- Bắt đầu thôi.
Lăng Thái Hư trầm giọng nói, sau đó thôi thúc chân nguyên, tung một chưởng vào vách đá trước mặt.
Mộng Vô Nhai cũng tung chưởng vào một chỗ khác, chân nguyên dâng trào.
Chân nguyên của hai đại cao thủ Thần Du cảnh đỉnh phong trút ra như đại hồng thủy, nhất tề rót vào bên trong vách đá trước mặt.
Vách đá trông có vẻ bình thường đó lúc này dường như biến thành động không đáy, chân nguyên ào ạt trút vào, còn chưa kịp cuộn sóng thì đã biến mất tăm.
Dương Khai đứng bên cạnh quan sát, im lặng không lên tiếng, kỳ thực trong lòng hắn cũng đang cuồn cuộn sóng trào.
Vách đá này hẳn có ẩn chứa huyền cơ ghê gớm nào đó, bằng không đâu thể cổ quái như vậy được. Hơn nữa, vách đá này còn ở bên dưới Khốn Long Giản, biết đâu có chút liên quan gì đó với Khốn Long Giản.
Sau thời gian một chén trà, trên trán Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai đều đầm đìa mồ hôi. Họ vẫn ra sức đẩy chân nguyên ra, duy trì lâu đến vậy cũng ảnh hưởng không hề nhỏ đến họ.
- Lăng huynh, có phải huynh nhớ nhầm chỗ không vậy?
Mộng Vô Nhai nhíu mày hỏi.
- Chính là chỗ này.
Lăng Thái Hư quả quyết.
Lại thêm một lát nữa, vách đá đó cuối cùng cũng đã có phản ứng. Vốn đang yên ổn, nó đột nhiên tỏa ra một tầng gợn sóng đen ngòm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai thấy thế, liền gia tăng lượng chân nguyên.
Gợn sóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt, như ném đá không ngừng vào mặt hồ đang yên ả. Đến cuối cùng, những lớp sóng đó bỗng tuôn ra không ngừng, khiến vách đá trông kỳ quái vô cùng, ai nấy nhìn thấy cũng phải hoa mày chóng mặt.
Ánh mắt Mộng Vô Nhai sáng rỡ, kinh ngạc kêu lên:
- Quả nhiên là Hư Không Thông Đạo nối liền hai nơi. Lăng huynh, Tổ sư khai phái của Lăng Tiêu Các huynh đúng là phi phàm!
Lăng Thái Hư mỉm cười rồi rút tay về.
Mộng Vô Nhai cũng vội vàng lùi lại.
Hai người tuy đã dừng tay, nhưng biến hóa trên vách đá đó vẫn không hề ngưng nghỉ, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt. Lặng lẽ đợi thêm một lúc, tầng tầng lớp lớp gợn sóng đó chợt hóa thành thực thể và lan rộng ra, trên vách đá đột nhiên xuất hiện một cửa động tối đen.
Trông vào cửa động bỗng dưng xuất hiện này, Dương Khai cứ cảm giác như hồn phách sắp bị hút vào trong đó, không khỏi thấy choáng váng đầu óc.
Mộng Vô Nhai nhìn Dương Khai cười tít mắt, vỗ nhẹ lên vai hắn, quyến luyến cùng lời nói đầy ẩn ý:
- Tiểu Dương Khai, ngươi nhất định phải cố bảo trọng đấy!
Dương Khai bất giác nhíu mày, hôm nay biểu hiện của Mộng chưởng quầy hình như quá nồng nhiệt rồi.
- Những ngày ta không ở Lăng Tiêu Các, mong Mộng huynh để mắt đến Lăng Tiêu Các giúp ta.
Lăng Thái Hư căn dặn, sau đó dẫn theo Dương Khai xông vào hắc động phía trước.
Trước khi tiến vào trong, Dương Khai quay lại nhìn thì thấy Mộng Vô Nhai đang đứng giữa không trung cười tươi hơn hoa, ra sức vẫy tay với hắn, thân mật đến mức khó hiểu.
