Mấy tên hộ vệ của Tần gia sống sót sau tai nạn, từng người sợ tới mức mặt trắng bệch.
Dương Khai từ bên cạnh đi tới, thần niệm quét qua mỗi người một lượt, xác định bọn họ không có dấu hiệu bị ma khí ăn mòn, lúc này mới yên tâm.
Đưa mắt nhìn nơi trước kia vốn dĩ là vị trí của mật thất, thời khắc này lại xuất hiện một hố to sâu hơn mười mấy trượng, hiển nhiên là kiệt tác sau khi Khương Sở Hà tự nổ tạo thành.
- Đa tạ ơn đại nhân cứu mạng. Những hộ vệ sau khi kịp phản ứng trở lại, đều hướng về phía Dương Khai chắp tay nói lời cảm tạ.
Dương Khai phất tay một cái, cũng không lên tiếng, mà chuyển hướng về phía Tần Ngọc nói:
- Tần cô nương, ngươi theo ta đi gặp Đoàn thành chủ, báo cho thành chủ những tin tức đã thăm dò được.
Tần Ngọc không nói một lời, gật gật đầu.
Dương Khai phất tay một cái, liền đưa nàng áp sát bên cạnh mình, mang theo nàng bay ra ngoài.
Vừa rồi khi thi triển bí thuật, tuy rằng gắn kết thần niệm của hai người, khiến Dương Khai có được không ít tin tức hữu dụng từ việc dò xét của Tần Ngọc, nhưng dù sao cũng không tỉ mỉ bằng nàng nhìn thấy, cho nên nếu bẩm báo với Đoàn Nguyên Sơn, thì Tần Ngọc nói ra vẫn thích hợp hơn.
Trên đường, Dương Khai rót thần niệm vào truyền tin la bàn, xác nhận vị trí cụ thể của Đoàn Nguyên Sơn ở thời điểm hiện tại.
Không lâu sau, hai người liền thấy vị thành chủ Phong Lâm Thành đứng trên một chỗ ở tường thành.
- Dương huynh, làm phiền rồi! Đoàn Nguyên Sơn thời khắc này thần tình cũng không phải rất thoải mái, nhìn thấy Dương Khai và Tần Ngọc cùng đến, sau khi hướng về phía Dương Khai chắp tay chào hỏi liền đưa ánh mắt nhìn Tần Ngọc, nói:
- Nghe Dương huynh nói ngươi đã phát hiện được một vài điều?
Tần Ngọc gật đầu, nói:
- Vâng thưa thành chủ, nhờ có Dương đại nhân trước đó đã bắt sống một ma nhân, cho nên Ngọc nhi mới có thể thi triển sưu hồn đối với hắn, quả thật phát hiện một vài điều.
Đoàn Nguyên Sơn mắt sáng ngời, vội la lên:
- Nói đi!
Tần Ngọc lập tức nói ra toàn bộ những gì đã tìm hiểu được trong thức hải của Khương Sở Hà.
Sau khi nghe xong, Đoàn Nguyên Sơn sắc mặt không khỏi hơi tái nhợt, cả kinh nói:
- Nói như thế, trong hầm mỏ kia vẫn còn sót lại thân thể của Đại Ma thượng cổ?
Tần Ngọc lắc đầu:
- Điều này Ngọc nhi cũng không dám khẳng định, bởi vì hình ảnh trong thức hải của Khương Sở Hà không liên tục, vật cuối cùng bị phong ấn trong lòng đất sâu vạn trượng rốt cuộc là thứ gì, chúng ta cũng không biết. Nhưng xét từ tình huống này có thể thấy được, rất có khả năng thực sự có thân thể ma còn sót lại!
Nếu không có thân thể ma còn sót lại, cũng không đến mức sản sinh ra nhiều ma khí thượng cổ như vậy.
Nhưng thân thể ma kia đến những đại năng chi sĩ thượng cổ cũng không thể luyện hóa tiêu diệt hoàn toàn, với trình độ của võ giả Phong Lâm Thành, sao có thể làm được?
