Trong rừng, bóng dáng Dương Khai như vượn không ngừng đu lên đu xuống trên cành cây, người nhẹ như yến, trong quá trình chạy chỉ để lại chút gió nhẹ, đến một chiếc lá cây cũng không kinh động.
Sắc mặt ngưng trọng, Dương Khai vừa âm thầm cảnh giác bốn phía vừa tính toán bước kế tiếp. Tuy ồn ào với đám người Vũ Thừa Nghi chẳng vui vẻ gì nhưng cũng không mảy may ảnh hưởng đến hắn, mục đích của hắn đã đạt được.
Chẳng qua là hắn không ngờ tin tức mình thăm dò được lại ác liệt như thế.
Bao năm qua, các đệ tử các phái tiến vào dị địa đều là người nào trận địa ấy, dù có liên kết với nhau cũng không thể xác nhập với quy mô lớn như vậy. Nhưng lúc này đây chỉ vì sự xuất hiện của vài người Thiên Lang Quốc mà làm các võ sỹ Đại Hán liên kết thành một chỉnh thể.
Đây là sự việc chưa từng xảy ra, cũng là sự việc đã nâng đến tầm thế hệ đệ tử trẻ tuổi của hai quốc gia sinh tử đọ sức với nhau.
Cuối cùng ai thắng ai bại không phải việc Dương Khai có thể chi phối, nhưng dù gì hắn cũng là võ sỹ Đại Hán, nói một cách có lương tâm thì cũng không hi vọng đám người Thiên Lang Quốc có thể ngang ngược lộng hành ở đây.
Nếu như không phải vì hai người của Tu La Môn kia, không phải vì vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Vũ Thừa Nghi thì chưa biết chừng Dương Khai đã lưu lại cùng đám Trần Học Thư để tận lực góp sức cho lần tranh đấu này.
Hiện tại ở đây cũng không có việc gì, Dương Khai khu trừ những tạp niệm trong đầu, thân hình đang bay bỗng khựng lại quay đầu nhìn sau, thần sắc cổ quái.
Đứng nguyên tại chỗ nghĩ một lát, Dương Khai cười dữ tợn, hạ mình xuống đất, lắc mình trốn sau một cây đại thụ nín thở.
Trong giây lát, một bóng người cách đó không xa bay vút qua. Trong nháy mắt, Dương Khai đã nhìn rõ bộ dạng và cách ăn vận của người này.
Người này lưng đeo một thanh trường kiếm, mặc bộ quần áo dài màu xanh, khoảng chừng hai mươi tuổi, nét mặt lạnh lùng, nhằm hướng mình vừa rời đi bay tới.
Dương Khai âm thầm hừ một tiếng, trong mắt lấp loáng sát khí.
Người này chính là võ giả trước đó thu dọn chiến trường thu thập huyết châu. Thanh trường kiếm đeo sau lưng đã nói lên thân phận của gã, đệ tử của Cửu Tinh Kiếm Phái, sư đệ của Vũ Thừa Nghi.
Y không hành động cùng đám người kia mà lại đuổi theo mình chạy tới đây, dụng ý đã rất rõ ràng.
Thần sắc Dương Khai lạnh lùng nghiêm nghị. Trước kia hắn không muốn nảy sinh xung đột với Vũ Thừa Nghi cũng chỉ vì sợ làm khó cho Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ. Bây giờ tên đó lại còn phái người đi theo mình không tha thì không có cách nào nhượng bộ được nữa.
Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, huống hồ Dương Khai cũng không phải là loại lương thiện.
Phía trước đột nhiên vọng tới tiếng phần phật của tay áo. Người của Cửu Tinh Kiếm Phái đã đi rồi lại quay lại, vội vã chạy đi, hai mắt thăm dò bốn phía, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
- Kì quái, đi đâu rồi?
Y là cao thủ Chân Nguyên Cảnh, tự nhận thấy tốc độ cao hơn Dương Khai rất nhiều. Cả đoạn đường đuổi theo tung tích Dương Khai bỗng nhiên lại để mất dấu, bất đắc dĩ phải quay lại tìm kiếm, tự nhiên sẽ phát ra dụng tâm.
Dương Khai sinh lòng nghi hoặc, thầm nghĩ trên đường đuổi theo, người này đúng thật là có bản lĩnh. Trên đường đi bản thân mình đã rất cẩn thận không để lại bất kì dấu vết nào, vậy mà vẫn để gã nhìn ra sơ hở.
Một lúc sau tên đệ tử Cửu Tinh Kiếm Phái dừng lại ở chỗ cách Dương Khai khoảng ba mươi trượng, nhíu mày quan sát xung quanh.
Dương Khai cũng không vội vã, cứ ẩn nấp sau cây đại thụ, âm thầm quan sát gã.