Đợi bóng dáng Lăng Thái Hư và Dương Khai hoàn toàn biến mất, hắc động trên vách đá đột nhiên tiêu tan, khôi phục lại trạng thái trước đó.
Đưa tay gạt mồ hôi trên trán, Mộng Vô Nhai đứng yên tại chỗ, mãi một hồi sau mới ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.
- Ha ha ha ha ha...
Tiếng cười kinh thiên động địa, quỷ thần kinh hãi, đánh thức vô số đệ tử Lăng Tiêu Các đang ngủ mơ, ai nấy cũng không khỏi rùng mình.
Ông trời thương tình, cuối cùng cũng hất cẳng tên tiểu tử thối đó đi thật xa, lần này sẽ không còn ai quấy nhiễu tâm tư của đồ đệ cưng nữa. Ừm, chỉ là không rõ bao giờ thì hắn mới có thể quay lại. Bất quá cũng phải mất một hay hai năm gì nhỉ? Thời gian dài đến vậy, nói không chừng độ đệ cưng của mình sẽ quên được nó thôi.
Mối bận tân này biến mất, việc tu luyện của đồ nhi mới nhanh hơn, đồ nhi có thể trưởng thành một cách vô tư lự được.
Nghĩ đến điều đắc ý, Mộng Vô Nhai lại tiếp tục cười một tràng dài.
Sau khi theo Lăng Thái Hư tiến vào hắc động, bốn bề toàn là một mảng hỗn độn, song trước sau chưa quá thời gian ba tức, Dương Khai liền thấy hoa cả mắt, và rồi cùng Sư công đặt chân đến một nơi lạ lẫm.
Lăng Thái Hư nhìn quanh rồi cấp tốc bay về một phía, một lúc sau, ông tìm đến một nơi ẩn nấp, thả Dương Khai xuống rồi nói:
- Hộ pháp giúp ta, ta cần phải hồi phục một lát.
Dương Khai gật đầu, trong bụng thầm ước chừng màn vật lộn vừa rồi cũng khiến Sư công chịu không đặng.
Lăng Thái Hư lấy đan dược ra uống, tĩnh tọa phải hơn hai canh giờ mới đứng dậy, không nói không rằng, nhấc Dương Khai lên bay về phía trước.
Có người ôm lấy bay đi hoàn toàn khác với mình tự bay. Một thân chân nguyên của Lăng Thái Hư bảo vệ Dương Khai, căn bản không cảm thấy chút ngăn trở do ngược chiều gió.
- Sư công, hắc động dưới Khốn Long Giản đó là sao vậy?
Dương Khai đầy nghi vấn.
- Là Tổ sư gia để lại đấy. Hư Không Thông Đạo nối liền hai đầu đất trời, nhờ vào nơi đó, có thể dễ dàng vượt thẳng từ Lăng Tiêu Các đến một nơi khác. Cụ thể như thế nào thì ta cũng không hiểu rõ lắm, dầu gì thì thực lực của ta cũng chẳng thấm vào đâu so với Tổ sư gia.
- Vậy chúng ta vừa vượt qua một khoảng cách bao xa?
Dương Khai hoang mang, hoàn toàn không ngờ được trên đời này lại có thứ kỳ diệu như Hư Không Thông Đạo này.
- Chắc là khoảng một vạn dặm.
Lăng Thái Hư bình thản.
Dương Khai hít sâu một hơi lương khí. Từ lúc Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai dồn chân nguyên vào vách đá cho đến lúc hai người rời đi, trước sau chỉ mới chưa đầy nửa canh giờ. Chỉ nửa canh giờ đã đi được vạn dặm, chuyện này thật quá sức tưởng tượng, không thể tin nổi.
Tố chất tâm lý của Dương Khai cũng có thể xem là rất khá. Trải qua đại biến, nhưng hắn chỉ kinh hãi trong chốc lát rồi hoàn hồn lại ngay.
