Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2294: Làm nhục




Lúc Đỗ Hiến hỏi câu này thì gương mặt có vẻ kỳ quái, không biết Dương Khai người xa lạ này làm sao lại cùng Diệp Tinh Hàm đợi ở cùng một chỗ, nhưng cũng không có biểu hiện ra quá nhiều địch ý. Những Thiên Diệp Tông đệ tử khác cũng như thế, đều tò mò quan sát Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười, ôm quyền đáp: - Tại hạ Dương Khai, hân hạnh gặp Đỗ huynh.

Diệp Tinh Hàm nói tiếp: - Dương thiếu là khách quý ta mời tới. Vốn dĩ phải về tông gặp mặt phụ thân thương nghị chuyện quan trọng, nhưng nửa đường được phụ thân phân công nhiệm vụ tới Thiên Hạc Thành, bất đắc dĩ chỉ có thể tới chỗ này. Các vị sư huynh sư đệ đừng vội thất lễ!

Giọng nói của nàng nghiêm túc, làm như Dương Khai là đại nhân vật gì vậy. Đỗ Hiến cùng Vu Mã liếc nhau, trong lòng càng thêm nghi ngờ không hiểu.

Thần niệm thả ra, phát hiện Dương Khai cũng chỉ có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi mà thôi, ăn mặc thì không tính là hào hoa phú quý, vừa nhìn thì không phải là đệ tử xuất thân thế lực lớn gì. Một người như vậy, làm sao được Diệp Tinh Hàm coi trọng như thế chứ?

Trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng hai người ngược lại cũng không hỏi nhiều, chỉ là hơi gật đầu.

- Các ngươi nếu đã tới, vậy chúng ta vào thành đi trước đi. Buổi lễ lão già kia nạp thiếp là ngày mai đúng không? Diệp Tinh Hàm nhìn Đỗ Hiến hỏi, cũng không có ý tứ muốn cùng sư huynh đệ nhà mình minh xác giải thích một chút. Dù sao nàng lần này mời Dương Khai đi trở về chữa trị vượt giới pháp trận không gian sự tình trọng đại, càng ít người biết càng tốt. Chuyện này nàng vẫn chưa kịp bẩm báo Diệp Hận.

Đỗ Hiến lúc này mới thu hồi sự chú ý từ trên người Dương Khai, hơi biến sắc mặt nói: - Diệp Tử, nói năng cẩn thận!

Khi nói chuyện, hắn nhìn xung quanh một cái. Chỗ mà mọi người hiện giờ đang ở là 300 trượng ngoài cửa thành, vạn nhất lời này khiến cho người của Thiên Hạc Thành nghe đi, chỉ sợ lại là một cuộc phiền toái.

Diệp Tinh Hàm bĩu môi: - Gọi ông ta một tiếng lão già kia xem như khách khí rồi. đều là người gần đất xa trời rồi, lại dám học người nạp thiếp, cũng không biết tiểu cô nương nào không rành thế sự bị lão đánh lừa.

Vu Mã cười khổ nói: - Cũng không nhất định là bị lừa. Nói không chừng là bị bất đắc dĩ. Những năm này vị thành chủ đại nhân ấy liên tiếp nạp thiếp, nhưng vẫn không có con nối dòng, cũng không biết thân thể xương cốt mình có ăn tiêu mất hay không...? Hắc hắc hắc...

- Báo ứng! Gương mặt của Diệp Tinh Hàm biểu tình ám sảng.

Đỗ Hiến xoa trán nói: - Được rồi được rồi, bớt tranh cãi đi. Chúng ta lần này là tới chúc mừng, không phải tới tìm phiền toái. Trước khi đi sư tôn có nói, lần này tới Thiên Hạc Thành tuyệt đối không được trêu chọc phiền toái gì, bởi vì lần này các thế lực lớn chung quanh đều sẽ có người đến.

Diệp Tinh Hàm cong miệng im lặng, gương mặt biểu tình không vui.

Đỗ Hiến cười với Dương Khai, nói: - Để Dương huynh chê cười rồi.

- Không sao! Dương Khai phất tay áo.

- Thu thập một chút rồi vào thành đi!

