Trong gió tuyết, Dương Khai đứng chờ 3 canh giờ, Lưu Viêm mới quay về.
Thấy nàng ra vẻ thần bí, Dương Khai không khỏi khơi dậy hứng thú, hỏi: - Ngươi qua đó làm gì?
Lưu Viêm không trả lời, mà quay sang bên cạnh nói: - Ra đi, không cần sợ!
Nơi mà nàng nhìn tới, lại trống rỗng.
Dương Khai ngạc nhiên, nhưng hắn biết Lưu Viêm sẽ không tới mức đùa giỡn với mình, cho nên tập trung quan sát chỗ đó kỹ càng.
Đáng tiếc vẫn không có thu hoạch, Lưu Viêm bất đắc dĩ nói: - Chủ nhân chờ chút, nó vẫn còn sợ hãi, ta đi nói với nó.
Nói rồi, Lưu Viêm ngồi xuống, mắt nhìn vào dưới lớp tuyết, thần niệm tuôn ra, đang trao đổi với ai đó.
Hồi lâu không có phản ứng, Lưu Viêm cũng có chút bực mình, sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: - Nếu ngươi không ra, ta liền hòa tan ngươi!
Dứt lời, chỗ tuyết bằng phẳng bỗng dâng lên một cục, có thứ gì đang trồi lên.
Dương Khai không khỏi mở to mắt quan sát, thầm kinh ngạc.
Không lâu sau, lớp tuyết bật ra, một vật bắn ra ngoài, hóa thành ánh sáng bay múa trên không.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng Dương Khai vẫn thấy được rõ ràng.
Đó là một mảnh bông tuyết to chừng bàn tay!
Chẳng qua, mảnh bông tuyết này hoàn toàn khác với bình thường, nó có linh tính nhất định, có thể tự suy nghĩ, không chỉ vậy, bên ngoài nó có những đường vân như ngọn lửa, không ngừng bốc cháy, làm không khí xung quanh vặn vẹo.
- Đây là... cái thứ gì? Mắt của Dương Khai sắp lọt ra, kinh ngạc hỏi.
Lưu Viêm nói: - Ta cũng không rõ, nhưng hẳn là gần giống bản thể của ta!
Nàng vừa nói, liền vẫy tay với bông tuyết, nó đang bay liền ngừng lại, bay tới trước mặt nàng, nhưng làm gì cũng không dám đến quá gần.
Dương Khai hứng thú quan sát mảnh bông tuyết này, phát hiện ở giữa có dấu tích mặt mũi, tuy rằng không rõ, nhưng đúng là tai mắt mũi miệng.
- Kỳ vật trời sinh? Dương Khai khẽ hô lên.
Bông tuyết này có thể là một loại kỳ vật sinh ra trong năm tháng dài lâu, ở trong hoàn cảnh đặc thù, trong thiên hạ này, có lẽ không ai biết nó là thứ tồn tại gì.
- Coi như vậy. Lưu Viêm gật đầu. - Nhưng nó coi như một loại lửa băng! Nếu không phải vậy, ta đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nghe vậy, Dương Khai liền hiểu được.
Bản thân Lưu Viêm là khí linh hóa hình, cắn nuốt các loại kỳ hỏa thiên địa, bản chất mảnh bông tuyết này coi như kỳ hỏa thiên địa. Cho nên Lưu Viêm mới có cảm ứng tự nhiên với nó...
Có điều là bên lạnh bên nóng, tương khắc lẫn nhau mà thôi, cho nên Tiểu Tuyết Hoa này không dám tới gần Lưu Viêm, hơn nữa rất sợ hãi nàng.
- Ngươi đem nó tới đây... để làm gì? Dương Khai kỳ quái hỏi.
Theo lý mà nói, Lưu Viêm hoàn toàn có thể cắn nuốt loại lửa băng này, tuy rằng đối phương là thuộc tính băng hàn, còn đã sinh ra linh trí, có tác dụng cực lớn đối với Đối Lưu Viêm.
Nhưng nàng lại không cắn nuốt, còn cố ý dẫn tới trước mặt Dương Khai, như vậy nói rõ Lưu Viêm không muốn dùng nó để tăng lên thực lực.
- Nó rất quen thuộc chỗ này, có thể giúp chúng ta tìm đồ! Lưu Viêm mỉm cười.
- Ý hay! Dương Khai nghe vậy, ánh mắt sáng ngời.
Lưu Viêm lại nhíu mày: - Tuy nhiên... thần trí của nó có hạn, muốn nói chuyện thì rất khó khăn, không biết có tác dụng gì không nữa.