- Con không hỏi ta muốn đưa con đến đâu à?
Lăng Thái Hư liếc nhìn hắn.
- Sư công muốn nói ắt sẽ tự cho con biết, dù sao người cũng sẽ không gây hại gì cho con.
- Con cũng nghĩ thoáng đấy.
Lăng Thái Hư cười gượng gạo, ánh mắt trở nên sâu xa, ông chậm rãi nói:
- Nơi ta muốn đưa con đến, là một mảnh đất của sự giết chóc. Ở đó, giết người không cần bất cứ lý do hay cái cớ nào. Nơi đó, kẻ mạnh làm vua, đạo lý từ xưa cá lớn nuốt cá bé diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn. Con cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Dương Khai kinh ngạc:
- Đến đó để làm gì ạ?
- Tu luyện, để trở nên mạnh mẽ hơn, khám phá chân lý võ đạo!
Lăng Thái Hư hít sâu một hơi,
- Nếu con không muốn đi thì bây giờ ta có thể đưa con về.
- Đi chứ, dĩ nhiên là con muốn đi.
Dương Khai vừa nghe thấy tu luyện để trở nên mạnh mẽ hơn thì liền phấn chấn ngay. Khát vọng thực lực là điều mà mỗi võ giả luôn nung nấu. Chỉ có cách mạnh mẽ lên mới không bị kẻ khác ức hiếp, chỉ có mạnh mẽ lên mới có thể tiến xa hơn trên con đường võ đạo, mới có thể tiếp tục sống yên ổn.
- Kể cả từng giờ từng khắc đều gặp nguy hiểm về tính mạng, con cũng muốn đi?
Khóe miệng Lăng Thái Hư thoáng hiện nụ cười thanh thản.
- Đương nhiên là muốn ạ.
- Ha ha ha! Quả nhiên tính khí không giống Lão đại! Năm xưa lão phu cũng từng hỏi nó câu này, con đoán xem nó trả lời thế nào.
Dương Khai ngẫm nghĩ rồi bắt chước thần sắc và giọng điệu của Dương tứ gia, nét mặt thật thà:
- Con không muốn giết người, hay là con không đi nữa vậy!
Lăng Thái Hư sững sờ, kinh ngạc phá lên cười:
- Không sai một chữ! Người ta nói không ai hiểu con bằng cha, xem ra nói ngược lại cũng không khác gì.
Không muốn giết người, rốt cuộc lại bị người hãm hại! Người của Dương gia quá bạc tình, kẻ nào kẻ nấy cũng đều như sài lang hổ báo, không mạnh lên thì có trở về Dương gia cũng chỉ bị kẻ khác hạ nhục!
Lúc này đây khí tức toàn thân Dương Khai hung bạo khát máu, nếu không có đủ sức mạnh để bảo vệ chính mình và người thân, sau này bị ức hiếp sẽ không có sức phản kháng. Chỉ sợ hắn sẽ bị khí tức đó ảnh hưởng đến bản tính.
So với việc sau này rơi vào ma đạo, trở thành kẻ thù chung của thế nhân, chi bằng bây giờ hãy buông tay đánh cược một lần! Lão đại ơi là Lão đại, con chớ có trách lão phu nhẫn tâm, chưa nói gì với con đã đưa nó đi. Thật tình với tính khí của con, e là sẽ không đồng ý.
- Sư công, vậy rốt cuộc chúng ta sắp đến nơi nào vậy?
Dương Khai vừa cười vừa hỏi.
- Không phải chúng ta, mà chỉ mình con thôi, ta chỉ phụ trách việc đưa con đến đấy thôi. Có lẽ con cũng đã nghe qua nơi đó rồi, U Minh Sơn!
Nụ cười trên mặt Dương Khai lập tức cứng ngắc, da mặt bất giác co giật, hắn sững sờ một lúc lâu mới ngập ngừng nói:
- Sư công, đừng bảo U Minh Sơn mà người nói là U Minh Sơn đó chứ?
