Tiểu Huyền Giới, không biết đã bao lâu sau, Dương Khai từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, những cảnh tượng liền hiện ra trong đầu.
Dương Khai cả kinh, lập tức ngồi dậy, cau mày cảm thụ tình huống trong cơ thể mình.
Làm hắn ngớ người, là ma khí khiến hắn bực bội không thôi, lúc này lại không còn sót lại, không có một chút nào.
Ngược lại ở chỗ bụng có cảm giác đau đớn không rõ, đau đớn như lửa đốt, lại như bị đóng băng, cực kỳ cổ quái.
Hắn vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy ở bụng có hoa văn hai màu vàng bạc, như dấu ấn in lên thịt mình.
- Đây là thứ gì? Dương Khai không hiểu, nhìn vào dấu ấn.
Ý thức của hắn vừa chìm vào đó, trước mắt tối sầm, cả thế giới như chìm vào bóng tối, bên trong bóng tối vô biên có khí tức cuồng bạo đang gào thét, muốn giãy khỏi xiềng xích chạy ra.
Dương Khai kinh hãi, cắn lưỡi, đau đớn phát ra, làm đầu óc của hắn tỉnh táo.
Lại nhìn ra, làm gì có bóng tối vô biên? Những gì đã thấy chỉ là hư ảo.
- Phong ấn? Hắn nhướng mày, toát ra bất ngờ khiếp sợ.
Đến lúc này, hắn đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Dấu ấn hai màu vàng bạc trên bụng mình, rõ ràng là một loại phong ấn cực kỳ cao thâm, tất cả ma khí cùng ma niệm đều bị phong ấn trấn áp trên bụng, không chảy ra một chút nào.
- Trên đời này có chuyện như thế? Hắn kinh hô, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Ma khí đậm đặc cỡ nào, ma niệm hung tàn ra sao, hắn đã tự mình cảm nhận.
Với thực lực của hắn, bị ma khí quấn thân, ma niệm khống chế, có thể chiến đấu đẫm máu với ba vị Đế Tôn nhất tầng cảnh, đủ thấy mạnh mẽ thế nào.
Nhưng bây giờ, chỉ một đạo phong ấn tự nhiên sinh ra đã trấn áp tất cả, nếu không phải mình cố ý quan sát, không thể phát hiện ra ma khí cùng ma niệm trong người, vậy thì phong ấn này huyền diệu mạnh mẽ đến mức nào?
Nghĩ vậy, Dương Khai lập tức quay sang nhìn cây hai màu vàng bạc.
Lập tức, hắn ngẩn người.
Cây hai màu vàng bạc vốn trưởng thành khỏe mạnh, lúc này như thiếu dinh dưỡng, lá khô vàng, rũ xuống, ánh sáng hai màu vàng bạc cũng biến mất hết.
Tựa như tổn thương nguyên khí!
Phong ấn này, rõ ràng là lực lượng huyền diệu hình thành trong cây, cho nên bị rút đi lực lượng, cây hai màu mới biến thành như thế.
Cây hai màu vàng bạc tồn tại trong vườn thuốc, chỉ mới một năm mà thôi.
Nhưng mà vườn thuốc Tiểu Huyền Giới lại sinh ra vô số Trọng Thổ, 5 viên Địa Mạch Châu, cực kỳ thích hợp cho linh thảo diệu dược sinh trưởng.
Sống ta vườn thuốc một năm, cơ bản ngang với trăm năm bên ngoài!
Tinh hoa trăm năm của cây hai màu vàng bạc bị Dương Khai hút sạch, hình thành phong ấn tự nhiên, trấn áp ma niệm ma khí thượng cổ, cho nên mới như thế.
Nghĩ vậy, trong lòng Dương Khai chấn động, liền mừng rỡ.
Nếu hắn đoán không sai, sau này hắn sẽ không cần sợ bị ma niệm ăn mòn.
Tuy rằng không biết phong ấn chỗ bụng có thể duy trì bao lâu, nhưng chỉ cần cho cây vàng bạc một năm, nó sẽ sinh ra lực lượng thần bí, đến lúc đó dù cho phong ấn lỏng ra, Dương Khai cũng có thể mượn lực lượng cây vàng bạc tiếp tục trấn áp.
Hắn thật tò mò, rốt cuộc là loại dị thụ thượng cổ gì, có lực lượng mạnh mẽ như thế.
Nghĩ vậy, hắn đưa tay hút lấy.
Tiếp theo, ánh sáng lóe lên, pháp thân cùng Hoa Thanh Ti xuất hiện.
- Mối họa đã giải?
Pháp thân nhìn Dương Khai, không cảm nhận được ma khí trên người hắn, không khỏi kỳ quái.
