Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2045: Thương nghị




- Tông điện chủ và Liêm điện chủ? Dương Khai nghe vậy không khỏi ngẩn ra.

- Chính là hai vị phó điện chủ của Liệt Hỏa Điện, một người gọi là Tông Thanh, một người gọi là Liêm Vu Minh. Khang Tư Nhiên ở bên cạnh giải thích.

Dương Khai tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, rất nhanh đã xác định được hai vị cường giả Đạo Nguyên cảnh đang đứng cách đó không xa, thầm nghĩ hai người này chắc hẳn là Tông Thanh và Liêm Vu Minh.

Hai vị phó điện chủ của Liệt Hỏa Điện, đều có thực lực Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, mà hai người đứng dưới kia cũng như vậy, trên y phục cũng đều có dấu hiệu của Liệt Hỏa Điện, có lẽ là không sai.

Dương Khai bỗng nhớ lại, khi còn ở rèn luyện ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, đã từng gặp một người tên Tông TỬ Tấn tại Thăng Long Đàn, người đó có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, cũng xuất thân ở Liệt Hỏa Điện, từ đó xem ra, Tông Tử Tần và Tông Thanh rất có khả năng có quan hệ huyết thống, thậm chí có thể là cha con không biết chừng.

Một lát sau, dị tượng biến mất, cùng lúc đó, mùi hương kỳ lạ trong không khí cũng biến mất trong nháy mắt.

Đệ tử Liệt Hỏa Điện dẫn Khang Tư Nhiên và Dương Khai tới lúc này mới vẫy tay một cái, đưa hai người đáp xuống dưới, ôm quyền trước mặt hai vị cường giả Đạo Nguyên cảnh, nói:

- Hồi bẩm hai vị điện chủ, có hai người bị dị tượng của Nguyên Đỉnh Sơn thu hút tới.

Nghe hắn ta hồi báo,trong hai vị cường giả Đạo Nguyên cảnh, một người dẫn đầu thân hình cao lớn sau khi dùng thần niệm quét lên người Khang Tư Nhiên và Dương Khai, bèn thản nhiên nói: - Tới thì tới, dẫn họ sang một bên sắp xếp là được.

- Dạ. Đệ tự Liệt Hỏa Điện nọ đáp một tiếng, rồi dẫn hai người Dương Khai và Khang Tư Nhiên đi sang một bên, nói: - Hai ngươi đứng đợi ở đây, nếu có hành động, ta sẽ thông báo cho hai ngươi.

- Chờ một chút.

Dương Khai vội gọi hắn lại.

- Còn có chuyện gì? Đệ tử Liệt Hỏa Điện nọ trông dáng vẻ có chút thiếu kiên nhẫn.

Dương Khai toét miệng cười, xẹt tới, đưa tay nhét một ít nguyên tinh cho hắn, thấp giọng nói: - Là như vậy, ta muốn hỏi một chút, tình hình hiện tại là sao? Nếu tiện thì có thể giải thích cho ta một chút được không?

Tên đệ tử Liệt Hỏa Điện nọ cảm nhận một chút số lượng nguyên tinh mà Dương Khai không ngừng đưa tới trong tay áo, mới hài lòng cười, nói: - Còn có thể có tình huống gì, nói thật nhé, trong lòng Nguyên Đỉnh Sơn cũng không biết làm sao lại xuất hiện một cái động phủ của tiền nhân, nếu không phải dị tượng xuất hiện, chỉ e không ai biết tới. Ngươi xem. Hai vị điện chủ của chúng ta và rất nhiều đệ tử tinh anh trong điện đều chạy tới đây. Chính là nhằm vào động phủ của tiền nhân để lại.

- Động phủ của tiền nhân? Dương Khai giả bộ vô cùng kinh ngạc, hai con ngươi như muốn lồi ra, nói: - Đã phát hiện ra động phủ của tiền nhân, vậy Liệt Hỏa Điện các ngươi tại sao không một mình thăm dò, không nhữn không ngăn cản võ giả tới, trái lại còn dẫn bọn ta tới chỗ này, đây rốt cuộc là sao?

Đệ tử Liệt Hỏa Điện nọ nghe vậy, nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: - Nếu như có thể thăm dò một mình, ngươi cho rằng còn có chuyện cho người khác sao? Chỉ bất quá hai vị điện chủ đã thử qua, với sức mạnh của bọn họ căn bản không cách nào phá bỏ cấm chế của động phủ. Động phủ này hình như là của một vị cường giả Đế Tôn cảnh để lại, lực cấm chế cho dù đã trải qua vô số năm tháng, cũng vẫn mạnh mẽ vô cùng. Tất cả tinh anh của Liệt Hỏa Điện chúng ta tề tựu cũng không có cách nào với cái cấm chế đó, cho nên chỉ có thể mượn ngoại lực.

