- Thạch, thạch cự nhân? Hoa Thanh Ti nín thật lâu, mới khổ sở hộc ra mấy chữ. Một màn mà nàng nhìn thấy trước mắt quá mức không thể tưởng tượng nổi. Thân ảnh to lớn cao tới mười mấy tầng lầu, đường cong của vóc người có góc cạnh rõ ràng. Trên khuôn mặt ngỗ ngáo lại có một đôi mắt sáng không quá tương xứng, lóe ra hào quang thông tuệ. Giơ tay, vừa nhấc chân, tựa hồ đều có thể khiến cho thiên địa này trở nên sợ run. Phảng phất là núi cao Cự Ma thức tỉnh từ trong viễn cổ thần thoại, đưa cho Hoa Thanh Ti rung động khó có thể tưởng tượng.
- Thạch cự nhân sao? Ha ha, xưng hô như vậy cũng không sai.
Pháp thân cười nhẹ một chút, tuy rằng cố ý áp chế âm lượng, nhưng vẫn như cũ rung động như sấm.
- Ngươi là người sống ư? Ngươi có suy nghĩ của mình sao? Hoa Thanh Ti cũng không phải là người bình thường. Nàng xuất thân Tinh Thần Cung, đương nhiên tiếp xúc đến rất nhiều bí tân của ngoại giới không muốn người biết. Cho nên sau khi nàng trải qua sự thất thần cùng rung động ngắn ngủi, lập tức tỉnh hồn lại, kinh thanh đặt câu hỏi. Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nhớ không nổi trên đời này rốt cuộc có vật gì tương tự với sinh linh trước mắt này.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình chết rồi sao? Pháp thân chế nhạo nhìn Hoa Thanh Ti. Khuôn mặt của Hoa Thanh Ti đỏ lên, ngay sau đó dâng lên đại hỉ, hỏi ngược lại:
- Nói như vậy, ta còn sống hả? Đúng rồi, ngươi mới vừa nói hắn đưa ta đến địa phương này, đây là nơi nào? Pháp thân trầm mặc một chút, hí mắt hỏi lại:
- Ngươi xác định muốn biết sao? Hoa Thanh Ti cau mày, trong lòng không khỏi sinh ra một chút bất an. Bộ dáng giống như sau khi biết chỗ này là chỗ ra sao đối với nàng vô cùng bất lợi, nhưng lòng hiếu kỳ quấy phá, vẫn toát ra thần sắc khát vọng.
- Cũng được, nếu hắn không giết ngươi, đưa ngươi vào đây, vậy đã nói rõ ngươi sau này cũng đừng mơ tưởng rời đi nơi đây, nói cho ngươi biết cũng không sao!
Nghe pháp thân nói như vậy, Hoa Thanh Ti không khỏi tối sầm gương mặt tươi cười lại, lập tức sáng tỏ điều lo lắng của mình thành sự thật.
- Nơi này là Tiểu Huyền Giới! Không gian bên trong của Đế Bảo Huyền Giới Châu!
- Đế Bảo? Huyền Giới Châu? Hoa Thanh Ti thất thanh hét ầm ĩ. Trên gương mặt xinh đẹp thần sắc biến ảo, kinh hãi hỏi:
- Ý của ngươi là nói, nơi này là một giới tự thành sao? Là cùng một đẳng cấp tồn tại với Ngũ Sắc Bảo Tháp của Tinh Thần Cung ta sao?