Hiện tại phong ấn bị phá, nếu không đưa thân thể ma kia rời đi, Phong Lâm Thành sớm muộn cũng sa vào địa ngục trần gian, nhưng cấp bậc thân thể ma như vậy, ai có thể rời nó đi? Ai dám động vào? Trừ khi 10 Đế Tôn đích thân tới chỗ này thì mới được.
Nghĩ tới đây, Đoàn Nguyên Sơn trong lòng sợ hãi, nhìn về phía Dương Khai nói:
- Dương huynh, ý của ngươi thế nào?
Dương Khai lắc đầu:
- Ta cũng không biết nữa!
- Thành chủ đại nhân... Tần Ngọc bỗng nhiên hô một tiếng. - Có lẽ, ta có biện pháp có thể trì hoãn một chút nguy cơ trước mắt.
- Sao? Đoàn Nguyên Sơn vui mừng, vội vàng nhìn Tần Ngọc nói:
- Biện pháp gì?
Tuy rằng Tần Ngọc chỉ có tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng Đoàn Nguyên Sơn thân là chủ Phong Lâm Thành, lại là người có thực lực mạnh nhất Phong Lâm Thành, nên cũng có chút hiểu biết về lai lịch của Tần Ngọc, biết tiểu nha đầu này không thể coi thường, nếu không phải thể chất bẩm sinh không tốt, thì e rằng cũng không chỉ là cá trong ao.
Thời khắc này nàng nói có biện pháp, vậy thì có thể là thực sự có biện pháp.
- Gia cố phong ấn kia một chút! Tần Ngọc nói:
- Trước đó ta đã chú ý quan sát một chút, phong ấn kia tuy rằng đã cách hiện tại vô số năm, nhưng không phải là không hề có tác dụng, chẳng qua là bởi vì người của Khương gia khai thác khoáng vật lung tung, dẫn tới một góc của phong ấn có chút hư hại thôi, chỉ cần có thể tu bổ góc kia, thì có thể khiến ma khí không tiết ra ngoài nữa. Như vậy, ma vật và ma khí bên ngoài trở thành cây không có rễ, nước không có nguồn, sớm muộn gì cũng đến ngày bị diệt trừ.
- Ngươi có thể khôi phục? Đoàn Nguyên Sơn kinh nghi đặt câu hỏi.
Tần Ngọc cũng không lập tức trả lời, mà chỉ nói:
- Có thể thử một lần!
- Nắm chắc mấy phần?
- Sáu phần!
Đoàn Nguyên Sơn rơi vào trong trầm mặc, dường như có chút do dự.
- Thành chủ đại nhân, tuy rằng ta chưa hoàn toàn nắm chắc có thể hồi phục lại phong ấn kia, nhưng nếu để mặc không quản, sợ rằng hư hại của phong ấn kia sẽ càng ngày càng lợi hại hơn. E là không đến mấy ngày sẽ có ma khí trào ra, đến lúc đó Phong Lâm Thành tuyệt đối không thể ngăn cản, cho nên bất kể như thế nào cũng phải tu sửa lại phong ấn kia!
Mắt đẹp của Tần Ngọc sáng quắc nhìn Đoàn Nguyên Sơn, làm thay đổi hình tượng yếu ớt của nàng trong mắt mọi người, khiến Dương Khai nhìn thấy không khỏi có chút kinh ngạc.
- Theo như lời ngươi thì chuyện này chỉ có thể làm như vậy? Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng hỏi.
Tần Ngọc gật gật đầu.
Đoàn Nguyên Sơn thở dài một tiếng nói:
- Dù là như thế, nhưng ta làm sao có thể bình yên đi đến khu vực bị phong ấn? Sao có thể chống đỡ được ăn mòn của vô số ma vật và mà khí kia? Bổn thành chủ mặc dù có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nhưng cũng không có tự tin ở trong khu vực ma khí trong thời gian dài, vạn nhất...
Dương Khai gật gật đầu, hiểu rõ điều này, nói:
- Ma khí kia có lực ăn mòn cực mạnh, Đạo Nguyên Cảnh bình thường không thể kiên trì ở trong đó đến nửa canh giờ, với khả năng của thành chủ đại nhân, một canh giờ cũng là cực hạn!