Một lúc lâu sau khóe miệng người này nở một nụ cười thản nhiên, đưa tay ra sau lưng tuốt thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm trên tay, khí thế của người này cũng cao hơn bội phần, cả thân mình hiện ra như thanh kiếm sắc.
Cao đồ Cửu Tinh Kiếm Phái, quả nhiên là có chút môn đạo. Riêng phần khí thế này, không phải Chân Nguyên Cảnh bình thường nào cũng có thể có được.
- Ta biết ngươi đang ở quanh đây.
Tề Kiếm Tinh nhếch miệng khẽ cười nhấc kiếm, giọng điệu chắc nịch.
- Tự giác ngoan ngoãn đi ra, ta sẽ không làm khó nhà ngươi.
Dương Khai nhướn mày, hắn không biết tên đệ tử của Cửu Tinh Kiếm Phái này đã điều �ờng không nhìn thấy, cây cối trong phạm vi ba mươi trượng lập tức bị chặt đứt gọn gàng, rầm rầm đổ xuống thành một vùng bằng phẳng.
Dương Khai nét mặt hoảng sợ. Cho đến lúc này hắn mới thực sự hiểu được chỗ tàn đạo của đệ tử Cửu Tinh Kiếm Phái. Vừa nãy gã còn tự nói như cố làm ra vẻ huyền bí, kéo dài thời gian, nhưng kỳ thực là đã rắp tâm hại người, âm thầm xuống tay.
Từng sợi kiếm khí mỏng như sợi tơ không nhìn thấy đã trải rộng xung quanh khi y nói chuyện. Chờ y bố trí sắp xếp đâu đấy rồi sẽ tác động kiếm khí. Chỉ cần mình còn trốn ở chỗ này chắc chắn sẽ không có chỗ nào ẩn nấp.
May mà phát hiện kịp thời trốn chạy lên trên, bằng không đã bị kiếm khí này chém trúng thân thể, trong trạng thái không phòng bị cẩn thận chắc chắn sẽ bị thương.
Dương Khai trong lòng còn sợ hãi cũng không dám khinh thường người này. Cửu Tinh Kiếm Phái được xưng là đệ nhất thế lực chỉ sau Trung Đô Bát Đại Gia cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Đệ tử tinh anh của môn hạ cũng không thể là hư danh nói chơi.
- Tìm được ngươi rồi.
Tề Kiếm Tinh quay người cười u ám nhìn Dương Khai từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt trêu ngươi.
Nhưng y cũng lại chưa ra tay mà ung dung nhìn Dương Khai. Đối mặt với người luyện võ Ly Hợp Cảnh thất tầng, Tề Kiếm Tinh dù sao cũng không sợ hãi. Loại đối thủ ở cấp bậc này lại xuất thân từ tông môn nhị đẳng thì chỉ cần một kiếm của mình là có thể giết chết.
- Phương pháp ẩn thân của ngươi quả thực có chút tinh diệu.
Tề Kiếm Tinh không keo kiệt nói lời khen ngợi.
- Ngươi học từ ai vậy?
Gã cảm thấy rất hứng thú với thuật ẩn nấp của Dương Khai. Ở chốn nguy hiểm này có được thuật này phòng thân cũng có thêm một con đường sống. Đây cũng chính là lí do y không vội vàng ra tay với Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Có tinh diệu đến mấy cũng vẫn bị ngươi nhìn thấu.
Tề Kiếm Tinh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt có vẻ khâm phục xen lẫn lòng tham.
- Ta không nhìn thấy, chỉ có điều ngươi với ta có địch ý, kiếm khí của ta phản ứng có chút tự chủ mà thôi. Kỳ thật ta cũng chỉ biết ngươi đang trốn ở quanh đây nhưng không biết rốt cuộc ngươi ở đâu. Một lần mà có thể bức ngươi lộ diện, xem như ta cũng gặp may.
Y từ từ giải thích rồi lại cười âm u lạnh lẽo:
- Ngươi là người thông minh, ta đứng đây rồi ngươi nên biết ý đồ của ta, hãy đem giao nộp toàn bộ đơn dược trên người, sau đó nói cho ta biết thuật ẩn thân kia, ta sẽ miễn cho ngươi tội chết.
Dương Khai ung dung:
- Ngươi cho là mình có thể thắng chắc ta sao?
Tề Kiếm Tinh sửng sốt rồi cười ha hả nói:
- Vậy ngươi nghĩ sao?
Chỉ là Ly Hợp Cảnh thất tầng, đến Chân Nguyên Cảnh cũng chưa tấn thăng tới, chẳng lẽ có thể uy hiếp được mình hay sao?
Trong chốc lát gã ngưng cười, khẽ gật đầu ngạo mạn nói:
- Cũng được, đánh cho ngươi tàn phế, tự nhiên có thể ép hỏi phương pháp tu luyện thôi.