Đỗ Hiến thét to một câu với những người khác. Mọi người lúc này mới thoáng sửa sang lại quần áo, dưới sự hướng dẫn của hắn bước vào nơi cửa thành.

Quà tặng của Thiên Diệp Tông đều đặt ở bên trong nhẫn không gian, đương nhiên cũng không có gì hay sửa sang lại. Chỉ có những hạng người khát vọng nịnh bợ Lạc Tân mới có thể dùng xe ngựa thừa tái quà tặng. Bởi vì như thế một là người bên ngoài có thể thấy rõ ràng bọn họ rốt cuộc tặng lễ trọng gì, chẳng những có thể khiến phủ thành chủ hài lòng, mặt mũi cũng có quang thải.

Nơi cửa thành có rất nhiều người, mấy người của Thiên Diệp Tông cũng không có ý tứ muốn chen ngang, chỉ lẳng lặng xếp thành một nhóm, chờ vào thành.

Trong lúc đó Diệp Tinh Hàm không ngừng theo sát Dương Khai bày tỏ áy náy, e sợ khiến hắn không vui.

Thủ đoạn của Dương Khai người bên ngoài không biết. Diệp Tinh Hàm lại biết rất rõ.

Huyết Đao tứ quỷ ngay vào mười ngày trước đã bị Dương Khai giết hết toàn bộ. Cảnh tượng ngày ấy rõ ràng ở trước mắt. Nếu Dương Khai không nguyện ý xếp hàng cưỡng ép vào thành thì thủ vệ nơi cửa thành khẳng định cũng không thể ngăn cản hắn, nhưng nhất định sẽ mang đến mầm tai vạ cho Thiên Diệp Tông.

Cũng may Dương Khai dường như bộ dáng rất nhàn nhã, không có ý phiền não chút nào.

Biểu tình của Đỗ Hiến cùng Vu Mã càng thêm hồ nghi. Bọn họ thật sự là nghĩ không thông Diệp Tinh Hàm vì sao phải cẩn thận đối đãi với Dương Khai như vậy. Thái độ thận trọng đó thật giống như đang cùng một vị cường giả Đế Tôn Cảnh chung sống vậy.

Đội ngũ đi tới tốc độ rất nhanh, trước sau không quá nửa thời gian uống cạn chung trà liền đến phiên đám người Thiên Diệp Tông.

Viên võ giả ở chỗ cửa thành phụ trách kiểm tra hàng hóa cùng người lui tới vừa thấy Diệp Tinh Hàm liền toét miệng cười, ôm quyền nói: - Thì ra là Thiên Diệp Tông Diệp tiểu thư giá lâm. Thật là không đón tiếp từ xa, thất lễ!

Người này tướng mạo không có gì lạ, thoạt nhìn vô cùng bình thường, tuổi chừng bốn mươi. Quần áo trên người vui mừng chí cực, trên mặt chất lên nụ cười. Nhưng nụ cười kia lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng giả dối.

Thực lực của ông ta ngược lại cũng không yếu, có chừng trình độ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, xem ra trong Thiên Hạc Thành cũng là thân cư yếu chức.

Chuyện trông coi cửa thành bình thường không tới phiên cường giả loại này, nhưng hôm nay khác biệt. Võ giả của các thế lực lớn chung quanh ngày hôm nay cũng sẽ tới Thiên Hạc Thành chúc mừng. Bên Thiên Hạc Thành dĩ nhiên phái một vị võ giả có vai có vế cung kính bồi tiếp.

Người này cứ như vậy tồn tại.

Nghe giọng ông ta nói chuyện, hiển nhiên là biết Diệp Tinh Hàm. Đây cũng không kỳ quái, theo Diệp Tinh Hàm nói, Thiên Hạc Thành thành chủ sở dĩ có thể ngồi vững vàng vị trí, tất cả đều là công lao của Thiên Diệp Tông đang âm thầm nâng đỡ. Do đó xem ra, người của Thiên Hạc Thành trước kia cùng Thiên Diệp Tông nhất định là có rất nhiều qua lại. Diệp Tinh Hàm thân là con gái của Thiên Diệp Tông tông chủ, người này dĩ nhiên sẽ không xa lạ.

Sắc mặt của Diệp Tinh Hàm lạnh như băng sương, nhàn nhạt trả lời: - Tư Minh trưởng lão có chức vụ trong người, không cần khách khí.