- Cũng hay hơn là tìm kiếm lung tung. Dương Khai mỉm cười. - Về phần tác dụng, thử một lần thì biết.
Nói rồi, ánh mắt của hắn ôn hòa nhìn mảnh bông tuyết, nói: - Trong này có thứ gì tốt, dẫn ta đi tìm xem.
Tiểu Tuyết Hoa không động đậy, lơ lửng trên không.
Dương Khai lúng túng, nhìn Lưu Viêm: - Nó không hiểu được sao?
Lưu Viêm mỉm cười: - Nó chưa từng gặp người sống nào, làm sao nghe hiểu được tiếng người? Ta trao đổi với nó, cũng chỉ có thể dùng thần niệm mà thôi.
Nói xong, Lưu Viêm phát ra thần niệm, truyền cho Tiểu Tuyết Hoa.
Lần này, đối phương hiểu được, xoay một vòng trên không, liền bắn vụt về một hướng.
Dương Khai cùng Lưu Viêm nhìn nhau, lập tức đi theo sau.
Một lát sau, theo Tiểu Tuyết Hoa chỉ dẫn, Dương Khai cùng Lưu Viêm đến một sơn cốc, tới một mảnh tuyết phủ, Tiểu Tuyết Hoa ngừng lại, không ngừng xoay vòng trên đó.
- Hẳn là chỗ này có thứ tốt! Lưu Viêm nói.
- Xem thử thì biết. Dương Khai vừa nói đã ra tay, điều động nguyên lực, quét bay mảnh tuyết phủ.
Sau một nén nhang, chỗ này xuất hiện một hố lớn, Dương Khai chui vào tìm kiếm.
Qua một hồi, hắn mừng rỡ nhảy ra, trong tay có thêm một gốc lin thảo như khắc từ băng.
- Cũng được cũng được! Dương Khai giãn mặt ra, khen ngợi Tiểu Tuyết Hoa: - Thật là có chút tác dụng, đỡ hơn là ta mò mẫm tìm kiếm.
Tựa như nghe hiểu Dương Khai khen ngợi, Tiểu Tuyết Hoa lại bay vòng vòng quanh Dương Khai, sau đó đáp xuống vai hắn, mặt mũi mờ ảo toát ra vui vẻ.
Thấy thế, Dương Khai liền hiểu tư duy của đối phương quá đơn giản, dù sao sinh ra trong khu vực lạnh giá này, chưa bao giờ tiếp xúc với sinh linh khác, thế giới tinh thần của nó là một mảnh giấy trắng tinh, bằng không sao chỉ tùy tiện khen một tiếng mà nó lại vui vẻ đến vậy?
- Làm cho tốt, bằng không ta làm tan ngươi! Lưu Viêm đúng lúc đi ra diễn vai ác, sắc mặt lạnh lẽo, phát ra sát khí rõ ràng, làm cho Tiểu Tuyết Hoa sợ tới mức run lẩy bẩy, trốn ra sau lưng Dương Khai, ló một góc ra sợ sệt nhìn Lưu Viêm.
Dương Khai không khỏi trừng Lưu Viêm, người sau lại thè lưỡi, bốn mắt nhìn nhau, đều không cần phải nói.
Một lát sau, Dương Khai đảo mắt một vòng, nói: - Bảo nó dẫn ta đi tìm chỗ quý giá nhất ở đây, nếu trên đường có bảo bối gì, vậy đừng bỏ qua.
Lưu Viêm gật đầu, phát ra thần niệm chuyển đạt ý của Dương Khai.
Tiểu Tuyết Hoa nghe lệnh, liền phóng ra trước dẫn đường.
Có loại kỳ vật trời sinh này dẫn đường, Dương Khai thật bớt được nhiều sức, hắn không cần phải cố ý tìm kiếm gì, trong vùng đất tuyết này, phàm là thiên tài địa bảo gì đều không thoát khỏi Tiểu Tuyết Hoa tra xét, chỉ cần nó bay vài vòng quanh một chỗ, Dương Khai liền biết dưới lớp tuyết sẽ có thứ tốt.
Một đường đi tới, trong nhẫn không gian của Dương Khai có thêm rất nhiều linh thảo dị thảo thuộc tính băng, hơn nữa đều là cấp Đạo Nguyên, thậm chí còn có linh thảo cấp Đế.