Khi nói chuyện, trường kiếm trong tay gã khẽ rung.
Một tiếng leng keng nhỏ truyền ra, vài đường kiếm khẽ vẽ lên trước mặt y, sắp xếp như hình quạt. Mũi Kiếm hiện sắc sáng âm u lạnh lẽo, trong mỗi đường kiếm đều ẩn chứa một lực sát thương cực lớn.
- Đi.
Tề Kiếm Tinh lấy kiếm làm danh, kiếm pháp tu luyện được lại càng khác thường, chỉ phất tay đã hiện rõ vẻ phi phàm. Kiếm khẽ vung lên thì những đường kiếm đã bất ngờ tập kích thẳng hướng Dương Khai.
Cảm nhận được những đường kiếm uy hiếp, Dương Khai cấp tốc lui về phía sau, sắc mặt cũng biến đổi.
Không hổ là đệ tử nhất đẳng đại tông môn. Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy.
Chỉ chưa đầy một hơi thở, kiếm quang đã lại tập kích đến trước mặt Dương Khai, trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn. Tề Kiếm Tinh nhướn mày, dường như không nghĩ sẽ dễ dàng như thế. Y cũng không muốn giết Dương Khai vào lúc này, mà còn muốn ép hỏi bí kíp tu luyện thuật ẩn thân kia. Cho nên xuất chiêu cũng để lại một đường sống, chứ không phải là chiêu thức gì quá mạnh tay.
Ngay sau đó, Tề Kiếm Tinh mắt sáng rực, trường kiếm lại run rẩy hướng một bên bổ tới.
Lại là một đường kiếm như cầu vồng phá không trung tới.
Thân hình Dương Khai vừa hiện ra, đối phương đã lại tiếp tục công kích. Một lần nữa không thể không triển khai bộ pháp tự mình sáng tạo ra, khó khăn tránh né.
- Được, được.
Tề Kiếm Tinh nét mặt phấn chấn, luôn miệng khen. Đã xuất hai chiêu nhưng không tiếp tục ra tay mà lại hưng phấn nhìn Dương Khai:
- Bộ pháp của ngươi cũng không tệ. Ly Hợp Cảnh thất tầng, trong chốc lát có thể có được tốc độ như vậy. Ta mà tập được chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh. Lát nữa ngươi nhất định sẽ phải giao cho ta.
Dương Khai thở một hơi, đứng vững gót chân, nghe vậy cười nói:
- Ngươi đã muốn nặc khí công pháp và bộ pháp của ta như vậy, chẳng bằng chúng ta trao đổi đi, ngươi thấy thế nào?
- Trao đổi gì?
Tề Kiếm Tinh nhíu mày.
- Ngươi muốn gì ta sẽ giao cho ngươi, ngươi dạy ta mấy bộ kiếm kỹ của Cửu Tinh Kiếm Phái? Thế nào?
- Ngươi muốn học kiếm?
Tề Kiếm Tinh nhìn Dương Khai vẻ kì lạ, đánh giá một chút, phát hiện trên người hắn không đeo trường kiếm.
Vũ khí không có thì học kiếm gì?
- Đúng, mọi người đều có thứ mình cần, cũng không mất mát gì.
Dương Khai gật gật đầu. Hiện tại dù trên tay hắn không có kiếm nhưng trong cơ thể đã có một thanh Tu La kiếm. Luận kiếm kỹ tinh diệu và sát thương thì Cửu Tinh Kiếm Phái có thể nói là hoàn toàn xứng đáng đứng đầu. Điểm này, ngay cả thế lực siêu nhiên của Trung Đô Bát Đại Gia cũng không thể phủ nhận.
- Trò cười. Kiếm kỹ Cửu Tinh Kiếm Phái của ta sao có thể truyền ra ngoài?
Tề Kiếm Tinh cười lạnh một tiếng:
- Huống hồ, thực lực của ngươi kém hơn ta, lấy mạng ngươi quá dễ dàng, không việc gì phải giao dịch với nhà ngươi.
Dương Khai cười hả hê, ngạo khí và tà khí trong người cũng bị kích phát ra, bèn nghiến răng nói:
- Ta vẫn câu nói cũ, ngươi tưởng rằng ngươi có thể thắng chắc ta sao?
- Chẳng qua là bộ pháp tinh diệu, lát nữa ta lấy được sẽ nói rõ với nhà ngươi.
Tề Kiếm Tinh hừ lạnh một tiếng, không động dụng mũi kiếm nữa. Y biết mũi kiếm không có tác dụng đối với Dương Khai. Trong khi nói chuyện kiếm quang đảo qua hướng thẳng Dương Khai lao tới.