Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2217: Tử Ly




Cũng khó trách, bản thân Phệ Hồn Trùng chính là khắc tinh của tất cả lực lượng thần hồn, ngoại trừ e ngại năng lượng quỷ dị như thần thức hỏa, hiếm có thứ gì giết được chúng.

Phệ Hồn Trùng của Dương Khai tuy rằng vẫn còn điểm yếu, nhưng theo chúng trưởng thành, những điểm yếu này đã sớm biến mất.

Muốn tiêu diệt những Phệ Hồn Trùng này, nhất định cũng phải giống Dương Khai, có được thần thức hỏa khắc chế, ngoài ra không còn cách khác.

Hơn nữa, hiện tại thần thức hỏa còn có tác dụng với chúng nữa không, Dương Khai cũng không rõ.

Sở dĩ hắn còn có thể điều khiển Phệ Hồn Trùng phục vụ cho mình, một phần công lớn phải tính cho Ôn Thần Liên.

Vật quỷ dị như thế, cự mãng cùng Tử Ly làm sao không e ngại?

Khi mây đen phủ xuống, cự mãng hốt hoáng há to miệng, phun ra sương xanh biếc, bao phủ mây đen, thoáng cái mùi tanh hôi lan tỏa.

- Thần thức độc!

Dương Khai kinh ngạc không thôi.

Không biết cự mãng này đã có cơ duyên gì, hay trời sinh như thế, có thể làm lực lượng thần thức mang độc tính mãnh liệt. Hiển nhiên nó muốn dựa vào lực lượng thần hồn đặc biệt để đối phó Phệ Hồn Trùng.

Hơn nữa, nó không muốn ở lại đây, phun ra mây độc xong, liền mặc kệ Dương Khai cùng Tử Ly, quay đầu bỏ chạy!

Nhưng rõ ràng nó coi thường sự quỷ dị của Phệ Hồn Ma Trùng.

Đám mây trùng đen tiếp xúc mây độc, bằng mắt thường cũng thấy màu xanh nhanh chóng biến mất, trước sau không quá 3 nhịp thở là nơi này chỉ còn một mảnh mây trùng đen.

Có thể thấy được, toàn bộ mây độc đã bị Phệ Hồn Ma Trùng nuốt sạch.

Mây độc cũng là lực thần hồn biến thành, tự nhiên cũng là món ngon của Phệ Hồn Trùng.

Cắn nuốt hết mây độc, đám mây Phệ Hồn Trùng không dừng lại, trực tiếp bao phủ cự mãng, thoáng cái đã bao kín mít đầu nó.

Đám mây trùng che mắt, cự mãng không thể thấy được gì, không ngừng vặn vẹo thân thể to lớn đụng lung tung như ruồi không đầu, không có quy luật nào.

Dương Khai lẳng lặng nhìn, không khỏi cau mày.

Bởi vì hắn phát hiện Phệ Hồn Trùng luôn luôn thuận lợi, lại không có cách nào đối phó được con cự mãng này.

Cả người cự mãng bao phủ vảy kín mít, dù là Phệ Hồn Trùng rất nhỏ cũng không đột phá được lớp vảy mà ăn mòn dần dần.

Theo kiểu này, sợ rằng Phệ Hồn Trùng quả thật không thể giải quyết được cự mãng, trừ khi phá vỡ được phòng ngự của nó.

Trong lòng khẽ động, ánh mắt Dương Khai sáng lên, liền ra chỉ thị cho đám Phệ Hồn Ma Trùng.

Sai khiến Phệ Hồn Trùng không dễ dàng như sai khiến Thạch Khổi Tiểu Tiểu, bởi vì nó không có linh trí, còn Tiểu Tiểu thì linh trí không cao, nhưng vẫn hiểu được mệnh lệnh của Dương Khai.

So sánh hai bên, rõ ràng là Phệ Hồn Trùng tốn sức hơn.

Cũng may đám mây trùng coi như nghe lời, Dương Khai chỉ tốn chút sức liền làm cho chúng nhắm vào mũi miệng cự mãng mà chui vào trong người nó.

Trước sau mấy chục nhịp thở, đám mây trùng đen đã biến mất, chỉ có tiếng ông ông vang lên trong bụng cự mãng.