Nghe hắn nói vậy, Dương Khai lập tức tỏ vẻ đã hiểu: - Thì ra là vậy!

Một bên, Khang Tư Nhiên nhíu mày một cái, hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao hắn năm đó cũng đã từng âm thầm tra xét cái động phủ này, cảm giác cấm chế tuy rằng lợi hại nhưng cũng không tới mức làm khó được cả cường giả Đạo Nguyên cảnh chứ, bất quá hiện tại cũng không tiện mở miệng hỏi thăm.

- Theo như ý ngươi nói thì quý điện đang có ý nhờ sức mạnh của những người ngoài như chúng ta để phá cấm chế hả?

Dương Khai hỏi như có điều gì suy nghĩ.

- Điều này là đương nhiên, người đông sức lớn mà.

Dương Khai cười hăng hắc: - Mượn sức mạnh của người như ta, ta đương nhiên không có ý kiến, chỉ là không biết nếu thực sự phá giải được cấm chế, đồ trong đó sẽ phân chia như thế nào?

Đệ tử Liệt Hỏa Điện nghe vậy lắc đầu nói: - Điều này thì ta không biết, đây là việc mà hai vị điện chủ phải bận lòng. Thôi, lời kết tại đây, bằng hữu, ngươi chớ có nóng vội.

Dứt lời, người này lập tức rời khỏi, căn bản không cho Dương Khai cơ hội mở miệng hỏi tiếp.

Đợi sau khi người đi rồi, Dương Khai mới liếc Khang Tư Nhiên một cái, hai người không hẹn mà cùng đi về một phía, sắc mặt có chút khó coi.

- Thật không ngờ tới, sự việc sẽ biến thành thế này. Khang Tư Nhiên mày cau thành một nhúm. - Nếu sớm biết như vậy, chúng ta nên tới do thám sớm hơn, ai, nay dị tượng đã xuất hiện, chỉ e những người lân cận đều sẽ chạy tới.

- Tới sớm tới muộn có gì khác nhau đâu. Ngay cả hai vị cường giả Đạo Nguyên cảnh cũng không phá giải được cấm chế, với sức mạnh của chúng ta, chỉ e không làm gì được. Hiện nay cục diện tuy rằng không có hại, nhưng cũng chưa chắc là không có lợi.

- Dương huynh nói lời này là sao?

Khang Tư Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Khang chưởng quỹ năm trong tay tài nguyên mà những người khác đều không chuẩn bị, đó chính là lợi thế.

Khang Tư Nhiên nghe vậy, nghĩ một hồi, gật đầu nói: - Không sai, đồ trong tay ta giá trị không nhỏ đâu.

Thứ mà hai người nói tới, tất nhiên là bản đồ lộ tuyến trong động phủ, đồ mà hậu nhân của người làm cho Công Tôn Mộc năm đó đưa cho Khang Tư Nhiên, không những bao gồm vị trí cụ thể của động phủ, mà còn có cả bản đồ đường đi bên trong.

Có vật này trong tay, cho dù người vào trong có đông hơn nữa, Dương Khai và Khang Tư Nhiên cũng không sợ mất đi tiên cơ.

Hơn nữa, theo như tin tức lúc trước Dương Khai dò hỏi được thì người của Liệt Hỏa Điện chỉ biết trong lòng của Nguyên Đỉnh Sơn có một cái động phủ, còn về động phủ là của ai, bên trong có đồ gì, hầu như đều không rõ.

Nghĩ tới đây, Khang Tư Nhiên trong lòng quyết định, liếc nhìn Dương Khai, không vội vàng nóng nảy mà nhắm mắt xếp bằng, yên lặng chờ đợi.

Theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều võ giả bị dị tượng thu hút tới Nguyên Đỉnh Sơn, bất quá thực lực của đám võ giả này cao thấp lẫn lộn, Phản Hư cảnh một đống, Hư Vương cảnh thì chỉ có mười mấy người mà thôi.

Cộng thêm đám võ giả đã tới nơi này từ trước, nhân số cũng đã đạt tới ngưỡng bảy mươi người.

Hai ngày sau, hai vị cường giả Đạo Nguyên cảnh liếc nhìn nhau một cái, Tông Thanh nhẹ nhàng gật đầu nói: - Người cũng hòm hòm rồi, vậy thì bắt đầu đi.

Liêm Vu Minh cũng gật đầu nói: - Đêm dài lắm mộng, đến lúc ra tay rồi.

Dứt lời, hai người đồng loạt đứng lên.

Hai người vừa có động tác, đám võ giả hội tụ ở đây cũng rối rít mở mắt, nhìn chăm chú về phía bọn họ.