Dương Khai gật đầu, thần niệm vừa động, truyền tin tức sang pháp thân.
Thoáng trầm ngâm, pháp thân liền hiểu hết, gật đầu: - Thì ra là thế!
Hắn cũng nhìn về cây hai màu vàng bạc, ánh mắt bắn ra tia sáng.
- Tiểu... Tiểu huynh đệ, chào!
Hoa Thanh Ti cố gượng cười, biểu tình không được tự nhiên, Dương Khai oai hùng lúc trước để lại hình bóng khó xóa nhòa trong người nàng, tên họ Phó ngang với nàng bị một chưởng đánh chết, tuy rằng Dương Khai không lập tức giết nàng, nhưng hiện tại đang bị giam cầm, nàng không có cảm giác an toàn, trong khi nói, còn cố ý thể hiện phong tình, nói: - Trạng thái của cậu lúc nãy làm thiếp thân lo lắng chết được.
Dương Khai nhàn nhạt liếc nàng, không tỏ ý gì, nói: - Ta hỏi ngươi một vấn đề.
- Tiểu huynh đệ cứ hỏi.
Hoa Thanh Ti ngượng ngùng.
- Nhận ra loại cây này không? Dương Khai chỉ vào cây hai màu vàng bạc.
Theo hắn nghĩ, nếu như Hoa Thanh Ti xuất thân Tinh Thần Cung, thực lực lại không kém, vậy thì phải có kiến thức uyên bác, nói không chừng còn biết được.
Nhưng làm hắn thất vọng, là Hoa Thanh Ti nhìn dị thụ này, ánh mắt mờ mịt, hiển nhiên không nhận ra.
Ngược lại Bất Lão Thụ ở bên cạnh tỏa ra sinh khí kinh thiên, làm cho Hoa Thanh Ti nhìn nhiều lần, ánh mắt lóe lên dị sắc.
- Đó là Bất Lão Thụ! Dương Khai giải thích.
Cả người Hoa Thanh Ti chấn động, sắc mặt khiếp sợ, sau đó liền đại biến, bịt kín hai tai, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: - Ta không nghe ta không nghe ta không nghe ta không nghe...
Dương Khai ngạc nhiên, nhìn pháp thân: - Nữ nhân này điên rồi?
Pháp thân cười ha ha: - Biết càng nhiều, tình cảnh càng nguy hiểm! Cô ta rất thông minh.
- Ra là vậy! Dương Khai gật đầu, cười nhạo Hoa Thanh Ti: - Có nghe không, ngươi đã không thể có được tự do nữa.
- Tiểu tử thối! Hoa Thanh Ti bỗng nhiên giận dữ, cắn răng trừng Dương Khai: - Lão nương có đắc tội ngươi hay sao? Vì sao lại hành hạ ta như thế? Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc ngươi nguy hiểm thì là ai cứu ngươi một mạng! Là ta, nếu không phải ta ra tay ngăn cản kịp thời, ngươi đã sớm chết dưới tay tên khốn Phó Tư Thông, ngươi chẳng những không biết mang ơn, mà còn lấy oán trả ơn. Lão nương đúng là mù mắt, lại đi cứu ngươi, sớm biết vậy, còn không bằng để ngươi chết luôn đi, ít ra ta sẽ không phải chịu khổ bị nhốt!
Nàng bi phẫn muốn chết, đứng trên đạo đức chỉ trích Dương Khai một trận, lời lẽ hùng hồn.
Nói đến kích động, mặt đỏ hồng lên, ngực phập phòng mãnh liệt.
Dương Khai không nói gì, chỉ là hứng thú nhìn nàng, đợi nàng nói xong, mời chầm chậm lắc đầu:
- Lúc đó ngươi không ra tay, Phó Tư Thông cũng không thể làm ta bị thương, nếu hắn dám ra tay, sẽ chỉ tự chịu thiệt thòi.
Đối với chuyện này, Dương Khai tràn đầy lòng tin.
Tuy rằng lúc đó hắn không thể tự chủ, nhưng ma khí vô biên quấn quanh người làm sao dễ dàng phá bỏ? Nếu Phó Tư Thông thật sự ra tay, sẽ chỉ có bị ma khí cắn trả.
- Dù là vậy... ngươi cũng không thể phủ nhân ý muốn cứu ngươi của ta, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không thể đối đãi ta như vậy, nhốt ta trong này!
Hoa Thanh Ti cắn răng nói.
- Ngươi cứu ta chẳng lẽ không có ý riêng? Dương Khai cười hì hì nhìn nàng.
Hoa Thanh Ti buồn bực: - Ta với ngươi một không thù hai không oán, trước đây còn không biết ngươi, có ý riêng gì? Ngươi cho là ngươi thật đẹp trai kinh thiên động địa, lão nương nhìn trúng ngươi?
