- Cái này cũng được hả?
Con ngươi nhảy rối loạn đầy đất, mỗi người đều há to miệng, thật lâu không thể khép lại. Gãy chi sống lại chuyện như vậy cũng chỉ nghe nói qua trong đồn đãi. Chỉ có vài loại linh thảo diệu dược quý hiếm trên đời đã tuyệt tích mới có thể có loại công hiệu nghịch thiên này. Mạnh như Đế Tôn Cảnh võ giả, cũng không có khả năng dựa vào thực lực của tự thân làm đến trình độ gãy chi sống lại. Nhưng trước mắt, lại có một màn như vậy xuất hiện trước mắt mọi người. Làm đến điểm này, chỉ bất quá là vị Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả mà thôi. Ai có thể không kinh ngạc? Ma vật mà mọi người đụng phải trước đấy có thực lực chênh lệch không đủ, tất cả đều là Đạo Nguyên Cảnh trở xuống, căn bản không phải đối thủ của bảy người hợp lực. Chúng vừa chạm vào liền bạo bể ra, cho nên không có người nào nhận ra ma khí vô biên này còn có hiệu quả kinh khủng như vậy đối với ma vật. Nhưng là ma nhân họ Trình có thể mượn ma khí, trong thời gian cực ngắn khiến cho cánh tay bị mất đi lần nữa mọc ra. Mọi người kinh ngạc rất nhiều, cũng âm thầm cảm thấy có chút khó giải quyết.
- Xem ra phải công kích chỗ yếu hại của bọn họ mới được, hoặc là trực tiếp đánh nát bọn họ.
Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói.
- Bổn tọa đảo muốn nhìn một chút ngươi có thể tránh thoát mấy lần?!
Người họ Phó đánh ra một kích không có kết quả, không khỏi có chút thẹn quá thành giận, cổ tay đảo một cái. Đoản mâu nọ lại lần nữa xuất hiện, hắn liều mạng rót nguyên lực vào bên trong. Đoản mâu hơi chao đảo một cái, nhưng lại một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám... Mỗi một cây đoản mâu thoạt nhìn đều không xê xích bao nhiêu, dường như tất cả đều là bí bảo cấp bậc Đạo Nguyên trung phẩm vậy. Cũng không biết là bản thân hắn nắm giữ thần thông hay là uy năng của bí bảo.
- Đi!
Trong miệng hắn chợt quát một tiếng, tám cây đoản mâu khẽ run lên, bỗng nhiên biến mất không thấy từ trong tầm mắt của mọi người. Ngay sau đó, thân hình hai vị thành chủ của Mộc Sâm Thành đung đưa mạnh. Cùng lúc đó, ngoài ra còn có một bóng người đánh ra từ bên cạnh. Hai tay lão ta kết ấn, lập tức ma khí đại thịnh, một cỗ lực lượng huyền diệu ngưng tụ trong bầu trời, trực tiếp bao trùm tới phía trước. Hưu hưu hưu... Từng tiếng động tĩnh xé hư không truyền ra. Trên người hai vị thành chủ của Mộc Sâm Thành tuôn ra từng mảng lớn sương màu đỏ tươi, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Chờ đến tám cây đoản mâu biến mất không thấy, lúc lần nữa quay trở về trên tay người họ Phó, sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm so với vừa rồi. Chỉ thấy phía trước, trên người hai vị thành chủ của Mộc Sâm Thành bị thương nghiêm trọng. Một người trong đó bị xuyên qua ngực phế. Chỗ trong ngực có một lỗ thủng lớn chừng nắm tay, gần như có thể từ đầu này thấy được một đầu kia, mơ hồ có thể thấy được nội tạng nhuyễn động trong cơ thể. Người còn lại đôi chân đứt đoạn, ngã xuống đất, giãy giụa muốn bò dậy. Nhưng mặc dù là họ bị thương kinh khủng như vậy, cũng vẫn không có hiệu quả trí mạng. Trong ma khí nhào lộn, một màn gãy chi sống lại như vừa rồi lần nữa xuất hiện.
