chút nào biến hóa.

Từ sau khi hắn đánh nát hơn chục triệu trung phẩm nguyên tinh thượng phẩm, biến thành linh vụ hải, bên trong quái thạch liền truyền ra lực cắn nuốt càng cường đại hơn, không ngừng cắn nuốt hết linh khí. Mà theo thời gian trôi qua, tia sáng màu đỏ thẫm ở mặt ngoài của quái thạch cũng càng ngày càng thịnh vượng. Khí tức của Lưu Viêm cũng càng ngày càng rõ ràng.

Mấy ngày trôi qua, Dương Khai từ từ phát hiện chuyện này dường như không phải là như mình đã nghĩ.

Lưu Viêm cũng không có gì nguy hiểm, tuy nói nàng bị quái thạch nuốt, nhưng Dương Khai có thể cảm giác được, Lưu Viêm thời khắc này đang trong giấc ngủ say, vô cùng an tường. Mà trong khí tức do nàng vô ý thả ra thậm chí còn xen lẫn một tia ý phấn chấn cùng mừng rỡ.

Dường như gặp phải trận này đối với nàng mà nói chẳng những không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện cực tốt.

Chẳng lẽ Diệp Sùng nói không phải giả. Trong đây thật sự có một cuộc cơ duyên? Song cơ duyên ấy chỉ hữu dụng với Lưu Viêm.

Nhớ lại lúc đó khi Diệp Sùng nói tới cơ duyên, nhìn chằm chằm vào Lưu Viêm không ngừng, Dương Khai cảm thấy thật đúng là có thể như vậy.

Chỉ có điều cơ duyên ấy rốt cuộc là cái gì, Dương Khai còn có chút không hiểu rõ, hắn bây giờ có thể làm chính là bảo vệ bên cạnh Lưu Viêm, yên lặng theo dõi sự thay đổi của nàng.

Một ngày sau đó, linh vụ hải trong sơn động trở nên nhạt nhòa vô cùng. Tuy nói linh khí trong Bí cảnh cũng vô cùng nồng đậm, nhưng quái thạch này dường như vẫn chưa đạt tới trình độ bão hòa.

Dương Khai lần nữa ném nguyên tinh ra ngàn vạn, như pháp pháo chế, mặc cho quái thạch cắn nuốt.

Giờ này khắc này, cả quái thạch đã đỏ bừng một mảnh, dường như nó mới được vớt ra từ trong nham tương cực nóng vậy. Trong sơn động cũng nóng bức vô cùng, vách động bốn phía đều bị hòa tan.

Mà khí tức của Lưu Viêm cũng càng ngày càng rõ ràng. Tuy nhiên khiến Dương Khai khiếp sợ lại mừng rỡ chính là, khí tức của Lưu Viêm dường như cường đại không ít so với trước, nhưng lại xuất hiện thêm một loại ý vị khác... Một loại ý vị nói không rõ.

Dương Khai nhìn nhìn, hắn bỗng nhiên trong lòng chợt động, hô nhỏ nói: - Đây không phải là một cái trứng sao?!

Lúc trước hắn vì ấn tượng ban đầu nên vẫn không để ý chuyện gì, nhưng bây giờ cẩn thận quan sát một chút, phát hiện quái thạch hình bầu dục thật giống như một quả trứng.

Nghĩ tới đây, Dương Khai liền nghĩ tới, Tiểu Tiểu cùng pháp thân của mình năm đó bắt đầu phá xác ra từ trong hòn đá đen như mực. Đó là phương thức sinh ra đặc thù của Thạch Khổi. Chẳng lẽ Lưu Viêm cũng sẽ phá xác ra từ trong quái thạch hay sao?

Quái thạch này khác biệt với hai khối dị thạch mà hắn chiếm được năm đó, cho nên đây cũng không phải là sản vật của Thạch Khổi nhất tộc. Dương Khai cũng nói không rõ quái thạch này rốt cuộc là đồ chơi gì, nhưng sau khi có loại pháp đoán này, hắn không khỏi mong đợi.

Nếu như hắn đoán không sai, Lưu Viêm cuối cùng có một khắc sẽ phá xác ra, chỉ có điều không biết sẽ biến thành hình dáng ra sao.

Điều này thật đúng là một cuộc cơ duyên đối Lưu Viêm.

Thời gian vụt qua, lại là hai ngày trôi qua.

Tốc độ quái thạch cắn nuốt linh khí chung quanh rõ ràng trở nên chậm không ít, hơn nữa còn là càng ngày càng chậm. Dương Khai biết, quái thạch này ắt hẳn đã bão hòa. Lưu Viêm rốt cuộc sẽ như thế nào kế tiếp có thể thấy kết quả. Cho nên hắn một cái chớp mắt không dời nhìn chằm chằm quái thạch, trong lòng thất thượng bát hạ.

Nửa ngày sau, ngay vào lúc Dương Khai thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên một tiếng vang giòn giã truyền ra từ trong quái thạch.