- Cô đến từ Tinh Thần Cung phải không? Dương Khai bỗng nhiên hỏi một câu không đầu đuôi.
- Không sai! Hoa Thanh Ti ngạo nghễ đáp, hung tợn uy hiếp: - Ta quả thật đến từ Tinh Thần Cung, thức thời mau thả ta ra, bằng không, nhưng nhất định gặp rắc rối bằng trời!
- Tuy rằng Hàn Lãnh không phải ta giết, nhưng lúc hắn chết, ta cũng ở tại trận. Dương Khai híp mắt nói.
- Ngươi đang nói gì, ta không hiểu. Hoa Thanh Ti nhìn ngó hắn, có vẻ chột dạ.
Dương Khai cười ha ha: - Phó Tư Thông xuất hiện ở Phong Lâm Thành, chính là tới điều tra nguyên nhân cái chết của Ninh Viễn Thành. Còn ngươi không phải vì Hàn Lãnh mà đến? Hắn bỗng nhiên buông ra hết, nhàn nhạt nói: - Ngoài ra, ta quả thật không hiểu được sao những cường giả các ngươi lại hạ địa vị, đi tới Phong Lâm Thành nho nhỏ này.
- Đi ngang qua, không được sao! Hoa Thanh Ti vẫn mạnh miệng.
- Cô quả thật tới vì cái chết của Hàn Lãnh?
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.
Nếu lúc trước hắn chỉ là đoán, như vậy bây giờ hắn hoàn toàn khẳng định, trong lúc hắn nói lời này, Hoa Thanh Ti có một tia dao động tâm tình cực nhỏ.
Nếu là bên ngoài, có lẽ Dương Khai không nhận ra, nhưng trong này là Tiểu Huyền Giới, bất kỳ động tĩnh gì cũng không qua khỏi thần niệm của hắn.
- Ngươi gạt ta? Hoa Thanh Ti ngẩn ra, tức điên hét lên.
- Một tên khí đồ bị chết, lại làm cô đi điều tra nguyên nhân, xem ra Hàn Lãnh không phải xuất thân bất phàm thì là thân mang bí mật gì? Dương Khai chợt hiểu, vuốt cằm lầm bầm, thực tế thần niệm của hắn chưa bao giờ rời khỏi người Hoa Thanh Ti. - Điều trước thì không thể, nghe nói Hàn Lãnh bị đệ tử Tinh Thần Cung các ngươi đuổi giết vô số lần, nếu thật sự có bối cảnh thì đã không bị đãi ngộ như thế. Vậy là điều sau?
- Lão nương liều mạng với ngươi! Hoa Thanh Ti bỗng nhiên hét lên, mạnh mẽ thúc đẩy nguyên lực, muốn tấn công Dương Khai.
Tuy rằng Dương Khai biểu hiện làm nàng kiêng kỵ, nhưng hiện tại Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, Hoa Thanh Ti tự cho rằng nhất định đối phó được.
Nhưng ý tưởng của nàng hiển nhiên quá ngây thơ.
Dương Khai chỉ bóp tay lại, pháp tắc thiên địa thay đổi, trực tiếp cố định Hoa Thanh Ti ở trên không trung, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng không làm được gì. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể nháy mắt ra dấu liên hồi với pháp thân.
Dương Khai cổ quái liếc pháp thân, nói:
- Ngươi không nói cho cô ta biết, ở trong thế giới này, vạn vật đều nghe theo ta?
- Cô ta không hỏi. Pháp thân cười ha ha.
- Cô ta nháy mắt ra hiệu cho ngươi là ý gì?
- Có thể là bảo ta cùng xông lên. Pháp thân tràn đầy vẻ vô tội.
- Nè, các ngươi nói chuyện náo nhiệt như vậy làm gì?
Hoa Thanh Ti cả kinh, quát ầm lên với pháp thân: - Tảng đá lớn, chẳng lẽ ngươi không muốn có được tự do? Bây giờ là thời cơ tuyệt hảo, còn không mau ra tay?
Pháp thân xòe tay với nàng, nói: - Không có năng lực, ngươi nén bi thương, cứ tự nhiên!
Hoa Thanh Ti bất đắc dĩ, xem xét thời thế, đành cắn môi hồng, ánh mắt gợn sóng, ra vẻ đáng thương nhìn Dương Khai, mềm giọng nói: - Tiểu huynh đệ, ta sai rồi, ngươi thả ta xuống đi!
Pháp thân cả kinh:
- Khí tiết của ngươi đâu?
- Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu. Hoa Thanh Ti tức giận trừng pháp thân, nghiến răng nói: - Phản đồ!
Pháp thân liền lúng túng.