Nhưng qua một hồi, hai vị Mộc Sâm Thành thành chủ lại lần nữa không bị thương chút nào hiện ra trước mắt mọi người. Mà giờ khắc này, trừ hai người bọn họ ra, còn có một bộ dáng khác nhìn như sự tồn tại của lão giả vậy.
- Khương Thái Sinh!
Đoàn Nguyên Sơn hừ lạnh một tiếng, căm thù đến tận xương tủy đối với tên đầu têu gây họa tạo thành nguy hiểm cho Phong Lâm Thành. Ma nhân lão giả nọ hiển nhiên chính là Khương gia lão tổ Khương Thái Sinh. Chỉ có điều lão ta giờ phút này cùng Dương Khai lần trước gặp được có chút không cùng một dạng. Lão ta đã hoàn toàn trở thành sự tồn tại như ma nhân, khí tức so với trước, cường đại không chỉ một bậc. Vừa rồi cũng chính là lão ta xuất thủ, thay hai vị thành chủ của Mộc Sâm Thành đỡ được không ít công kích. Nếu không với năng lực của người họ Phó, tối thiểu cũng phải chém rớt một người trong đó.
- Các ngươi mấy tên tạp toái này thành công chọc giận ta rồi. Ta muốn các ngươi phải trả giá thật lớn!
Người họ Phó gần như khí bạo, một bụng tức giận xông lên đầu, trong miệng kêu to, bỗng nhiên liều mạng thúc động dâng lên nguyên lực tự thân. Bàn tay mở ra, một bí thuật như quả cầu lửa hiện lên trên lòng bàn tay. Mà theo nguyên lực của hắn rót vào, nhiệt đột của hỏa cầu càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng sáng.
- Không được!
Thấy tình cảnh này, Đoàn Nguyên Sơn cả kinh thất sắc. Lực lượng trong cơ thể của mọi người vốn là tiêu hao to lớn, vừa rồi bị người họ Phó lấy một cái như vậy, càng có chút quần áo rách rưới. Thời khắc này thấy hắn lại muốn thi triển bí thuật gì đó hao phí lực lượng khổng lồ, Đoàn Nguyên Sơn đâu chịu cho phép. Hắn thi triển bí thuật ngược lại cũng không có gì, nhưng hôm nay nguyên lực của bảy người hợp nhất. Lực lượng bị tiêu hao do thi triển bí thuật cũng phải cần bảy người cùng chung cung cấp, hoàn toàn không bằng dựa vào Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận, an toàn lại dùng ít sức.
- Hắn điên rồi, nghe không vào lời nào nữa.
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Ti khẽ biến, quát ngọt một tiếng, hô:
- Không muốn đại trận hỏng mất thì nhanh uống Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan!
Sau khi nói xong, nàng lập tức lấy ra một viên linh đan mà Dương Khai vừa cho nàng, trực tiếp nhét vào trong miệng mình. Những người khác thấy vậy, cũng không chần chờ nữa, rối rít uống linh đan. Đây là lần đầu tiên Dương Khai uống loại linh đan này, chỉ cảm thấy sau khi linh đan vào bụng, trong bụng liền truyền đến một trận có cảm giác như lửa đốt. Cùng lúc đó, tinh huyết trân quý của mình bỗng nhiên bốc cháy lên một phần, thúc giục hóa dược hiệu, biến thành nguyên lực tinh thuần, rót vào kinh mạch trống không. Hắn không khỏi trước mắt sáng ngời, ý thức được loại linh đan này đúng là đồ tốt. Linh đan bổ sung nguyên lực, số lượng cũng không thiếu trong Tinh Giới, nhưng hẳn không có linh đan nào có hiệu quả tốt hơn cùng nhanh chóng so với Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan. Chẳng qua là sau khi uống nó vào cần tiêu hao một phần tinh huyết của mình, xem như một tác dụng phụ không lớn không nhỏ. Bình thường mà nói, tinh huyết tiêu hao, tự thân sẽ hư nhược. Chờ đến dược hiệu đi qua, mọi người khẳng định cũng sẽ hư nhược mấy phần. Thời khắc này, khóe miệng của người họ Phó dường như đánh mất lý trí cười lạnh dữ tợn. Quả cầu lửa nâng lên trên tay chói mắt giống như một cái mặt trời nhỏ vậy, nhiệt độ nóng rực khiến người ta rất không thích ứng. Tuy nhiên ma khí lại gần chỗ này không ngờ cũng bị đốt cháy sạch sẽ, trái lại là niềm vui ngoài ý muốn.