Dương Khai nghe tiếng cả kinh, vội vàng nhìn lại quái thạch, bất ngờ phát hiện giữa quái thạch tét ra một cái khe rất nhỏ.

Răng rắc xịch...

Vào lúc cái khi xuất hiện trước mắt, phảng phất như là đưa tới phản ứng dây chuyền gì vậy, một trận tiếng vang liên miên bất giác kéo dài truyền đến. Từng đạo một cái khe bất ngờ xuất hiện, hiện đầy cả quái thạch, giống như mạng nhện dày đặc vậy.

Sắc mặt của Dương Khai chợt nghiêm lại, càng thêm chú ý tới một cách chặt chẽ, tùy thời chuẩn bị xuất thủ trợ giúp Lưu Viêm một tay.

Rầm...

Sau một thanh âm vang lên, cả quái thạch bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, biến thành vô số mảnh vỡ thật nhỏ, rơi xuống đầy đất.

Dương Khai kinh hãi, nghĩ đến Lưu Viêm đã xảy ra biến cố gì, nhưng ngay sau khi hắn thấy được chỗ của quái thạch xuất hiện một đoàn hào quang đỏ sẫm, trong lòng lại buông lỏng xuống.

Bên trong tia sáng kia rõ ràng truyền đi khí tức của Lưu Viêm, nói rõ nàng vẫn không xảy ra việc gì.

Tia sáng mãnh liệt, ấn chiếu cả sơn động đỏ bừng một mảnh. Dương Khai híp mắt đưa mắt nhìn, lại không thấy được bất kỳ đầu mối nào. Hắn thả ra thần niệm, lại cũng là một mảnh mơ hồ, dường như tia sáng kia thừa kế đặc tính cắn nuốt thần niệm của quái thạch, khiến hắn không thể dò xét rõ ràng.

Ước chừng sau một nén nhang, hào quang đỏ sẫm mới vừa thu lại, sơn động trở về mờ tối.

Cho đến lúc này, Dương Khai mới nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Ngay sau đó, con ngươi của hắn bỗng nhiên trợn tròn, há to miệng, gương mặt khiếp sợ lại vẻ mặt ngạc nhiên, phảng phất ban ngày thấy ma vậy.

Bởi vì hắn thấy được chỗ vị trí vốn dĩ của quái thạch đó lại xuất hiện thân ảnh của một cô bé!

Cô bé này thoạt nhìn bộ dáng ước chừng chỉ 7, 8 tuổi, nằm nghiêng trên đất, thân thể nho nhỏ co rúc ở bên trong. Hai tay khép lại gối lên mặt mình, ngủ một cách cực kỳ an tường.

Dương Khai rõ ràng nghe được tiếng hít thở của nàng.

Nếu chỉ là như thế cũng đã đành, khiến Dương Khai khó có thể tin chính là, hắn lại cảm nhận được khí tức của Lưu Viêm từ trên người của cô gái nhỏ đó.

Đây là Lưu Viêm hay sao?

Dương Khai thiếu chút nữa trợn mắt nhìn đến vỡ cả con ngươi.

Từ khi Lưu Viêm có thể hóa hình tới nay, nàng lấy một hình tượng mỹ phụ diễm lệ xuất hiện trước mặt của Dương Khai, mặc hở hang, ngực cao mông đẹp có thể khiến người ta mơ mộng. Nhưng sau khi gặp biến cố bất ngờ này, nàng lại bỗng nhiên biến thành một bộ dạng đức hạnh như vậy.

Dương Khai quả thực có chút không thể chấp nhận.

Nếu nói nàng không phải Lưu Viêm lại không hợp lý, bởi vì trên người cô gái nhỏ này quả thật có khí tức của Lưu Viêm. Không chỉ như thế, một đầu mái tóc màu lửa đỏ cũng hoàn mỹ thừa kế. Tóc đỏ nhu thuận rối tung ở trên người, che lấy thân thể nho nhỏ nghiêm nghiêm thật thật.

Dương Khai lúc này mới chú ý tới, toàn thân của cô bé không có mảnh vải, chỉ bởi vì tóc đỏ che cản, hắn hiển nhiên không có chú ý tới mà thôi.

Ngay lúc Dương Khai mờ mịt không biết làm sao, cô bé trước mặt run lên một cái hàng lông mi thật dài, ngay sau đó từ từ mở mắt. Nàng tựa hồ còn có chút mờ mịt đối với tình huống trước mắt, nâng lên mí mắt nhìn nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm trước mặt, sau đó từ từ ngồi thẳng người.

Nàng ngồi xuống một cái, tóc dài lập tức tản ra, lộ ra thân thể trắng nõn. Tuy nhiên nàng hiển nhiên còn rất mơ hồ, gương mặt ngốc trệ.

Dương Khai nhanh nghiêng đầu, tìm kiếm một trận trong chiếc nhẫn, trực tiếp lấy ra một bộ y phục ném về phía nàng.