Lúc này cự mãng đang chịu hành hạ tàn bạo đau đớn không chịu nổi, không ngừng lăn lộn giãy giụa, đánh gãy vô số cây cối.

Nhưng công kích này đến từ trong người nó, mặc kệ thế nào nó cũng không có cách hóa giải, chỉ có thể chờ đến lúc cái chết phủ xuống!

Trong lúc giãy giụa, cự mãng có vẻ không muốn chờ chết, từng đạo thần hồn xung kích không mục tiêu bắn ra xung quanh, Dương Khai nhìn mà run sợ, không dám đến quá gần.

Theo thời gian trôi qua, hào quang trên người cự mãng không ngừng lấp lóe, sáng tối không chừng, nó giãy giụa cũng dần yếu đi.

Đến lúc kết thúc, cự mãng dựng thẳng đầu lên, cuối cùng rũ xuống, hào quang trên người nó cũng tối sầm lại.

Dương Khai lạnh nhạt đứng đó, lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, trên thân thể cự mãng chợt bục một lỗ, bên trong có vô số Phệ Hồn Ma Trùng trào ra, lại bay về phía Dương Khai, trở vào ống tay áo của hắn.

Dương Khai thế mới đến gần, ngồi xuống xem lớp da cự mãng để lại. Lớp da mỏng như cánh ve, phủ đầy vảy, không biết hình thành từ vật gì, chẳng những vô cùng chắc chắn, ngay cả Phệ Hồn Trùng cũng không làm gì được nó.

Cho nên cắn nuốt xong toàn bộ tinh hoa của cự mãng, Phệ Hồn Trùng liền bay ra.

Nếu có thể mang theo thứ này ra ngoài, có thể sẽ luyện chế được bí bảo phòng ngự thần hồn rất tốt...

Nghĩ thế, Dương Khai gõ lớp da mãng, nhưng làm hắn không ngờ là vừa chạm vào, lớp da mãng liền bục ra, vỡ vụn như gỗ mục lâu năm.

Kết quả này làm hắn rất kinh ngạc.

Thầm nghĩ có thể lúc trước cự mãng có lực phòng ngự kinh người như thế, hẳn là bản thân nó có năng lượng đặc biệt củng cố.

Nếu da mãng vô dụng, Dương Khai cũng không cần nghĩ cách mang nó ra ngoài, hơn nữa hắn cũng không biết làm sao đem đồ trong thế giới này ra ngoài, trừ khi là vật phẩm đặc thù có thể hấp thu vào linh thể thần hồn, ví dụ như bí bảo thần hồn gì đó.

Nhưng còn chưa chắcthế giới này có bí bảo thần hồn hay không, dù sao chỗ này toàn do lực lượng thần hồn đặc thù cấu tạo thành, ngay cả núi, đất, cây cối cũng thế, không có các loại khoáng chất quý hiếm để luyện chế bí bảo.

Hắn quay lại, đến chỗ Tử Ly nằm.

Nhưng khiến hắn vô cùng kinh ngạc, là Tử Ly vốn phải nằm ở đó, đã biến mất không biết từ bao giờ.

Dương Khai thật ngây người một hồi.

Xem ra, Tử Ly thân là yêu thú bậc chín, còn có thể sinh tồn trong khu vực này, không chỉ có may mắn mà thôi.

Nhưng mà... chờ Dương Khai quét thần niệm, liền tập trung được chỗ của Tử Ly.

Trên đỉnh ngọn cây to, Tử Ly im lặng ẩn thân, trong mắt nhỏ lóe lên linh tính, cảnh giác nhìn phía dưới.

Trong khi nó đang tập trung theo dõi, Dương Khai trong tầm nhìn bỗng nhiên biến mất.

Gần như là bản năng, Tử Ly xù dựng hết bộ lông.

- Hừ hừ! Nghĩ rằng trốn đi, ta sẽ không tìm được? Tiếng cười lạnh của Dương Khai truyền từ sau lưng nó, không chờ Tử Ly có phản ứng, hắn giơ tay chụp cổ nó, xách tới trước mặt.

Tử Ly run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy kinh hoàng sợ hãi, rụt rè nhìn Dương Khai.