Hắn trước đây đơn độc xâm nhập ngoài thành, có thể nghiệm trực quan sâu sắc đối với ma khí nhất, cho nên trong chuyện này hắn có quyền phát ngôn.
- Huống chi, tu sửa trận pháp còn cần ngươi ra tay, với tu vi của ngươi đi vào trong ma khí kia... Dương Khai nghiêng đầu nhìn Tần Ngọc, cũng không nói hết câu.
Nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng.
Tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh, chỉ sợ là vừa rơi vào trong ma khí, liền bị ma hóa thành một phần tử ma nhân, ngàn lần không có may mắn thoát khỏi.
Tần Ngọc lại hé miệng cười, nói:
- Ta đã có đề nghị này, đương nhiên là có phương pháp đối phó.
- Phương pháp gì? Dương Khai và Đoàn Nguyên Sơn đều kinh nghi bất định nhìn về phía nàng.
- Mượn trận pháp! Tần Ngọc mỉm cười nói. Hành động một mình chắc chắn là không được, nhưng nếu có thể mượn lực trận pháp, liên kết lực lượng của mấy cường giả Đạo Nguyên Cảnh lại với nhau, có thể thoải mái đi lại trong ma khí!
- Kết trận? Dương Khai mắt sáng ngời.
Đoàn Nguyên Sơn như có điều suy nghĩ nhìn Tần Ngọc, cười ha hả nói:
- Đại điệt nữ, ngươi cũng đừng úp úp mở mở nữa, có trận pháp gì tốt, mau nói với Đoàn thúc, nếu thực sự có thể được, Đoạn thúc nhất định ghi nhớ công đầu của ngươi!
- Đoàn thúc thúc... Dương Khai nhìn Đoàn Nguyên Sơn với ánh mắt u tối.
Hắn chợt phát hiện vị Đoàn thành chủ này cũng la nhân vật vô cùng không biết xấu hổ! Theo bối phận của hắn, là luận giao ngang hàng với Tần Triêu Dương, Trần Triêu Dương là ông nội của Tần Ngọc, Đoàn Nguyên Sơn đương nhiên cũng là bậc ông của Tần Ngọc.
Hắn là xưng một tiếng thúc thúc và đại điệt nữ, không khác gì hạ bối phận của mình xuống một bậc, hôm nào gặp Tần Triêu Dương thì e là cũng phải đổi thành gọi là thúc thúc rồi.
- Không biết Đoàn thúc thúc đã từng nghe qua về Huyền Vũ Thất Tiệt Trận chưa? Tần Ngọc mỉm cười hỏi, mắt đẹp dịu dàng.
- Huyền Vũ Thất Tiệt Trận? Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy nhướng mày, rơi vào trong trầm tư.
Bỗng nhiên sắc mặt hắn đại biến, khẽ kêu lên:
- Là trận pháp bí truyền của Huyền Vũ Tông ở Đông Vực từ 20 ngàn năm trước?
Gương mặt của hắn biểu hiện không thể tưởng tượng nổi, con ngươi đều sắp nổ bắn ra ngoài, dường như Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này là một thứ gì đó rất kinh khủng.
Dương Khai ở bên cạnh nghe thấy cũng rất tò mò, cũng không khỏi nhìn về phía Tần Ngọc, muốn biết bí mật trong đó.
Tần Ngọc vỗ tay cười nói:
- Đoàn thúc thúc quả nhiên là người có kiến thức uyên bác, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này quả thật chính là trận pháp bí truyền của đại tông Huyền Vũ Tông ở Đông Vực hai vạn năm trước.
Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói:
- Nghe đồn Huyền Vũ Tông vì tên tông môn, nên đắc tội với thánh linh Huyền Vũ, Huyền Vũ giận dữ, tạo thành làn sóng vô biên từ Đông Hải đánh vào tổng đà Huyền Vũ Tông. Sau trận đánh, Huyền Vũ Tông trên dưới tử thương vô số. Nhưng sau trận chiến ấy, tông nội có kỳ tài bất thế mượn uy của Huyền Vũ, tìm hiểu bí thuật đại đạo, có được một pháp trận, gọi là Huyền Vũ Thất Tiệt Trận! Năm năm sau, Huyền Vũ lại lần nữa đột kích, Huyền Vũ Tông nhờ vào trận này, lực lượng ngang hàng với thánh linh Huyền Vũ, hơn nữa sau khi phải trả một cái giá nhất định đã đánh lui Huyền Vũ, khiến Huyền Vũ bị thương nặng.
Nói tới đây, Đoàn Nguyên Sơn hít sâu một hơi, gương mặt kinh sợ nói:
- Chuyện này mặc dù là chuyện của 20 ngàn năm trước, nhưng tông môn bị thánh linh để mắt tới mà vẫn bình yên vô sự thì lại không nhiều, vì vậy tên tuổi Huyền Vũ Tông lưu truyền rộng rãi, bổn thành chủ không biết mới là lạ.
- Là Đoàn thúc hiểu rộng biết nhiều. Tần Ngọc hé miệng cười duyên, nét mặt tươi như hoa.
Đoàn Nguyên Sơn cười khổ một tiếng nói:
- Ta có biết nhiều hơn nữa thì cũng không theo kịp ngươi.
Hai người, mỗi người nói một câu, Dương Khai ở cạnh nghe thấy đứng ngẩn người.
Thánh linh Huyền Vũ, đây chính là tồn tại cùng đẳng cấp với Chân Long thượng cổ và Thiên Phượng, chính là một trong những sinh linh cường đại nhất thế gian, trừ khi tồn tại như Chân Long Thiên Phượng ra tay, nếu không thì không ai có thể là đối thủ của nó.
Nhưng Huyền Vũ Tông lại chỉ dựa vào một bộ pháp trận, có thể đánh lui Huyền Vũ, có thể thấy được Huyền Vũ Thất Tiệt Trận uy lực như thế nào.
Nhưng Huyền Vũ Tông cũng xui xẻo, chỉ là bởi vì nguyên nhân cái tên của tông môn, đã bị thánh linh để mắt tới, đây chỉ có thể nói là do người sáng lập không quá chu toàn, dám lấy tên tông môn Huyền Vũ làm tên tông môn của mình.
- Huyền Vũ Tông kia giờ này ra sao? Dương Khai tò mò hỏi.
Đoàn Nguyên Sơn nhìn hắn kỳ quái một cái nói:
- Bị thánh linh để ý tới, còn có thể có kết quả gì? Nghe nói khi thánh linh Huyền Vũ đột kích lần thứ ba, mang theo một đám đồ tử đồ tôn, Huyền Vũ Tông mặc dù có đại trận xuất thế, nhưng sao có thể chặn lại tấn công của một đám thánh linh? Đương nhiên là bị hủy diệt.
- Thảm vậy sao! Dương Khai kinh hô một tiếng.
- Hừ, chỉ có thể nói là tự chuốc họa vào thân! Đoàn Nguyên Sơn lại không lưu tâm. - Đương nhiên sau đó, sẽ không có tông môn nào dám lấy tên thánh linh làm tên của tông môn mình nữa.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc, cười hắc hắc nói:
- Tông môn dù bị diệt, nhưng nghe nói có một vài đệ tử Huyền Vũ Tông may mắn chạy thoát, mang theo không ít bí thuật của Huyền Vũ Tông, trong đó bao gồm cả Huyền Vũ Thất Tiệt Trận!
Tần Ngọc nghe vậy, quở mắng:
- Đoàn thúc thúc việc gì phải nói móc người khác? Tổ tiên của ta chính là đệ tử của Huyền Vũ Tông, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận cũng là từ tổ tiên truyền xuống, nhưng lúc đó những thứ tổ tiên học được, cũng không phải là toàn bộ trận pháp. Khi Huyền Vũ Tông truyền thụ bộ pháp này cho các đệ tử, đều là truyền thụ cho mỗi người một phần, bảy người hợp thành trọn bộ, mỗi người chỉ phụ trách một phần mà thôi.