- Hắc hắc hắc… Dương Khai miễn cưỡng đứng dậy, cầm trong tay Trảm Hồn Đao xa xa chỉ hướng nữ tử, nhếch miệng lên, nổi lên một đường cong vi diệu, nói:
- Được bà bà khen ngợi như thế, tiểu tử thật là bội cảm vinh hạnh!
Nữ tử sắc mặt hơi đổi một chút, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì.
Dương Khai gật gù đắc ý, mặt lộ vẻ châm chọc, cười:
- Đến lúc này ngươi còn muốn giả ngu sao? Chẳng lẽ còn muốn tiểu tử chỉ rõ thân phận của ngươi…Vưu bà bà!
Ba chữ Vưu bà bà vừa ra khỏi miệng, thần tình nữ tử bỗng nhiên lãnh nhược băng sương.
Dương Khai tiếp tục nói:
- Vốn tiểu tử cũng có chút nghi ngờ, không biết cốt cuộc là đã gặp lão nhân gia ngài ở nơi nào, luôn cảm thấy tôn vinh này của ngài có chút quen mắt, nhưng trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra đầu mối…
- Vậy là ngươi nghĩ tới từ lúc nào? Nữ tử dường như cũng không có phủ nhận ý tứ của Dương Khai, mà là có chút hưng phấn hỏi lại, Phệ Hồn Trùng vây quanh chỗ phòng hộ ngoài cơ thể nàng cũng bị nàng lờ đi.
- Thừa tiền khải hậu bãi liễu. Dương Khai nhếch miệng cười,
- Nhiều người bị nhốt trong thiên lao như vậy, vì cái gì ngươi cố tình cũng chỉ nhìn thấy võ giả Thanh Dương Thần Điện? Hiển nhiên là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, hoặc là những người này ngươi đều biết, hoặc là trên người những người này có chỗ nào đó bất đồng với võ giả bổn địa. Mọi người đều là thần hồn tụ thân, đương nhiên không có bất đồng gì lớn, nói cách khác, nguyên nhân ngươi chỉ thấy bọn họ, là bởi vì ngươi biết bọn họ, hơn nữa muốn từ trên người bọn họ tìm cái gì…ân, về phần muốn tìm cái gì, đại khái chính là tìm Ôn Thần Liên.
- Lúc trước ngươi còn nói ra tục danh của Ôn điện chủ, còn làm ra vẻ cùng hắn cừu hận không đội trời chung, khoảng khắc đó diện mạo dữ tợn… Dương Khai mỉm cười,
- Khiến người khác không thể không liên tưởng nhiều a.
Cũng chính là hắn trong lúc mông lung nghe được đối phương hô lên tục danh của Ôn Tử Sam, mới bỗng nhiên suy nghĩ ra.
Nữ tử trước mặt này, chính là Vưu bà bà trông coi Thần Du Kính kia, cho nên hắn lần đầu tiên nhìn thấy đối phương mới phát giác có chút quen mặt. Vưu bà bà nếu nếu là hàng năm trấn thủ Thần Du Kính. Vậy dĩ nhiên cũng có thể tự do xuất nhập trong đó.
Chỉ là Vưu bà bà tuổi già sức yếu, nữ tử trước mặt này như hoa như ngọc, Dương Khai lúc ban đầu cũng không có đem hai người liên hệ lại với nhau.
- Cho nên ngươi liền nhận ra bổn cung?
Dương Khai cười khẩy nói:
- Một lão thái bà chạy đến nơi đây huyễn hóa ra bộ dáng mỹ nhân tuyệt sắc, ngươi cũng không biết xấu hổ tự xưng bổn cung?
Vưu bà bà cười lạnh không ngừng:
- Ngươi là muốn chọc giận ta? Nếu là vậy, vậy thủ đoạn của người quá ngây thơ đi.
Thấy gian kế của mình bị khám phá, Dương Khai không khỏi bĩu môi.