- Đi chết đi, đạp vỡ bọn chúng!
Người họ Phó giơ tay lên, vứt quả cầu lửa như mặt trời nhỏ ra ngoài. Cảm nhận được uy năng kinh khủng tích chứa trong hỏa cầu, đám người Đoàn Nguyên Sơn mặt mũi trắng bệch, không chút nghĩ ngợi trên tay kết ấn, quát lên:
- Phòng ngự!
Bị trận thế dẫn dắt, mọi người bận rộn phối hợp lại. Hư ảnh của Huyền Vũ bỗng nhiên rụt nhỏ đi rất nhiều, trên lưng rùa đột nhiên xuất hiện một sự tồn tại có bộ dáng như cái mai rùa, trên đó có hoa văn cùng đồ án ban bác phức tạp. Trong chớp nhoáng này, hư ảnh của Huyền Vũ gần như ngưng thành thật chất, khiến mọi người trốn ở trong đó bình sinh một cỗ cảm giác an toàn. Phía trước, ba tên ma nhân Khương Thái Sinh trong miệng lệ khiếu, truyền ra hàng loạt tâm tình bất an, dường như cũng ý thức được có chút đại họa rơi xuống đầu, càng rối rít hé miệng lớn, nuốt hút ma khí bốn phía. Chớp mắt một cái, chỗ ba người bọn họ, ma khí cũng biến thành càng thêm nồng đậm rất nhiều so với trước. Mặt trời nhỏ phủ xuống, rơi vào chỗ trung ương của ba tên ma nhân. Hào quang chói mắt toát ra, gần như mọi người đều vào giờ khắc này nhắm hai mắt lại, không cách nào nhìn thẳng thế cục phía trước.
Ầm... Cho đến lúc này, tiếng nổ tung đinh tai nhức óc mới truyền mạnh ra.
Thiên địa không ánh sáng, cát bay đá lăn, cuồng phong gào thét, mặt đất vù vù. Vốn là đường hầm sụp đổ, cơ hồ bị phá hủy hầu như không còn.
- Ha ha ha ha, cái này xem các ngươi có chết hay không?!
Người họ Phó vừa cười như điên, vừa lấy ra một viên Hóa Huyết Hoàn Nguyên đan nhét vào trong miệng nhai. Thần thái dữ tợn gần như điên. Tia sáng từ từ tản đi, trên mặt đất phía trước xuất hiện một cái hố lớn sâu mười mấy trượng, chung quanh tràn đầy ngọn lửa tán lạc vẫn chưa dập tắt. Bên trong hố lớn, ba đạo thân ảnh như ẩn như hiện. Tiếng cười điên cuồng của người họ Phó hơi ngừng, bất khả tư nghị nhìn phía trước, gương mặt không dám tin. Bên trong cái hố lớn, ma khí đã bị quét sạch không còn, cho nên có thể để cho người nhìn rõ ràng. Vốn dĩ ba tên ma nhân hẳn phải bị hủy diệt vô tung, thời khắc này tuy rằng vô cùng chật vật, đều là thân thể không hoàn toàn, nhưng tất cả cũng không chết đi. Ngược lại vẫn như cũ nuốt hút ma khí vọt tới từ bốn phía, muốn tu bổ tự thân. Tuy nhiên trên người của bọn họ, ngọn lửa thiêu đốt, ma khí vọt tới, không chờ đi vào bên trong cơ thể của bọn họ liền bị lực lượng nóng rực đốt cháy thành khói đen.
- Bọn họ không có cách nào lạo gãy chi sống lại, lúc này không động thủ thì còn đợi khi nào?