- Không sai biệt lắm. Pháp thân gật đầu, dường như là đứng nói chuyện có chút quá mệt mỏi, đặt mông ngồi trên mặt đất, khoanh chân, nhìn Hoa Thanh Ti nói:
- Nhưng thật muốn so sánh ưu khuyết điểm có giữa Ngũ Sắc Bảo Tháp cùng Huyền Giới Châu, Ngũ Sắc Bảo Tháp của Tinh Thần Cung các ngươi có thể cho các đệ tử đi vào trong đó lịch lãm, cũng có nhiều chỗ huyền diệu. Nhưng Huyền Giới Châu không quá giống vậy. Bản thể của nó rất nhỏ, là một vị đại năng chi sĩ luyện hóa mà thành, có thể mang theo người. Ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu rõ chưa? Hoa Thanh Ti gật đầu cứng đờ. Nàng xuất thân Tinh Thần Cung, làm gì còn nghe không rõ trong lời nói của pháp thân còn có ý khác? Ngũ Sắc Bảo Tháp đối với Tinh Thần Cung mà nói, là báu vật lớn nhất, là gốc rể của cung môn! Bởi vì vô số đệ tử có thể đi tới bên trong lịch lãm tấn thăng, cảm ngộ pháp tắc thiên địa, hấp thu lực lượng pháp tắc tàn phá. Đây là Đế Bảo dõi mắt cả Tinh Giới cũng là đứng đầu nhất. Mà Huyền Giới Châu hiển nhiên là sự tồn tại có thể cùng so sánh với Ngũ Sắc Bảo Tháp. Nó mặc dù không cách nào khiến người ở trong đó lịch lãm thu được chỗ tốt, so với Ngũ Sắc Bảo Tháp dễ dàng sử dụng hơn! Đây là bảo vật vô giá! Hơn nữa người mang theo lại là một vị Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả! Mặc dù là cường giả Đế Tôn Cảnh bình thường, muốn thu được một kiện Đế Bảo cũng không dễ dàng gì. Đế Bảo cũng không phải muốn luyện chế thì có thể luyện chế được. Mỗi một kiện Đế Bảo sinh ra, đều cần vô số năm tháng tích lũy cùng tâm huyết của các cường giả rót vào. Đế Bảo có giá trị lớn, hơn xa bí bảo cấp Đạo Nguyên có thể so sánh được. Nhưng bây giờ, trên người của một vị Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả liền mang theo một kiện, hơn nữa còn là Đế Bảo tồn tại ngang hàng với Ngũ Sắc Bảo Tháp. Loại tin tức này nếu đồn đãi ra ngoài, chỉ sợ cả Tinh Giới cường giả đều phải sôi trào, đều sẽ đuổi theo giết Dương Khai đoạt bảo.
- Ta có thể làm như không nghe được bí mật này sao...? Khóe miệng của Hoa Thanh Ti co quắp không dứt. Giờ này nàng bị Dương Khai đưa vào bên trong Huyền Giới Châu, biết được bí tân như vậy, đổi lại là người nào cũng không thể để cho nàng rời đi. Nói cách khác, nàng sẽ bị Dương Khai nhốt ở chỗ này cả đời! Điều này làm cho Hoa Thanh Ti thấy may mắn mình không chết đồng thời cũng là áo não không thôi.
- Ha ha ha... Pháp thân cười ha hả:
- Từ một khắc ngươi bị đưa vào trở đi, vận mạng ngày sau của ngươi đã chú định rồi. Nói đến chỗ này, thanh âm của pháp thân bỗng nhiên dâng lên trầm thấp, nói:
- Hắn không giết ngươi, hiển nhiên là nghĩ tới ân cứu mạng của ngươi trước đó. Nhưng trạng huống tự thân của hắn thật không tốt, khả năng không cách nào khống chế mình giết chóc, cho nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này.
- Như vậy sao?
- Thật ra, ngươi cũng không phải không có cơ hội rời đi chỗ này.
- Cái gì? Hoa Thanh Ti nghe vậy vui mừng, vội hỏi.
- Chết... Hoặc là nguyện trung thành với bản thể, dâng lên thần hồn lạc ấn của mình! Gương mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Ti xinh đẹp biến đổi, nói:
- Không thể nào!