Dương Khai rất rõ. Đối mặt với cường giả như Vưu bà bà, nếu là ở bên ngoài, hắn có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng là ở trong thế giới Thần Du này, thực lực của Vưu bà bà phải sẽ đạt được trình độ tấn thăng cao nhất, hắn không có nửa điểm thắng lợi thậm chí hy vọng chạy thoát, chỉ có thể ký thác vào đối phương dưới sự tức giận xảy ra sai sót, cho nên mới phải nói lời độc ác như vậy, nào biết được bị đối phương liếc một cái nhìn thấu.
- Tiểu tử coi như có chút đầu óc. Vưu bà bà hướng về phía Dương Khai khẽ gật đầu. Khen ngợi nói.
- Nếu ta đoán không sai, người là dùng Phệ Hồn Trùng này phá đi cấm chế trong cơ thể?
- Đúng thì như thế nào? Thái độ Dương Khai bỗng nhiên lớn lối, Trảm Hồn Đao xa xa chỉ hướng Vưu bà bà, nói:
- Lão thái bà ngươi tốt nhất thức thời một chút, ngươi nếu đã nhận ra đây là Phệ Hồn Trùng, đương nhiên biết bọn chúng lợi hại, ngoan ngoãn thả đại gia ra ngoài. Nếu không đại gia ra lệnh một tiếng, sẽ để bọn chúng đem ngươi cắn nuốt đến xương cốt cũng không còn!
Hắn nói rất đúng bộ dáng dường như thật muốn đem Vưu bà bà đánh chết ở đây.
- Hừ. Nếu bọn chúng trưởng thành thêm mấy trăm năm nữa, có lẽ bổn cung còn có thể sợ hãi một chút, nhưng chỉ bằng những Phệ Hồn Trùng này của ngươi? Vưu bà bà khinh thường cười lạnh, thân thể mềm mại chấn động, liền đem Phệ Hồn Trùng vây quanh nàng đánh bay ra ngoài.
Rất nhiều Phệ Hồn Trùng bị rung choáng vàng đầu lung lay não, giống như con ruồi không đầu bay tán loạn. Nhưng rất nhanh, bọn chúng liền khôi phục lại, lần nữa đem Vưu bà bà bao phủ.
- Nếu mọi người đã nói đến mức này, vậy bổn cung liền cùng người nói trắng ra. Vưu bà bà không thấy Phệ Hồn Trùng bên ngoài cơ thể, lên tiếng nói với Dương Khai:
- Ngươi ngoan ngoãn hủy diệt ấn ký trên Ôn Thần Liên. Đem bảo vật này giao cho bổn cung, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
- Dựa vào cái gì a? Dương Khai cả giận nói.
- Ngươi nói xem? Vưu bà bà cười lạnh không ngừng.
Dương Khai vẻ mặt bất đắc dĩ, bày vẽ một hồi lâu, mới nói:
- Vấn đề này tạm thời không đề cập nữa, trước đó, ta muốn hỏi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Bà bà ngươi làm sao lại biết trên người ta có Ôn Thần Liên? Đồ chơi này ta giấu rất sâu, cho tới bây giờ không có bị người khác phát hiện.
Vưu bà bà nhướng mày, nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, bổn cung trấn thủ Thần Du Kính hơn hai ngàn năm, mặc dù không cách nào để cho dị bảo này nhận chủ, nhưng đối với cái này cũng có nghiên cứu. Khi linh thể thần hồn các ngươi xuyên qua Thần Du Kinh, lúc đi vào trong này, bổn cung có thể theo dõi tình hình trong cơ thể các ngươi, cũng là chính lúc đó bổn cung nhẹ nhàng phiệt dật thoáng nhìn một cái, liền phát hiện…
- Nhưng ngươi cũng không dám xác nhận đúng không? Cho nên cũng không biết mình có phải nhìn lầm rồi, càng không biết trên người kẻ nào có Ôn Thần Liên, mà ngươi còn biết sau khi chúng ta đi vào Thần Du Kính trước đi Thiên Yêu Sơn rèn luyện trước, cho nên người liền ra lệnh cho Chu Diển dẫn người đi Thiên Yêu Sơn trước tróc nã cái gọi là họa tinh! Đợi sau khi đem chúng ta bắt trở về, mới lần lượt kiểm tra từng người… Dương Khai nói tiếp lời suy đoán.
