Đạo Nguyên Cảnh, Đế Tôn Cảnh, giữa hai bên có lằn ranh lớn.
Nếu so sánh lực lượng thần hồn võ giả Đạo Nguyên Cảnh như cây gậy gỗ, vậy của Đế Tôn Cảnh sẽ là cây sắt, nói về độ chắc chắn thì tự nhiên người sau ưu việt hơn.
Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lưỡng tầng cảnh, tam tầng cảnh, chỉ khác về kích cỡ, dài ngắn của cây gỗ đó.
Muốn thăng cấp cây gỗ thành cây sắt, vậy nhất định phải vượt qua được lằn ranh đó.
Hiện tại Dương Khai đang trong lằn ranh, nhưng chưa vượt qua được, tuy nhiên bởi vì chạm tới Đế ý, cây gỗ của hắn đã có phủ một lớp sắt, thoáng có chút năng lực của Đế Tôn Cảnh, nhưng chênh lệch rất lớn so với Đế Tôn Cảnh chân chính.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Trên đời này, ngoài hắn ra thì có ai ở Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đã chạm đến Đế ý? Ngay cả 10 đại Đế Tôn vang danh Tinh Giới, lúc ở trình độ như Dương Khai cũng không làm được chuyện đó.
Sớm chạm đến Đế ý, tự nhiên sẽ có lợi lớn cho ngày sau.
Dương Khai vẫn nhìn chiến trường không chớp mắt, đối với người ngoài là xung kích hai mặt thị giác lẫn thần hồn, nhưng đối với hắn lại chỉ như gió thổi vào mặt, không cần phải để ý.
Bởi vì xung kích vừa truyền đến linh thể thần hồn của hắn, đã bị Ôn Thần Liên bảy màu hóa giải sạch, sẽ không có ảnh hưởng gì tới hắn.
Thời gian dần trôi qua.
Dương Khai thu hoạch càng thêm nhiều, trên chiến trường, hai đại cường giả chiến đấu cũng tiến vào mức quyết liệt, thỉnh thoảng Chu Điển rống liên hồi, khó nén giận dữ, Dĩ Tuyền thần sắc ngưng trọng, không còn thoải mái như trước, trường kiếm bay múa, bí thuật thay phiên, chiến đấu không ngừng với Chu Điển.
Với tu vi của Dương Khai, không thể nhìn ra ai mạnh ai yếu, là ai chiếm thượng phong, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đánh ngang tay.
Tuy nhiên... nghe giọng nôn nóng của Chu Điển, hình như thoáng rơi xuống thế yếu.
Cũng khó trách, trước đó nghe nói chuyện mấy câu, Dương Khai suy đoán ra ở 2000 năm trước, Chu Điển cùng Dĩ Tuyền đã từng đại chiến một trận, lần đó kết thúc với Chu Điển bị thương, Dĩ Tuyền chiến thắng.
Hiện tại đã qua 2000 năm, hai bên đều có tăng lên, nhưng mà Dĩ Tuyền lại lấy được một món bí bảo thần hồn cấp Đế, cộng với bản thân mạnh mẽ, tự nhiên lại tăng thêm một phần ưu thế.
Có thể áp chế được Chu Điển cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng muốn phân ra thắng thua... khó!
Dương Khai ước chừng hai vị này đánh mười ngày nữa tháng, cũng chưa chắc kết thúc chiến đấu.
Hắn cũng vui vẻ thấy chuyện này, bởi vì như thế, hắn sẽ có nhiều thời gian tiếp tục xem, tiếp tục cảm ngộ.
Bỗng nhiên, Dương Khai nhíu mày, nhạy cảm nhận ra có một tia dao động lực lượng dị thường trong không gian.
Sắc mặt hắn trầm xuống, quay lại nhìn Bạch Lộ cùng Viên Phi, phát hiện hai người này không hề có phản ứng.
Vón chỉ nghĩ là ảo giác của mình, đang muốn tập trung xem tiếp chiến đấu, Dương Khai bỗng nhiên phát hiện, sắc mặt đại biến hét lên:
- Tiền bối cẩn thận!
Hắn còn chưa hét xong, chiến trường căng thẳng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người khác.
Bóng người cao to thần bí, cả người bao bọc trong áo khoác màu đen, không phân biệt được hình thể, hơn nữa còn đeo mặt nạ quỷ, nhìn rất đáng sợ.
Người này xuất hiện không chút dấu hiệu, ngay cả cường giả như Dĩ Tuyền cùng Chu Điển cũng không nhận ra dấu hiệu gì, nếu không phải Dương Khai tu luyện lực lượng không gian, tinh thông thần thông không gian, có khi cũng không nhận ra được.
