Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2214: Tách ra hành động




- Nguyên nhân là vì linh thể thần hồn hay sao... Mộ Dung Hiểu Hiểu tiếp lời, như có điều suy nghĩ.

- Có lẽ vậy! Thẩm Mục Ki gật gật đầu tán thành.

Bởi vì là linh thể thần hồn, cho nên không thể vận dụng các chiêu thức và bí thuật lúc bình thường quen sử dụng, càng không có cách nào sử dụng bí bảo, tự nhiên làm cho mọi người cảm thấy rất khó chịu trong chiến đấu.

Còn nữa, loại chiến đấu trên thần hồn này, từ trước đến nay đều là tất cả võ giả cực lực lẩn tránh.

Ở tình hình chung, nếu hai võ giả thực lực không kém lắm đụng độ nhau, cũng sẽ không lựa chọn chiến đấu thần thức, bởi vì loại chiến đấu này quá mức nguy hiểm, hơi sơ suất một chút sẽ bị tiêu tán thần trí biến thành phế nhân.

Nhưng ở trong thế giới Thần Du Kính này, mọi người không thể lựa chọn phương thức chiến đấu nào khác, chỉ có thể với thần hồn là chủ thể chiến đấu. Kể từ đó, sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề trước nay chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng xuất hiện.

Nói thí dụ như một chiêu đánh tới trước mắt, nếu là ở bên ngoài, có lẽ có thể thuận tay phá giải, thậm chí tá lực đả lực.

Nhưng ở trong này, lúc chiêu thức hung mãnh ập tới trước mắt, đại khái phản ứng của tất cả mọi người đầu tiên là tránh né... miễn cho thần hồn bị thương.

- Xem ra, vấn đề chúng ta cần lớn lên còn có rất nhiều! Hạ Sanh cười khổ một tiếng, nói tiếp:

- Tạm thời không cần suy nghĩ nhiều, một phần căn nguyên thần hồn này... Ánh mắt của hắn quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Mục Ki, nói:

- Thẩm sư đệ ngươi trước hấp thu đi! Nói tới đây, hắn nhìn về phía Dương Khai, trưng cầu ý kiến:

- Dương huynh không có ý kiến chứ?

- Không có! Dương Khai lắc lắc đầu.

Thẩm Mục Ki cũng không có từ chối, nói một tiếng cám ơn sau đó đưa tay cầm lên căn nguyên thần hồn, thầm vận huyền công thu nạp.

Thời gian không bao lâu, căn nguyên thần hồn liền bị hấp thu hầu như không còn.

Tuy rằng cảm giác không quá rõ ràng, nhưng cường độ thần hồn của Thẩm Mục Ki không thể nghi ngờ tăng lên một chút xíu, điểm này từ vẻ mừng rỡ trên mặt hắn là có thể nhìn ra.

Dù sao cũng là một con yêu thú bậc mười một đỉnh phong, bản thân người hấp thu vẫn có thể cảm thấy rõ ràng lực lượng thần hồn tăng lên.

- Tiếp tục... Hạ Sanh nói một tiếng, rồi lần nữa đi phía trước dẫn đường tìm kiếm con mồi.

Thoáng một cái đã qua hai ngày.

Trong thời gian hai ngày này, đoàn người Dương Khai ở trong Thiên Yêu Sơn phối hợp với nhau, gặp không ít yêu thú, nhưng mỗi một lần đều là hữu kinh vô hiểm đánh chết. Mà căn nguyên thần hồn của yêu thú đánh chết chiếm được, cũng dưới chủ trì Hạ Sanh, không sai biệt lắm phân phối chia đều.

Dương Khai tổng cộng hấp thu căn nguyên thần hồn của 9 con yêu thú bậc chín, 5 con bậc mười, 2 con yêu thú bậc mười một...

Lực lượng thần hồn rõ ràng ngưng thật một chút so với lúc ban đầu đi vào trong này.