Không sai! Nhưng bổn cũng cũng nghĩ đến Ôn Thần Liên là ở trên người tiểu tử Hạ Sanh, cùng lắm là, ở trên người Tiêu Bạch Y kia, không nghĩ tới, nhưng lại ở trên tay ngươi kẻ có thực lực thấp nhất, quả thực khiến bổn cung rất là ngoài ý muốn.
Dương Khai gật gật đầu, bày tỏ hiểu rõ.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao trong thiên lao nhốt nhiều người như vậy, lại chỉ có đám người Hạ Sanh và mình bị mang ra ngoài, còn cứ Vưu bà bà trước đây luôn nói “người cuối cùng” là có ý gì.
Nàng kiểm tra đám người Hạ Sanh, cũng không có phát hiện, đến phiên mình đương nhiên là người cuối cùng.
- Còn có một vấn đề.
Dương Khai bỗng nhiên nói.
- Tiểu tử ngươi tốt nhất không nên được voi đòi tiên! Vưu bà bà sắc mặt đột nhiên lạnh băng.
Dương Khai cười hắc hắc:
- Bà bà ngươi muốn hay không muốn thất ta hồn táng Ôn Thần Liên, tốt nhất đừng nói chuyện với ta như vậy, hơn nữa…lớn tuổi rồi, bớt động khí, tổn tại sức khỏe.
Hắn một bộ dáng vô cùng ân cần, đem Vưu bà bà tức giận nổi trận lôi đình lại không thể làm gì.
Trừng mắt nhìn Dương Khai một trận, Vưu bà bà mới âm u lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất hiểu rõ tình cảnh của mình.
- Ta biết rất rõ! Dương Khai cắn răng nghiến lợi,
- Hy vọng bà bà cũng hợp tác một chút, bằng không ta thật hồn táng, dù sao rơi vào tay ngươi cũng không có kết quả tốt, còn không bằng mọi người nhất phách lưỡng tán như vậy!
Hắn một câu một câu hồn táng, Vưu bà bà quả thật không dám hành động gì với hắn.
Ôn Thần Liên là chí bảo thiên địa, ngàn vạn năm qua, ngẫu nhiên sẽ phù dung sớm nở rối tàn, con người vì một cơ duyên phong phú mà có được.
Mà chủ nhân chiếm được Ôn Thần Liên nếu chết, Ôn Thần Liên cũng sẽ không biến mất theo, mà là sẽ hút hết năng lượng thần hồn của chủ nhân trước, lưu lại trong thiên địa, đợi người có duyên tiếp theo.
Dương Khai năm đó lúc chiếm được Ôn Thần Liên, nó vẫn chỉ là hình thái ba màu mà thôi, lúc đo nó liền đem năng lượng thần hồn của chủ nhân trước giữ lại, khiến Dương Khai chiếm được nhiều chỗ tốt.
Tuy nói Ôn Thần Liên sẽ không vì chủ nhân tử vong mà biến mất, nhưng nếu là vận dụng thủ đoạn hồn táng đặc biệt này, lấu căn nguyên thần hồn võ giả tự bạo thành lực lượng, lại có thể đem nó biến mất trong thiên địa.
Thực lực Vưu bà bà vượt xa Dương Khai như vậy, ngay cả trên tay Dương Khai có Trảm Hồn Đao, lại có Phệ Hồn Trùng tương trợ, nếu Vưu bà bà thật sự có tâm hướng về phía Dương Khai hạ thủ, hắn làm sao có thể tránh né?
Nàng sở dĩ không có tùy tiện động thủ, chính là có chỗ cố kị, chính là cố kị Dương Khai trong lúc tuyệt vọng cùng nàng liều mình cá chân lưới rách, hồn táng Ôn Thần Liên.