Tuy rằng đối phương hành động quỷ dị, nhưng phủ xuống nơi này tạo ra một tia dao động không gian, vẫn bị Dương Khai nhạy cảm nắm giữ được.
Nhưng hắn hô lên vẫn quá trễ.
Người mặt quỷ vừa xuất hiện, đã tới bên cạnh Dĩ Tuyền, đánh ra một chưởng.
Sắc mặt Dĩ Tuyền đại biến, thu lại trường kiếm đánh sang bên đó, muốn lấy công làm thủ.
Một chiêu này, hắn đã dùng hết sức.
Trên lưỡi kiếm, năng lương tuôn trào như biển, có thể cắn nuốt thiên địa.
Một chiêu của người mặt quỷ bị chặn lại.
Nhưng Chu Điển lại thừa cơ đánh tới, Phương Thiên Họa Kích đâm ra, đột phá phòng hộ quanh người Dĩ Tuyền, trực tiếp chọc thủng một lỗ trên vai hắn.
- Hự...
Dĩ Tuyền hừ nặng, người lùi vọt ra sau, khi đứng vững, tay chụp lên vai, muốn hóa giải thương thế.
Nhưng Chu Điển toàn lực đánh ra một chiêu, làm sao hóa giải dễ dàng, khí kình đánh vào người Dĩ Tuyền đã làm hắn bị thương không nhẹ, vết thương trào ra năng lượng thần hồn tinh thuần, chảy vào trong thiên địa này.
- Đại nhân! Các cường giả Yêu tộc như Bạch Lộ cùng Viên Phi đều biến sắc, kinh hô, muốn xông lên hỗ trợ.
Dĩ Tuyền khoát tay cản bọn họ lại, ánh mắt trầm xuống nhìn về phía người mặt quỷ đột ngột xuất hiện, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Chu Điển cũng không ngờ người mặt quỷ lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa lại thừa dịp mình đại chiến với Dĩ Tuyền mà ra tay đánh lén. Nếu không phải người này phá rối, hắn hoàn toàn không thể tổn thương được Dĩ Tuyền.
Cách làm của đối phương làm cho Chu Điển không hài lòng, cảm thấy làm nhục trận chiến đấu thần thánh này. Ngay cả thế, Chu Điển vẫn không dám chần chờ, chắp tay khom người nói:
- Vương thượng, sao ngài lại đến đây?
- Tới tiếp ứng ngươi! Người mặt quỷ chầm chậm đáp, giọng khàn khàn như kim loạt ma sát, làm người nghe rất khó chịu.
- Nhưng mà thuộc hạ... Chu Điển còn muốn biện luận.
Người mặt quỷ trực tiếp cắt lời:
- Không cần nói nhiều, dẫn người hồi cung, chỗ này có ta!
Lệnh của vương thương, không thể không nghe, Chu Điển đành cắn răng, trầm giọng hô:
- Rõ!
Dứt lời, bất đắc dĩ liếc Dĩ Tuyền, người lóe lên đã bay về phía Dương Khai.
Dĩ Tuyền quay lại nhìn Dương Khai, miệng nói một chữ ẩn chứa hàm ý:
- Trốn!
Dương Khai cũng phản ứng thần tốc, tuy rằng biến cố xuất hiện đột ngột, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã suy đoán ra tất cả.
Người mặt quỷ này, rõ ràng là chủ nhân của Chu Điển, cũng là người hạ lệnh bắt mình.
Nếu người này có thể ra lệnh Chu Điển làm việc cho hắn, đương nhiên cũng là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Mà trước khi người này xuất hiện, dùng thủ đoạn đánh lén Dĩ Tuyền, thực lực của hắn cũng mạnh hơn Dĩ Tuyền một bậc.
Có người này kềm chế Dĩ Tuyền, Chu Điển đã không còn kẻ địch nữa.
Dương Khai nào còn do dự? Khi Dĩ Tuyền hô lên một chữ trốn, hắn đã lóe lên, thoáng cái chạy đi ngàn trượng.
Lúc này, hắn đã vận dụng thần thông không gian.
Ở trước mặt cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như Chu Điển, ngoại trừ sử dụng thần thông không gian, hắn căn bản không nghĩ ra cách trốn nào khác.
Cùng lúc Dương Khai chạy đi, Bạch Lộ cùng Viên Phi cũng đứng ra, cản đường Chu Điển.
Hai vị cường giả Yêu tộc thấy kẻ địch mạnh mẽ đánh tới, không khỏi quát lớn, hào quang bùng lên hiện ra bản thể.