Nam nhân trung niên gọi là Tư Minh đó nghe vậy cười, nói:

- Đa tạ Diệp tiểu thư thông cảm. Buổi lễ thành chủ nạp thiếp Diệp tiểu thư có thể quang lâm là vinh hạnh của Thiên Hạc Thành. Thành chủ đại nhân biết nhất định sẽ vui mừng. Diệp tiểu thư mời!

Khi nói chuyện, ông ta đưa tay ra hiệu một chút, dùng tay làm động tác mời, cũng không có ý tứ muốn làm khó Diệp Tinh Hàm.

Diệp Tinh Hàm dĩ nhiên không khách khí với người này, trực tiếp bước vào bên trong thành.

Lúc đám người Đỗ Hiến đi sát phía sau Diệp Tinh Hàm đang muốn đi vào, Tư Minh lại bỗng nhiên vung tay lên, thân hình lắc lư chắn trước mặt Đỗ Hiến, quát lạnh: - Làm cái gì làm cái gì thế, muốn xông mạnh vào thành sao?

Đỗ Hiến nghe vậy chau mày một cái. Diệp Tinh Hàm bước đi phía trước cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.

Tư Minh kêu gào nói: - Lá gan của các ngươi không nhỏ a, không qua bổn tọa đồng ý liền muốn vào thành hả? Đây là các ngươi không coi Thiên Hạc Thành của ta ra gì.

Gương mặt của Đỗ Hiến lộ vẻ không vui, trầm giọng nói:

- Tư Minh trưởng lão, ông là mắt mờ hay là mắt mù chứ, không thấy chúng ta đi cùng thiếu tông chủ sao?

- Tiểu tử ngươi còn dám mắng chửi người hả? Tư Minh xung quan giận dữ, hừ nói: - Có tin ta bây giờ bắt các ngươi lại hay không?

Đỗ Hiến híp lại mi mắt, cười lạnh hỏi: - Tư Minh trưởng lão... Đây là ý gì?

Tư Minh hừ hừ, hỏi lại: - Ngươi nói xem là ý gì?

Đỗ Hiến hít sâu một hơi, bình phục tức giận trong lòng, nói: - Bọn ta phụng mệnh của sư tôn, tới chúc mừng cho Lạc thành chủ. Tư Minh trưởng lão cớ gì muốn ngăn cản bọn ta trước cửa thành, làm trò cười cho thiên hạ chắc?

- Các ngươi cũng tới chúc mừng sao? Tư Minh dường như bộ dáng kinh hãi, trên dưới quan sát một chút Đỗ Hiến, bĩu môi nói: - Ăn mặc như học trò nghèo như thế, là người của tông môn nào hả?

- Ngươi... Lão già kia đừng cho mặt không biết xấu hổ a. Vu Mã vừa nghe lời này, lập tức nổi giận, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể thấy được bọn họ là đi cùng Diệp Tinh Hàm, hiển nhiên đều là Thiên Diệp Tông đệ tử. Nhưng Tư Minh lại cố tình làm ra bộ dáng như không nhận ra, chẳng những ngăn cản lại đám người Đỗ Hiến, còn quanh co lòng vòng giáp thương đái bổng một trận châm chọc.

Hiển nhiên là muốn khiến cho Thiên Diệp Tông biết tay.

Các võ giã xếp hàng phía sau chờ vào thành thấy tình cảnh này, đều trong lòng hội ý, một trận xì xào bàn tán.

Những tiếng nghị luận kia rơi vào trong tai của mấy người Thiên Diệp Tông, làm cho bọn họ mỗi người đều sắc mặt tái xanh, biểu tình khó coi.

Mấy người chẳng qua là phụng mệnh tới chúc mừng một phen, lại ở chỗ cửa thành gặp phải làm nhục như vậy, bất cứ người nào chỉ sợ cũng nuốt không trôi cục tức này. Mấy tên Thiên Diệp Tông đệ tử một thân nguyên lực bắt đầu khởi động, dường như có ý tứ muốn ở chỗ này vung tay một phen.