Những người khác tự nhiên cũng đều thu hoạch tương tự.

Lực lượng thần hồn yếu nhất như Thẩm Mục Ki, chiếm được lớn lên quả thực là rành rành trước mắt mọi người.

Trong Thiên Yêu Sơn, đích xác có vô số yêu thú, hoành hành khắp nơi, mọi người căn bản không cần cố ý đi tìm cũng có thể thường xuyên đụng phải.

Yêu thú thực lực quá thấp, bọn họ cũng không có ý đánh chết, bởi vì cho dù giết cũng không lấy được bao nhiêu chỗ tốt, nên mọi người giết chết trên cơ bản đều là yêu thú bậc chín trở lên.

Bất quá cũng không biết có phải vì còn ở ven bên ngoài hay không, cho đến giờ còn không có gặp yêu thú bậc mười hai.

Dĩ nhiên, nếu thật sự gặp yêu thú bậc mười hai, mọi người cũng chỉ có thể sợ hãi bỏ chạy.

Mà theo chiến đấu cường độ cao trong hai ngày, giờ này trạng thái của mọi người cũng rất bất đồng so với trước, hiển nhiên là chiếm được mười phần lớn lên. Nếu giờ này lại đụng phải con Huyền Thổ Quy kia thì với thực lực và kinh nghiệm của năm người trước mắt, đại khái chỉ cần thời gian uống cạn nửa chung trà là có thể đánh chết.

Nói cách khác, mọi người đã hoàn toàn thích ứng với môi trường trong này, thích ứng với bộ thân thể hiện thời, cùng với phương thức chiến đấu.

Lúc nghỉ ngơi, Hạ Sanh bỗng nhiên nói:

- Chư vị, ta có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?

- Tách ra hành động? Tiêu Bạch Y dùng một bộ ánh mắt "Ngươi lắc mông một cái ta đã biết ngươi muốn làm gì rồi" nhìn hắn.

Hạ Sanh toét miệng cười:

- Tiểu Bạch là hiểu ta nhất! Hắn nói tiếp:

- Năm người tụ chung một chỗ dích xác rất an toàn, nhưng làm như vậy thật sự không hữu hiệu lắm. Cao trưởng lão cũng nói, chúng ta dừng lại trong thế giới này thời gian chỉ có một tháng mà thôi, một tháng sau, một đạo cấm chế trên lệnh bài sẽ khởi động, cưỡng ép mang chúng ta ra ngoài. Lần sau có muốn đi vào Thần Du Kính, cũng không biết là chuyện khi nào?! Cơ duyên lớn lao như vậy mà không nắm bắt cho tốt, chẳng khác nào làm thất vọng chính mình?

- So sánh với góc an toàn hành động chung một chỗ, sư huynh ta còn là có khuynh hướng tách ra, mặc dù sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng tiềm lực của chúng ta... không phải đều ở thời điểm nguy hiểm mới có thể bị bức ra hay sao? Ánh mắt của hắn lóe ra một loại phấn chấn cùng tự tin dị thường:

- Nếu luôn lớn lên trong hoàn cảnh an toàn, khi gặp phải nguy hiểm thực sự... thì đúng là đã quá muộn!

- Thật ra... Tiêu Bạch Y chậm rãi nói tiếp:

- Ta cũng nghĩ như vậy!

Ngụ ý của hắn, lại có một chút băn khoăn không thể nói ra ý nghĩ này.

- Tách ra sao? Mộ Dung Hiểu Hiểu trên mặt lóe lên một tia chần chờ, bất quá rất nhanh thì kiên định, gật gật đầu nói:

- Không thành vấn đề!

Hạ Sanh thấy nàng đều gật đầu đồng ý, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Thẩm Mục Ki.

Người này mỉm cười, nói:

- Các vị sư huynh sư tỷ không cần lo lắng cho ta, tuy ở trong này tu vi thần hồn của ta thấp nhất, nhưng ta sẽ lượng sức mà đi! Tốt xấu gì ta cũng là đệ tử Thần Điện mà!