- Rống.... Viên Phi rống lớn, chủ động nghênh đón Chu Điển, muốn ngăn cản hắn.
Bạch Lộ toàn thân bao phủ ánh sáng trắng, không biết thi triển bí thuật căn nguyên huyền diệu gì, biến khu vực 30 dặm thành thế giới màu trắng, khiến người ta không phân biệt được phương hướng.
- Kẻ cản ta chết! Chu Điển giận dữ quát lên, Phương Thiên Họa Kích bay múa trong tay.
Vù vù vù vù...
Tiếng xé gió vang lên, Viên Phi còn chưa đến gần Chu Điển, đã bị công kích không rõ đánh bay, lăn ra thật xa, không biết sống chết.
Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, Viên Phi không thể chống đỡ được Chu Điển.
Thế giới màu trắng cũng phát ra tiếng răng rắc, chỉ trong hai nhịp thở đã vỡ nát.
Thân hình Bạch Lộ lại hiện ra, nhưng hào quang trên người lại tối sầm.
Chu Điển hóa thành ánh sáng vọt qua đầu hai người, không thèm liếc tới bọn họ, đuổi thẳng theo Dương Khai.
- Chạy nhanh thật! Chu Điển nhìn bóng người ở thật xa, không khỏi kinh ngạc.
Vốn hắn cho rằng cường giả như mình ra tay, bắt lấy Dương Khai còn không phải chuyện dễ. Nhưng khi làm thật mới phát hiện, tiểu tử chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh này lại biết bí thuật thần kỳ, thi triển ra không để ý không gian ngăn cản, từ chỗ này độn nhanh đến chỗ khác, hắn bị Viên Phi Bạch Lộ kéo chậm một chút, Dương Khai suýt trốn khỏi phạm vi thần niệm tra xét của hắn.
- Thật là thú vị! Chu Điển hừ lạnh, tốc độ nhanh như sấm sét lại nhanh hơn vài phần.
Ở bên kia, Liêm Viêm thấy tình thế không ổn, thừa dịp mọi người chưa hồi thần, lặng lẽ trốn khỏi Thiên Yêu Cốc.
.............
Trong Thiên Yêu Sơn, Dương Khai liều mạng chạy trốn, thỉnh thoảng sử dụng bí thuật không gian, che giấu khí tức, hắn không dám đi đường thẳng, không ngừng biến đổi phương hướng, muốn trốn khỏi Chu Điển đằng sau.
Nhưng tất cả đều phí công, mặc kệ hắn làm gì, vẫn luôn có thần niệm mạnh mẽ khóa chặt lấy hắn.
Chỉ là nhìn còn không hiểu được, nhưng khi chân chính đối mặt, Dương Khai mới hiểu rõ được chỗ khủng bố của cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh.
Giữa hắn và Chu Điển có chênh lệch tu vi rất lớn, thần thông không gian không thể bù đắp được.
Khoảng cách hai bên ngày càng gần, lần đầu Dương Khai cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng!
Thần thông không gian cũng không thể trốn khỏi đối phương, hắn đã không biết phải dùng cách gì hóa giải nguy cơ.
Phệ Hồn Trùng có thể không được, bởi vì Dĩ Tuyền đã nói, Phệ Hồn Trùng của hắn còn chưa đủ mạnh, trước đó Dĩ Tuyền còn áp chế được chúng.
Chu Điển là cường giả cùng cấp bậc với Dĩ Tuyền, Dĩ Tuyền có thể làm được, Chu Điển nhất định cũng làm được!
Trảm Hồn Đao có thể còn một chút hy vọng, nhưng không lớn, dù sao Dương Khai chưa luyện hóa nó, không thể thi triển ra toàn bộ uy lực. Lúc trước có thể đánh lén Ban Thanh thành công, đầu tiên là thực lực Ban Thanh không đủ mạnh, thứ hai là Dương Khai ra tay bất ngờ.
Càng nghĩ, Dương Khai phát hiện mình không có cách nào, chỉ có thể bó tay chịu trói!
Hắn đang nặn óc suy nghĩ, Chu Điển đuổi theo chỉ còn cách hắn 30 dặm, ngay vào lúc này, Dương Khai cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ xé hư không đánh tới.
Hắn vội quay lại nhìn, sau đó sắc mặt liền xanh mét.
Bởi vì hắn phát hiện, Chu Điển lại trực tiếp ném cây Phương Thiên Họa Kích về phía mình, tuy rằng không biết công kích này có huyền diệu gì, nhưng Dương Khai vẫn cố gắng tránh né.