- Xem ra ngoài tốc độ nhanh, có chút linh trí, ngươi không có năng lực đặc biệt gì cả. Dương Khai xem xét nó, nếu có năng lực khác thì đã thi triển ra rồi, nhưng bị mình xách tới mà nó vẫn không phản ứng, rõ ràng là bó tay chịu chết.

Dương Khai vừa nói, Tử Ly chợt nhớ ra, vội giơ chân mò xuống bụng.

Dương Khai dời mắt nhìn theo, liền thấy cảnh khiến hắn kinh ngạc.

Bởi vì hắn phát hiện, bụng của Tử Ly lại có hình cái túi, trời sinh là thế.

Thật khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Lúc này, Tử Ly mò mẫm trong túi đó lấy ra một trái linh quả, nhìn giống nho, có máu tím sáng bóng, tỏa ra mùi hương đặc biệt.

Dương Khai ngửi thử, cảm thấy tinh thần sảng khoái, hấp thu quá nhiều căn nguyên thần hồn mà sinh ra chút khó chịu, cũng có dấu hiệu được hóa giải.

Ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn thẳng vào linh quả màu tím đó.

Tử Ly lấy ra linh quả này, dùng hai chân giơ lên đưa thẳng cho Dương Khai, dùng ánh mắt như đang nói "Đại vương xin hãy nhận linh quả, tha cho tiểu nhân một đường sống...", vô cùng đáng thương nhìn Dương Khai.

Hành động của nó, càng làm Dương Khai cảm thấy thứ này tràn đầy linh tính.

Hiển nhiên nó muốn dùng linh quả này để tranh thủ hảo cảm của mình, làm mình không xuống tay với nó.

Dương Khai chợt cảm thấy thú vị, cười liếc Tử Ly, không làm khó nó nữa, đặt nó trở xuống.

Trở lại ngọn cây, Tử Ly không khỏi thở phào, nhưng vẫn cầm linh quả, đứng bằng hai chân đưa cho Dương Khai.

- Vậy ta không khách khí nhận lấy. Dương Khai ho khẽ, đón lấy linh quả này.

Nói thật, hắn cũng rất tò mò về linh quả này, tuy rằng Cao Tuyết Đình đã nói, ở trên đời này có rất nhiều vật kỳ lạ, những thứ này đều có công hiệu tác dụng thần kỳ. Nhưng mà trước đó, Dương Khai thật không ngờ trong này cũng sinh ra linh quả.

Linh quả này, vừa nhìn là biết có lợi cho thần hồn.

Dù sao không thể mang ra ngoài, Dương Khai tự nhiên cũng cắt đứt ý nghĩ này, cầm linh quả ngắm nghía một hồi, liền trực tiếp ném vào miệng.

Chép miệng mấy cái, Dương Khai nuốt vào bụng, thần sắc liền rung lên.

Bởi vì Dương Khai cảm nhận rõ ràng, linh quả vừa vào bụng liền hóa thành năng lượng thần kỳ, chẳng những tăng mạnh bản thân, còn hóa giải rất nhiều cảm giác khó chịu.

Dương Khai ước chừng, nếu còn thêm 3-4 trái linh quả như thế, hắn hoàn toàn có thể làm mất cảm giác khó chịu.

- Vật này... còn nữa không? Dương Khai nhìn Tử Ly, vừa nói vừa ra hiệu, bắt đầu nói chuyện với yêu thú này.

Không ngờ, Tử Ly chỉ cần nghe là hiểu được ý hắn, giơ móng lên chỉ về chỗ cự mãng chết đi, lại chỉ vào sâu trong Thiên Yêu Sơn, kêu chít chít.

Dương Khai nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói:

- Ý ngươi là... cự mãng này trông chừng linh quả, bởi vì ngươi trộm một trái, cho nên đuổi giết đến đây, mà chỗ nó sống còn có linh quả?

Tử Ly nghe xong, liền gật đầu thật mạnh.

- Vậy còn chờ gì nữa, đi trước dẫn đường! Dương Khai vung tay, hưng phấn quát lên.

Thần hồn khó chịu, chẳng những khiến hắn không thể hấp thu căn nguyên thần hồn, còn làm ảnh hưởng đến trạng thái của hắn. Nếu có thể nhanh chóng giải quyết, vậy chắc chắn là chuyện tốt.

Cho nên Dương Khai gấp gáp muốn tìm đến linh quả đó.