- Phàm tất cả đều có khả năng, cô nương làm gì nói ra lời cự tuyệt như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật nguyện ý ở chỗ này đợi cả đời sao? Pháp thân quát hỏi. Hoa Thanh Ti rơi vào trong trầm mặc, trên mặt một mảnh thần sắc vùng vẫy, bỗng nhiên, nàng lại mở miệng nói:
- Tiểu hỗn đản kia giờ này tự thân cũng khó bảo toàn, hay là chờ hắn vượt qua một kiếp này rồi nói sau. Pháp thân gật đầu, nói:
- Đích xác, chuyện này ngươi cần cùng bản thân hắn trao đổi mới được. Ta bất quá là đề nghị cho ngươi một ý kiến. Hoa Thanh Ti bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, hỏi:
- Đúng rồi, tại sao ngươi ở chỗ này? Nói tới đây, nàng giống như là nghĩ tới điều gì, phấn chấn hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi cũng bị hắn ném vào Tiểu Huyền Giới sao? Hắn có bức bách ngươi dâng lên thần hồn lạc ấn của mình không? Nàng giống là một bộ dáng bỗng nhiên trong gặp rủi ro tìm được người trong đồng đạo, đâu đâu cũng thấy cao hứng. Gương mặt của pháp thân mang thần sắc cổ quái, hí hư đáp:
- Ta đã bị hắn nhốt ngàn vạn năm...
- Tên cặn bã này! Hoa Thanh Ti nghiến chặt hàm răng, lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng, nghi ngờ nhìn pháp thân, hỏi:
- Hắn năm nay mới bây lớn a, ngàn vạn năm là sao? Pháp thân đưa ra ngón tay tráng kiện to lớn, gãi gãi gò má cứng rắn, rổn rảng nói:
- Không cần để ý những chi tiết đó. Hiện giờ hắn gặp nạn, ngươi hãy nhìn một chút, biết mấy người này chứ? Khi nói chuyện, pháp thân bỗng nhiên vung tay lên một cái. Chỗ bầu trời trung gian của hắn cùng Hoa Thanh Ti, bỗng nhiên dâng lên một tầng gợn sóng mắt thường có thể thấy được, giống như một mảnh mặt hồ. Ngay sau đó, một màn hình ảnh quỷ dị xuất hiện ở trên không trung. Hoa Thanh Ti định nhãn nhìn lại, lập tức ngạc nhiên nói:
- Đây là... Nàng phát hiện cảnh tượng mà không trung bày ra, bất ngờ là chỗ vị trí của Dương Khai. Thời khắc này Dương Khai vẫn như cũ bị một đoàn hắc khí nồng đậm bao phủ, chỉ có chỗ hai tròng mắt bắn ra tia sáng tà ác.
Mà cách không xa bên cạnh Dương Khai, tổng cộng có ba người làm thành thế tam giác, đoàn đoàn bao vây hắn. Ba người này, mỗi một người đều khí trầm như vực sâu, phong độ bất phàm. Một người bên trái là nam nhân trung niên, mặc áo gai chất phác, quần áo mặc dù không đẹp đẽ hào nhoáng nhưng rất chỉnh tề, hai tròng mắt như sấm dường như điện, ánh sao lóe lên. Một người bên phải là người thấp nhỏ, lão già hơi lớn tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng sắc mặt đỏ hồng, nhíu mi chăm chú nhìn Dương Khai, trên mặt mơ hồ có chút thần sắc kiêng kỵ. Một người ở giữa là một mỹ phụ đoan trang, khí chất lạnh như băng, gương mặt xinh đẹp sương lạnh. Một bộ quần dài màu ánh trăng, tăng thêm phong vận thành thục. Sau khi Hoa Thanh Ti bị Dương Khai ném vào Huyền Giới Châu, cũng không biết là khi nào, ba người này bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện, thế vây kín bao quanh lấy hắn. Ba người mỗi một người đều là Đế Tôn Cảnh cường giả, mỗi một người đều nghe danh xa gần trong Nam Vực, cũng là cường giả mà Dương Khai đã từng thấy qua.
- Là đại nhân của mấy thế lực! Hoa Thanh Ti liếc mắt nhìn, liền nhận ra thân phận của ba người.
- Nói nói nghe xem. Pháp thân ở một bên giục.
- Bên trái chính là Trần Văn Hạo Trần đại nhân của Thiên Vũ Thánh Địa, bên phải chính là Phong Minh Phong trưởng lão Vô Hoa Điện, người cuối cùng là Cao Tuyết Đình Cao đại nhân của Thanh Dương Thần Điện.