- Chính là nó!
Da mặt Dương Khai càng co giật dữ dội.
U Minh Sơn, gần như nổi tiếng cả thiên hạ, hung danh càng nức tiếng hơn, bởi vì nó vốn là cấm địa, cấm địa đối với mọi võ giả. Bước vào đó chỉ có nước chết, từ xưa đến nay chưa có ai có thể sống sót trở ra từ cấm địa cả.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là tin đồn phóng đại mức độ đáng sợ của U Minh Sơn của thế gian. Nhưng không thể phủ nhận rằng, U Minh Sơn quả thực đầy rẫy nguy hiểm, nguy hiểm hơn gấp mười mấy lần dãy núi Hắc Phong Sơn bên cạnh Lăng Tiêu Các.
Núi Hắc Phong Sơn, một võ giả Chân Nguyên cảnh thông thường có thể đi lại suôn sẻ, trừ phi đen đủi gặp phải yêu thú hung hãn. Nhưng còn U Minh Sơn, thì đến cao thủ Thần Du cảnh vào đó cũng khó giữ mạng, sự khác biệt giữa hai bên phải nói là rất lớn.
Chính vì U Minh Sơn nguy hiểm đến thế nên mới bị gọi là cấm địa, và cấm địa như nơi đó, cả vương triều đại Hán này cũng chỉ có một.
Nhưng thiên hạ rất rộng lớn, vẫn còn nhiều nơi giống cấm địa U Minh Sơn. Dương Khai đã từng nghe nói, ở Thiên Lang Quốc tiếp giáp Đại Hán có một cấm địa tên là Phế Thổ, đáng sợ vô cùng, có lẽ cũng không kém U Minh Sơn là bao, thậm chí còn hơn.
Bên trong cấm địa, hung thú kỳ dị đâu đâu cũng có, trong rừng cây còn ẩn chứa nhiều nguy hiểm hơn nữa, đi đến đâu đều là tìm đường chết.
Nhưng Dương Khai phỏng chừng Lăng Thái Hư cũng đã có dự định của mình, tuy sắc mặt có chút thay đổi nhưng cũng không đến mức thất thố.
Quả nhiên, hình như Lăng Thái Hư đang quan sát phản ứng của hắn, một lúc sau ông mới tỏ vẻ hài lòng:
- Chúng ta không đi sâu vào trong U Minh Sơn, mà chỉ vào khoảng năm trăm dặm thôi, ở đó có một nơi rất đặc biệt, thích hợp cho võ giả như con tu luyện.
- Là nơi thế nào vậy ạ?
Dương Khai truy vấn.
- Không nói rõ ra được, một nơi rất kỳ quái. Năm xưa lão phu cũng từng được sư phụ đưa đến đó tu luyện, nên nắm rõ về nơi đó. Hồi trước ta vốn định đưa cha con đến đấy, nhưng nó lại từ chối, giờ thì đến lượt con.
- Không ít người biết đến sự tồn tại của nơi đó, hiện giờ thời cơ sắp đến, chỉ e đã có nhiều người đã đến đó trước rồi. Chúng ta có giành được chỗ hay không thì rất khó nói. Nếu có thể thuận lợi vào trong, con phải nhớ kỹ điều này, những ai xuất hiện ở đó đều là kẻ địch! Tuyệt đối không được tin tưởng ai hết.
- Con biết.
- Con không biết đâu.
Lăng Thái Hư chậm rãi lắc đầu, ngữ khí thêm phần nặng nề,
- Điểm đặc biệt của nơi này chính là tạo ra cục diện khắp nơi toàn là địch. Nói thế này đi, ở đó, nguyên khí và tinh huyết toàn thân của người bị giết sẽ ngưng tụ thành một viên huyết châu, bất cứ ai cũng có thể hấp thụ lọai huyết châu này để tăng cường thực lực cho riêng mình.
- Sao cơ?
Sắc mặt Dương Khai đột nhiên thay đổi.