Tư Minh lập tức nhảy dựng sau đó, cảnh giác nói: - Mấy người các ngươi muốn làm cái gì? Tạo phản sao?! Đây chính là Thiên Hạc Thành, không phải là rừng núi hoang vắng đó của các ngươi đâu, thổ miết từ đâu tới cũng dám càn rỡ lúc này!

Ông ta hò hét một phen, dáng vẻ làm như có chuyện lạ thật, khiến các võ giả phía sau đều thấp giọng cười trộm. Bọn họ đều hiểu ý lão thất phu này là giả điên giả khùng, trước mặt mọi người đánh vào mặt của Thiên Diệp Tông, ngặt một nỗi Thiên Diệp Tông vô lực phản kích.

- Tư Minh trưởng lão! Gương mặt của Diệp Tinh Hàm lạnh lùng nhìn ông ta, hỏi: - Tư Minh trưởng lão không phải mau quên như vậy chứ? Ngay cả biểu thị của Thiên Diệp Tông ta cũng không nhận ra được hả? Có phải muốn gia phụ đích thân đến đây giải thích cho ngươi một chút hay không?

Tư Minh vừa nghe, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Diệp Tinh Hàm nói: - Ý tứ của Diệp tiểu thư nói là...

Ông ta ta quay đầu nhìn đám người Đỗ Hiến, lập tức thấy được ký hiệu Thiên Diệp trên y phục của đám người này, lập tức vỗ ót một cái, chê cười nói: - Ai nha, Diệp tiểu thư thứ tội thứ tội, bổn tọa thật đúng là không phát hiện. Vốn dĩ mấy vị này đều là Thiên Diệp Tông tài cao. Nhìn một bộ đức hạnh của bọn họ, bổn tọa trước đó còn cho rằng bọn họ là từ cái đất kia... Khụ khụ...

Bộ dạng giả bộ của ông ta như ở trong mộng mới tỉnh, cùng Diệp Tinh Hàm một trận bồi tội, tựa như là thật mới phát hiện đám người Đỗ Hiến là Thiên Diệp Tông đệ tử vậy.

- Hừ! Diệp Tinh Hàm thật sự bị chọc tức không nhẹ. Trên gương mặt xinh đẹp lúc xanh lúc đỏ, ngặt một nỗi lại không cách nào phát tiết ra ngoài, quả thực buồn bực hộc máu.

- Nếu đều là Thiên Diệp Tông tài cao, thì ghi danh một chút liền có thể vào thành. Là bổn tọa sơ sót, chư vị không lấy làm phiền lòng. Trên gương mặt của Tư Minh tràn đầy nụ cười sáng lạn, liên tục chắp tay về phía đám người Đỗ Hiến.

- Ghi danh? Ghi danh thứ gì? Diệp Tinh Hàm nghe vậy sửng sốt.

Tư Minh cười híp mắt nói: - Tên họ, thuộc về tông phái nào, một vài thứ rất đơn giản. Diệp tiểu thư cũng biết, ngày mai là đại lễ thành chủ đại nhân nạp thiếp. Sự tình trọng đại, cho nên mấy ngày gần đây nhất cũng không phải là a mèo a chó gì cũng có thể vào thành. Phàm là người vào thành đều phải được ghi danh một phen mới được, lấy đó dùng để tra xét.

Diệp Tinh Hàm lạnh lùng hỏi: - Sao trước đó ta thấy những người kia cũng không có ghi danh qua?

Tư Minh cười đáp: - Diệp tiểu thư minh giám, những người kia... bổn tọa đều nhận được a, biết xuất thân của bọn họ, đương nhiên không cần ghi danh.

- Ý của ngươi là nói, người của Thiên Diệp Tông ta ngươi không nhận biết chứ gì? Diệp Tinh Hàm cắn răng, gương mặt xinh đẹp nổi giận. Tư Minh người này hết lần này tới lần khác làm khó Thiên Diệp Tông, khiến nàng rất là phẫn nộ. Vốn dĩ nàng không muốn tới chỗ Thiên Hạc Thành này tham gia buổi nạp thiếp gì đó, giờ này làm như vậy, trong lòng càng thêm bài xích.

Càng làm cho nàng phẫn nộ chính là, Tư Minh rõ ràng là cố ý trước mặt rất nhiều người làm nhục Thiên Diệp Tông.