- Tốt! Hạ Sanh liếc hắn một cái hài lòng. Lúc này mới quay đầu nhìn về Dương Khai, toét miệng cười nói:

- Dương huynh khẳng định là không có ý kiến rồi!

- Ta tùy ý! Dương Khai nhàn nhạt trả lời.

Lần này đi vào Thần Du Kính, vốn là một lần cơ duyên tình cờ chiếm được, cho nên hắn cũng không cưỡng cầu nhiều lắm. Nếu đám người Hạ Sanh kiên trì cùng hành động chung với nhau, hắn cũng sẽ phối hợp, nếu muốn tách ra, hắn cũng vui vẻ làm theo.

Dĩ nhiên, so sánh mà nói, hắn càng có khuynh hướng tách riêng hành động.

Bởi vì cùng hành động chung với đám người Hạ Sanh, hắn có thật nhiều thủ đoạn không dám đánh ra, luôn có cảm giác như không thể toàn lực phát huy.

- Như vậy, sư huynh ta ở chỗ này chúc các vị... Hạ Sanh quét mắt nhìn mọi người, nét mặt nghiêm nghị nói:

- ... Trên đường bình an, còn sống trở về!

- Ta đi trước một bước! Tiêu Bạch Y làm việc thật rất quyết đoán, thương nghị xong tách ra hành động, hắn lập tức lên đường, phóng người bay đi một hướng.

- Sư huynh bảo trọng! Mộ Dung Hiểu Hiểu hướng về phía Hạ Sanh nói một tiếng, lại nhìn Dương Khai và Thẩm Mục Ki, nói:

- Các đệ cũng vậy!

- Mộ Dung cô nương cũng phải mọi sự cẩn thận! Dương Khai mỉm cười trả lời một câu.

Mộ Dung Hiểu Hiểu gật gật đầu, thân thể mềm mại lắc một cái, bắn nhanh về một hướng khác.

- Đệ cũng đi đây! Thẩm Mục Ki vừa nói vừa đứng lên, khẽ gật đầu chào Hạ Sanh và Dương Khai, sau đó thi triển thân pháp biến mất không thấy.

Rất nhanh, cũng chỉ còn lại có hai người Hạ Sanh và Dương Khai.

Hạ Sanh nhìn Dương Khai, cười híp mắt hỏi:

- Dương huynh định đi hướng nào?

- Bên này! Dương Khai đưa tay chỉ một hướng khác.

Hạ Sanh híp mắt lại, nói:

- Định đi sâu vào bên trong sao... Dương huynh phải cẩn thận một chút! Cao trưởng lão có nói, bên trong Thiên Yêu Sơn này, có rất nhiều tồn tại ngay cả nàng cũng không dám chọc!

- Ta sẽ lượng sức mà đi, cũng không tham công mạo hiểm!

Dương Khai mỉm cười.

- Như thế là tốt! Hạ Sanh gật gật đầu:

- Vậy... Hạ mỗ cáo từ trước, đợi lúc ra ngoài gặp lại!

Hạ Sanh nói dứt lời, nhẹ nhàng đứng dậy, bay đi vào một hướng. Nhìn theo hướng hắn đi kia, hẳn cũng muốn đi sâu vào bên trong Thiên Yêu Sơn. Chỉ có điều chọn phương hướng khác với Dương Khai mà thôi.

Rất nhanh, Hạ Sanh liền biến mất không thấy.

Lúc này Dương Khai mới chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn hướng bên trong Thiên Yêu Sơn, thấp giọng thì thầm:

- Là lúc nên buông tay chân ra, làm lớn một phen rồi!

Cùng lúc đó, dưới chân dãy núi Thiên Yêu, một đội ngũ mấy trăm người ào ào bay tới, dừng lại trên mảng đất trống dưới chân núi.