Đoàn Nguyên Sơn thấy tình hình vậy, ngạc nhiên quát to một tiếng, dẫn đầu tế ra bí bảo của mình, bất kể nguyên lực tiêu hao, công kích mãnh liệt qua bên phía kia. Những người khác thấy vậy, cũng không chút do dự thi triển bí thuật hoặc là thúc giục uy năng của bí bảo. Bên trong cái hố lớn, đám ba tên ma nhân Khương Thái Sinh rống to phốc đi ra. Họ mặc kệ ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trên người, vừa tránh né bí thuật cùng bí bảo của mọi người công kích, vừa nhanh chóng đến gần đến bên phía này, trong hai tròng mắt đen đỏ tràn đầy thần sắc điên cuồng.
- Bọn họ muốn theo chúng ta đồng quy vu tận? Nhanh ngăn lại bọn họ! Gương mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Ti biến đổi. Thân thể mềm mại xoay chuyển nhanh một cái, trong miệng khẽ kêu:
- Điệp Lộng Vũ!
Trong chớp nhoáng này, nàng dường như hóa thân thành một con bướm nhẹ nhàng múa lên, tinh linh mà xinh đẹp. Từng con bướm màu sắc sặc sỡ bỗng nhiên bắn ra từ trong cơ thể nàng, vung cánh nghênh đón phía trước, che phủ trời đất, nhiều chừng trên trăm con. Những con bướm sắc thái mê người đó sau khi đến gần thân thể của ma nhân, liền tản ra lực lượng dao động mãnh liệt, rối rít tự bạo ra. Mỗi một lần nổ tung đều không sai biệt lắm tương đương lực tự bạo của một vị Hư Vương tam tầng cảnh võ giả. Trên trăm con con bướm cùng chung vỡ toạt ra, tràng diện đồ sộ biết bao. Vốn là ba tên ma nhân bị thương không nhẹ, tình huống càng thêm chịu không nổi.
- Chém!
Một thanh trường đao trên tay của Tần Triêu Dương hóa thành một đạo cự mang kinh thiên, chém ra xuống dưới. Ma nhân họ Trình nhào tới ba trượng trước mọi người trực tiếp bị một kích này chém thành hai nửa, ngã xuống đất, rốt cục chết đi. Trang Bàn Đỗ Lập Thân cũng biết thời khắc này sống chết trước mắt, căn bản không dám tàng tư, thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, chặn lại Khương Thái Sinh cùng kia ma nhân họ Chu. Một thanh trường kiếm trên tay Dương Khai, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí cuồn cuộn không dứt, từ đầu đến cuối tương liên lẫn nhau, bắn chụm mà đi về phía ma nhân họ Chu, gần như đánh lão ta thành tổ ong vò vẽ.
- Long Hoàng nhanh!
Hai tay của Đoàn Nguyên Sơn tạo thành chữ thập, đẩy mạnh đi phía trước. Kèm theo một tiếng long ngâm cao vút, một đạo long ảnh sắp xuất hiện, biến thành một cây đạo thảo cuối cùng đè chết lạc đà. Chính giữa ngực của ma nhân họ Chu, phá nát thân thể vốn tàn phá của hắn thành mấy đoạn, rơi xuống từ bầu trời.
- Khương Thái Sinh đâu?
Tần Triêu Dương bỗng nhiên biến đổi thần sắc, trong miệng thấp giọng quát hỏi. Vào lúc mọi người nơi này hỗn loạn, hắn chợt phát hiện Khương Thái Sinh biến mất không thấy. Trong lòng mọi người hoảng hốt, vội vàng quay đầu chung quanh!
- Ở đây!
Dương Khai khẽ quát một tiếng, dựa vào trình độ trên lực lượng không gian, bén nhạy bắt được bóng dáng của Khương Thái Sinh. Trường kiếm trên tay run lên, bắn ra, hóa thành một đạo lưu quang. Phốc... Thân ảnh của Khương Thái Sinh quỷ dị hiển lộ ra, lại bị trường kiếm xuyên qua vị trí trái tim. Tuy nhiên khiến mọi người không vui mà ngược lại hoảng sợ chính là, Khương Thái Sinh không ngờ kinh hãi nhào tới gần. Mặc dù lão đã bị thương trí mạng, bên khóe miệng lại dâng lên một nụ cười lạnh lùng, ngay sau đó, trong cơ thể lão ta truyền ra dao động lực lượng vô cùng không an ổn.