Hoàn cảnh đặc thù của khu đông này tạo điều kiện phát triển lý tưởng, rất nhiều linh thảo diệu dược từ khi sinh ra vẫn không bị người phát hiện, đến giờ theo Tiểu Tuyết Hoa chỉ dẫn, bị Dương Khai cất vào túi.
Mặc kệ là loại linh thảo diệu dược nào, dược linh tối thiểu cũng hơn vạn năm!
Dương Khai thu hoạch cực lớn!
Một đường tiếp xúc với nhau, Tiểu Tuyết Hoa dần quen với Dương Khai, không còn sợ hãi như lúc đấu. Nó như đứa bé mới sinh, tràn đầy tò mò với sinh linh như Dương Khai, thỉnh thoảng bay múa vòng quanh hắn, dùng góc độ đặc thù quan sát Dương Khai.
Tuy nhiên... bởi vì trên đường đi, Lưu Viêm luôn đóng vai ác, thỉnh thoảng đi ra uy hiếp, Tiểu Tuyết Hoa tự nhiên kính sợ tránh xa nàng, chỗ Lưu Viêm đứng, nó không dám đến gần 10 trượng.
Như vậy, dẫn tới Dương Khai cùng Lưu Viêm phải cách xa nhau.
Tuy rằng thu hoạch không ít, nhưng làm Dương Khai thất vọng là hắn vẫn không thu được Kiếp Ách Nan Quả!
Mấy loại khó kiếm hơn Kiếp Ách Nan Quả, hắn cũng thu được mấy loại, nhưng thứ cần nhất lại không thấy bóng.
Hắn cũng biết chuyện này không gấp gáp được, đành phải chờ đến lúc mà thôi.
Mấy ngày sau, Dương Khai chợt dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng phía trước.
Ở trước mặt hắn là một hồ nước gợn sóng lăn tăn, diện tích rộng lớn đến mấy chục mẫu, xung quanh có núi cao bao bọc, phong cảnh tuyệt vời.
Làm hắn vô cùng kinh ngạc, là hồ nước này lại không có dấu hiệu đóng băng.
Tuyết dày đặc rơi xuống, vừa chạm mặt hồ liền tan ra, trong hồ như có lực lượng thần kỳ, khiến nó vĩnh viễn sẽ không vì lạnh giá mà đóng băng.
Mặt nước trong suốt, thậm chí Dương Khai còn thấy được những con cá kỳ lạ bơi qua bên dưới.
Nhưng nhìn những cá này có miệng đầy răng nhọn, rõ ràng không phải dễ chọc.
Đến chỗ này, Tiểu Tuyết Hoa không tiến tới nữa, không ngừng bay quanh Dương Khai, trong người nó truyền ra cảm xúc kỳ lạ.
Tiếp xúc đã lâu, Dương Khai cũng học được thông qua hành vi của nó mà suy đoán suy nghĩ, cho nên thấy nó như thế, Dương Khai liền suy ngẫm:
- Ngươi nói là, vật quý giá nhất ở ngay dưới đáy hồ?
Nói xong, Tiểu Tuyết Hoa liền bay lên bay xuống, giống như gật đầu.
Dương Khai xác định rõ, gật đầu: - Ta đi xem thử!
- Chủ nhân phải hết sức cẩn thận! Lưu Viêm quan tâm căn dặn.
Dương Khai gật đầu, nhảy lên phóng tới trước, đến bên trên hồ, quan sát một hồi, mới lao thẳng xuống hồ nước.
Võ giả như hắn, hoàn toàn không lo quần áo bị nước hồ làm ướt, chỉ cần vận chuyển nguyên lực hình thành phòng hộ ngoài người là có thể hành động tự do trong nước.
Uy thế Đạo Nguyên Cảnh tràn ra, cá xung quanh đều tán loạn.
Cá trong hồ nhìn thì dữ tợn, nhưng không có bao nhiêu thực lực, tự nhiên không dám tới gần.
Tiểu Tuyết Hoa không đi theo, cho nên Dương Khai không biết thứ quý giá nhất nằm ở chỗ nào, nhưng hướng vào trung tâm thì hẳn là đúng, cho nên hắn vừa tra xét hoàn cảnh xung quanh, vừa bơi vào giữa hồ.
Trên bờ, Lưu Viêm lẳng lặng nhìn, ánh mắt vẫn chú ý nhìn về phía Dương Khai, chỉ cần có chuyện gì là sẽ lập tức tiếp viện. Tiểu Tuyết Hoa thì bay cách nàng mười mấy trượng, mặt mũi mờ nhạt tràn đầy lo lắng, thỉnh thoảng còn không yên bay vòng vòng.