Chỉ một thoáng, quần áo rộng lớn đã bao phủ lấy nàng nghiêm nghiêm thật thật.

- Chủ nhân người làm gì vậy?

Cô bé lẩm bẩm một câu có chút bất mãn, đưa tay lôi xuống y phục kia từ đỉnh đầu của mình.

Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng ngây ngẩn cả người. Đôi mắt đẹp một trận run rẩy kịch liệt, sau đó đặt hai tay ở trước mắt, kinh ngạc nhìn nhìn...

Một lát sau, một tiếng hét lên thảm truyền ra từ trong sơn động.

..

Sau nửa canh giờ, Dương Khai cùng cô bé từ từ khôi phục tâm tình. Hai người ngồi đối mặt nhau, một người biểu tình cổ quái, một người hai mắt đẫm lệ, khóe miệng cũng xẹp thành một đường.

Cô bé quả thật chính là Lưu Viêm không thể nghi ngờ, chỉ là không biết tại sao, nàng lại biến thành bộ dáng này.

Thời khắc này, Lưu Viêm đã mặc lên người quần áo của Dương Khai. Chẳng qua là y phục kia đối với hình thể hiện giờ của nàng mà nói rộng quá mức, rộng thùng thình, phối hợp với biểu tình ủy khuất tới cực điểm kia đủ để hòa tan lòng của bất kỳ kẻ nào, khiến người không nhịn được thổi phồng nàng ở lòng bàn tay một phen yêu mến.

Nhìn trên diện mạo, nàng còn có một chút dấu vết của Lưu Viêm. Chẳng qua là Lưu Viêm của lúc ấu niên rồi. Gương mặt nho nhỏ phấn điêu ngọc trác, thật giống như từ búp bê tinh xảo vậy. Da thịt trong trắng lộ hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút trẻ con mủm mĩm, khiến người ta không nhịn được muốn véo một cái, thử thử cảm giác của tay.

- Nhìn đủ chưa? Lưu Viêm trừng mắt với Dương Khai, gương mặt khó chịu.

Dương Khai nhún nhún vai, bình tĩnh đáp: - Nàng có biết bộ dáng này của nàng không thể nói có lực uy hiếp người hay không?

Lưu Viêm lập tức cắn ngân nha vang lên kẽo kẹt.

Sau khi biến thành bộ dáng này, ngay cả thanh âm của nàng cũng là đồng âm, trong trẻo dễ nghe, cũng không phải là sự tô mị bất phục lúc trước.

- Được rồi được rồi! Dương Khai an ủi một câu, thần sắc nghiêm nghị hỏi: - Ta hỏi nàng, biến thành bộ dáng này có gì không ổn không?

- Điều này trái lại thì không có, song khiến người có chút không quá quen.

Lưu Viêm thấp giọng đáp.

- Nàng không thể lại huyễn hóa thành bộ dáng lúc trước sao? Dương Khai hỏi.

Lưu Viêm đáp: - Có lẽ chủ nhân vẫn chưa chú ý tới, ta đã... có thân thể của mình.

- Cái gì? Dương Khai nghe vậy kinh hãi, vội vàng thả ra thần niệm dò xét. Nhưng thần niệm của hắn mới rơi xuống trên người của Lưu Viêm liền bị cắn nuốt, căn bản dò xét không được chút nào tình huống. Lúc trước cũng là như vậy, cho nên Dương Khai không phải hiểu rất rõ đối với sự biến hóa của Lưu Viêm.

Bây giờ nghe nàng nói như vậy, Dương Khai mới nhớ tới nhìn kỹ một chút. Thế nhưng thần niệm đều không thể dò xét, hắn chỉ có thể động thủ.

Nghĩ tới đây, Dương Khai thoáng một cái đưa ra một bàn tay véo véo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Viêm.

Hơi vừa tiếp xúc, Dương Khai đã biết lời nói của Lưu Viêm không giả.

Nàng quả thật đã có thân thể của mình, bởi vì cảm giác truyền lên ngón tay cũng không phải là năng lượng thuần túy, mà là chân chân chính chính vật thật! Không chỉ như thế, khi véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Viêm cũng như người thật vậy, vô cùng co dãn, xúc cảm rất tuyệt. Dương Khai tin trên đời này chỉ sợ không có mấy người có thể so sánh với nàng.

Dương Khai không khỏi véo thêm một hồi.

Lưu Viêm gạt rớt tay của hắn nói: - Véo đau chết luôn. Nàng vừa nói, vừa xoa xoa hai má.

- Làm sao thế chứ? Dương Khai chau mày. Lưu Viêm là khí linh hóa hình, chính là năng lượng thuần túy, muốn có thân thể của mình cũng không phải không có khả năng. Theo hắn biết, có một loại linh đan gọi là Sinh Thân đan có thể khiến cho võ giả mất đi thân thể trọng tố thân thể. Chỉ có điều luyện chế Sinh Thân đan cần Sinh Thân Quả, loại linh quả này đã tuyệt tích rồi.