Lúc trước Dương Khai một thân lực lượng bị giam cầm, lại bị nàng vận dụng thủ đoạn đánh sâu vào thần hồn, Dương Khai không có lực phản kháng chút nào, chỉ có thể mặc cho làm gì thì làm, nhưng là hiện tại Dương Khai đã khôi phục tự do, hoàn toàn có cơ hội thi triển ra chiêu thức hồn táng.
Vưu bà bà chăm chú nhìn Dương Khai, một hồi lâu nhắm mặt lại, đợi đến khi mở ra, đã là một mảnh yên tĩnh.
- Đây là một vấn đề cuối cùng, tiểu tử ngươi có chừng có mực một chút.
- Dĩ nhiên! Dương Khai nhếch miệng cười,
- Bà bà cùng ta hợp tác, tiểu tử dĩ nhiên cũng sẽ không làm liều.
- Như thế tốt lắm! Vưu bà bà gật đầu.
Dương Khai sắc mặt bất chợt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Bà bà ngươi muốn Ôn Thần Liên này…để làm gì?
Nghe vậy, Vưu bà bà nhướng mày, mặt lạnh như sương, trầm mặc.
Dương Khai nói:
- Khẳng định không đơn giản chỉ là muốn ôn dưỡng thần hồn bản thân mà thôi, bởi vì lúc trước bà bà ngươi có nói một vài thứ, hình như chiếm được Ôn Thần Liên này, ngươi liền có thể khiến Ôn điện chủ bất lợi. Như vậy đi, tiểu tử đổi cách hỏi khác… Một cái chớp mắt này, ánh mắt của Dương Khai trở nên vô cùng lợi hại, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Vưu bà bà, một cái chớp mắt không dời:
- Vậy cáu gọi là kính hồn…là đồ chơi gì? Vì sao cần Ôn Thần Liên mới có thể thừa tái?
Lời vừa nói ra, khuôn mặt tươi cười của Vưu bà bà lập tức nổi lên vẻ ngoan lệ, mơ hồ có sát cơ tràn ngập đi ra.
- Bà bà chúng ta đã nói, ngươi đây là không giữ chữ tín a, ngươi như vậy, tiểu tử cũng muốn lật lọng, ngươi bất nhân cũng không nên trách ta bất nghĩa a, đợi sau khi ta hồn táng Ôn Thần Liên ngươi cũng đừng có khóc! Dương Khai thấy nàng chậm chạp không đáp, vội vàng thúc giục.
Vưu bà bà giận dữ phản tiếu:
- Ngươi thật dám hồn táng? Nếu thật dám liền động thủ một chút, bổn cung mỏi mắt mong chờ!
Nàng bỗng nhiên làm ra tư thế xem kinh vui, Dương Khai không khỏi sờ sờ lỗ mũi, gật gù đắc ý:
- Dù sao bà bà ngươi đừng ép ta, ta liền hồn táng!
- Hừ! Tiểu tử hoàng mao! Vưu bà bà tâm tình không vui, tức giận mắng một tiếng.
Nhóm cường giả như nàng, bị Dương Khai uy hiếp, tâm tình đương nhiên không thể tốt.
Trầm mặc một hồi lâu, nàng mới cắn răng nói:
- Tiểu tử ngươi nên biết, trong thiên địa này, có một chút cơ duyên xảo hợp với bí bảo, năm này tháng khác, sinh ra ý chí của mình, những ý chí đặc thù này được gọi là khí linh!
Dương Khai vừa nghe nàng muốn giải thích, lập tức tỉnh táo tinh thần, chuyên chú lắng nghe, gật gật đầu nói:
- Điều này ta đương nhiên biết.
Lưu Viêm chính là khí linh, Dương Khai đối với phương diện này đương nhiên biết khá sâu.
- Bí báo có linh khí bậc này, thường thường đều có uy năng rất lớn, so với những vật không có khí linh kia, mạnh hơn không chỉ một điểm nửa điểm. Nhưng bí bảo thiên hạ có thể ức kế, lại có thể sản sinh ra vật có khí linh, lại không có được bao nhiêu, khí linh…cũng vậy là vật cực kỳ khó có được.