Đội ngũ này hiển nhiên là một chi quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bởi vì mặc dù là mấy trăm người ở cùng một chỗ, nhưng trận hình không loạn, hành động có thứ tự, mấy trăm người đứng ở nơi đó, lại yên lặng như tờ. Chỉ có khí thế trang nghiêm trang trọng lạnh lẽo quanh quẩn bốn phía, khí thế kia như một con rồng chiếm cứ trên đỉnh đầu chi đội ngũ này, nằm chờ xuất thế, làm cho mây gió trên bầu trời kia xao động...

Trong đội ngũ, có đại kỳ theo gió phất phới.

Mặt trái đại kỳ khắc rõ một đồ án mãnh hổ xuống núi trông rất sống động, răng nanh lộ ra hết, khí thế uy mãnh như muốn ra khỏi đại kỳ... khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Mặt chính đại kỳ rõ ràng là một chữ "Chu" cực lớn, rồng bay phượng múa, bút lực cứng cáp có lực.

Đây chính là đội quân hộ quốc của Thần Du Quốc, cũng là quân đội tinh nhuệ dưới trướng Chu Điển.

Giờ khắc này, Chu Điển cưỡi trên một đầu Cửu Ứng Quỳ Long Thú trắng như tuyết, cũng không có mặc áo giáp gì, chỉ dùng y phục của người thường, nhưng sát khí trên người hắn vẫn như cũ khiến người ta không rét mà run.

Chăm chú nhìn Thiên Yêu Sơn gần trong gang tấc, Chu Điển cười lạnh một tiếng:

- Thật là hoài niệm mà... Lần trước tới nơi này, đã là chuyện hơn hai ngàn năm trước, không nghĩ tới, cuộc đời này còn phải trở lại nơi này!

Hắn lầm bầm lầu bầu, quân sĩ dưới trướng không người nào dám ho một tiếng.

Một lát sau, bỗng nhiên Chu Điển quát to:

- Liêm Viêm, Ban Thanh, Vu Mạn, Viên Khánh!

Bốn người ứng tiếng bước ra khỏi hàng, đồng loạt ôm quyền nói:

- Có thuộc hạ!

Bốn người này bất ngờ tất cả đều có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh cường đại. Mà bốn người này, cũng chính là bốn viên đại tướng đắc lực dưới trướng Chu Điển, lần này phụng lệnh quân chủ tới Thiên Yêu Sơn bắt họa tinh, dĩ nhiên là Chu Điển mang theo bọn họ cùng đi.

Bốn người ba nam một nữ, trừ cường giả kêu Vu Mạn kia là một nữ nhân, còn lại ba người đều là nam nhân.

Trong đó Liêm Viêm một đầu tóc đỏ, dài đến thắt lưng, thoạt nhìn vô cùng hung dữ, mà xem từ ánh sáng đỏ mơ hồ nổi lên trên người hắn, dường như lực lượng thần hồn của người này còn có lực đặc biệt gì đó.

Ban Thanh người thấp nhỏ, thậm chí tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng năng lực ẩn mình ám sát của hắn, dù là người mạnh như Chu Điển như thế, nếu nhất thời không phòng bị chu toàn cũng có khả năng bị Ban Thanh tới gần bên người.

Vu Mạn thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, vóc người đẫy đà, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều phong vận thành thục nhìn một cái không sót gì, sóng mũi cao, bày ra độ cong duyên dáng, đôi môi đỏ mọng mê người, chọc người mơ mộng vô hạn, bộ ngực đầy đặn co giãn, cái mông tròn vểnh cao...

Người cuối cùng là Viên Khánh, cũng không biết tu luyện công pháp bí thuật gì, cả người hắn tạo cho người ta có cảm giác cực kỳ âm nhu... tướng mạo hắn cũng rất đẹp, thậm chí làm cho rất nhiều nữ nhân ở trước mặt hắn đều ảm đạm mất sáng...