- Lại là bọn họ! Pháp thân hiểu rõ. Hơn một năm trước, ba người này đã từng tới Phong Lâm Thành, dò xét dấu vết Loan Phượng trong Ngọc Thanh Sơn. Sau đó theo Tiêu Vũ Dương của Tinh Thần Cung đang thi pháp, khoảng cách xa mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp, để cho Phong Lâm Thành võ giả đi vào trong đó lịch lãm. Dương Khai lúc đó dĩ nhiên là thấy qua phong thái thân ảnh của bọn họ. Dương Khai biết bọn họ, pháp thân đương nhiên cũng nghe nói qua.
Thời khắc này vừa nghe Hoa Thanh Ti báo ra thân phận của bọn họ, pháp thân không khỏi toát ra thần sắc lo lắng. Tình huống thời khắc của Dương Khai thoạt nhìn tuy rằng mạnh không thể đỡ, thực lực kinh người. Nhưng đối mặt ba người đều là Đế Tôn Cảnh, hơn nữa xuất thân bất phàm, bản thể chưa chắc là đối thủ. Huống chi, trạng thái hiện tại của Dương Khai kéo dài thời gian càng lâu càng khó làm. Một khi bị ba người này lôi kéo ở đây, làm không xong thật phải bị ma niệm ăn mòn tâm thần, trở thành ma nhân.
- Lần này được cứu rồi.
Hoa Thanh Ti lại không mảy may quan sát được pháp thân lo lắng, đại hỉ kêu một tiếng, nói chuyện, còn hướng pháp thân thét:
- Tảng đá lớn đầu, đợi sau khi ba vị đại nhân đó kiềm chế tiểu hỗn đản này, chúng ta có thể đi ra ngoài.
Pháp thân gật đầu không thôi, trên mặt thản nhiên không đổi sắc. Phía ngoài, đám người Trần Văn Hạo đứng yên bất động. Mấy người bọn họ sở dĩ đến chỗ này, dĩ nhiên là bởi vì duyên cớ trước đây có người truyền tống rời đi từ Phong Lâm Thành pháp trận, đi tới thông phong báo tin. Ba thế lực lớn nghe nói có Đại Ma thượng cổ phong ấn hư hại. Ma khí tinh thuần tiết ra ngoài.
Chung quanh Phong Lâm Thành sinh linh đồ thán, cũng không có hàm hồ, trực tiếp sai phái ra cường giả Đế Tôn Cảnh tới dò xét. Mà một năm trước đám ba người Trần Văn Hạo đã từng tới Phong Lâm Thành, dĩ nhiên là thành mục tiêu được chọn đầu, cũng không ai nhường ai gánh vác nhiệm vụ này. Ba người đều là ngựa không ngừng vó câu xuất phát từ tông môn của mình. Một đường vận dụng vô số pháp trận không gian, lấy thời gian ngắn nhất đi đến Phong Lâm Thành. Nhưng khi bọn họ tới Phong Lâm Thành, vừa lúc gặp ma khí lui tan, vào một khắc đám ma vật khôi phục thần trí. Ba người kinh nghi, tìm hiểu nguồn gốc, tìm đến ngọn nguồn, ở chỗ này ngăn chặn Dương Khai.
Thời khắc này, trong lòng ba người đều nghi hoặc không thôi. Phong Lâm Thành nho nhỏ đầu tiên là xuất hiện bóng dáng của Loan Phượng. Một năm sau, không ngờ có Đại Ma thượng cổ phong ấn xuất hiện, dường như thiên hạ đại sự đều sắp xảy ra ở chỗ này. Điều này khiến trong lòng bọn họ nảy sanh ra một loại cảm giác hoang đường. Dương Khai ở đối diện khiến bọn họ thấy không rõ dung mạo, cũng không biết rốt cuộc là người nào biến thành. Nhưng ma khí tinh thuần quấn quanh trên người hắn lại cho ba người một loại cảm giác áp bách cực lớn. Dường như ma khí đó đối với mình thân là Đế Tôn Cảnh cũng có uy hiếp trí mạng.