Tông Thanh hai mắt quét xuống dưới, mở miệng nói: - Các vị bằng hữu có lẽ đều bị dị tượng hấp dẫn mà tới, làm phiền các vị chờ đợi ở đây lâu như vậy, tại hạ là Tông Thanh, phó điện chủ của Liệt Hỏa Điện, chắc hẳn có không ít người nhận ra tại hạ.

- Đại danh của Tông phó điện chủ, những kẻ như ta đương nhiên biết, chỉ là Tông phó điện chủ, xin hỏi bọn ta hội tụ tại đây, rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng Nguyên Đỉnh Sơn rốt cuộc là có cái gì. Bên dưới lập tức có võ giả nôn nóng mở miệng hỏi.

Tông Thanh nghe vậy, khẽ mỉm cười nói: - Vị bằng hữu này hỏi rất hay, Tông mỗ cũng đang định giải thích với mọi người vấn đề này. Trong lòng Nguyên Đỉnh Sơn rốt cuộc có cái gì, Tông mỗ kỳ thực cũng không rõ lắm, chỉ biết trong đó có một cái động phủ của tiền nhân, hơn nữa, hình như còn là động phủ của cường giả Đế Tôn cảnh để lại!

- Động phủ của cường giả Đế Tôn cảnh?

- Vậy mà lại ở trong Nguyên Đỉnh Sơn?

- Nơi này trước đây là một mảnh đất hoang vu, ta đã mấy lần đi ngang qua đây, sao cũng không nghĩ tới phải đi dò xét một phen? Ai, thực là thiệt lớn quá.

Chỉ một thoáng, âm thanh tranh cãi ầm ĩ cả lên, có người vô cùng phiền não, có người lại hưng phấn vô cùng, cũng có người sắc mặt biến ảo.

Tông Thanh cười nói: - Động phủ này trước đó Liệt Hỏa Điện ta cũng đã từng do thám, tuy đã phá giải được hai tầng cấm chế, nhưng tầng cấm chế sau cùng lại không tài nào phá được, cho nên vẫn luôn không có người tiến vào. Do đó, cũng chỉ có thể mượn sức mạnh của các vị bằng hữu đây, một lát sau cùng với Liệt Hỏa Điện chúng ta đồng lòng ra sức, chỉ cần phá bỏ được tầng cấm chế sau cùng, thì có thể mở ra động phủ của tiền nhân này, tìm hiểu trong đó tột cùng là có cái gì!

- Thì ra hai tầng cấm chế trước đó đã bị phá bỏ rồi à. Khang Tư Nhiên lộ ra vẻ mặt có chút suy tư, hắn trước nay vẫn luôn hoài nghi, Liệt Hỏa Điện có hai vị cường giả Đạo Nguyên cảnh ra tay, tại sao còn không phá giải được cấm chế, nay xem ra, không phải không phá giải, mà là bị chặn lại ở tầng sau cùng.

Nghĩ như vậy liền có một chút thông suốt, sự do thám trước đây của hắn không hề sai, chỉ là với thực lực của hắn, không cách nào tìm hiểu được tới cấm chế ở tầng sâu.

Nếu không phải dị tượng lần này xuất hiện, chỉ dựa vào hắn và Dương Khai, cho dù có phá giải được hai tầng cấm chế trước, rồi cũng sẽ bị chặn lại ở cấm chế tầng thứ ba.

Nghĩ tới đây, Khang Tư Nhiên trong lòng có chút cân bằng lại.

- Động phủ của cường giả Đế Tôn cảnh, có thứ gì bên trong, trong lòng mọi người có lẽ đều đã có dự đoán, từ dị tượng lần này mà xét, Tông mỗ cũng dám đảm bảo là trong động phủ này tuyệt đối có đồ tốt, rất có khả năng là linh thảo diệu dược sắp trưởng thành.

Dị tượng rất rõ ràng, ánh cầu vồng ngũ sắc bắn ra, trong gợn sóng khuếch tán hương thơm dẫn dụ, dị tượng này bí bảo không thể dẫn tới, cũng chỉ có thể là do một số linh thảo diệu dược hiếm thấy sinh ra.

- Tông điện chủ, ta muốn hỏi một chút, nếu cấm chế bị phá giải, đồ trong đó phân chia thế nào? Liệt Hỏa Điện của ngươi có cường giả tọa trấn, nếu thực sự ra tay tranh đoạt, chúng ta còn chẳng có có hội đánh trả. Trong đám người, một âm thanh sắc nhọn bỗng cất lên, mơ hồ bất định, khiến người nghe không đoán được nơi phát ra âm thanh.

Lời này vừa nói ra, đám đông đều trầm mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tông Thanh, hiển nhiên mọi người đều rất quan tâm tới vấn đề này, cũng là điều tất cả mọi người đều băn khoăn.

Tông Thanh nghe vậy, cũng không có chút tức giận nào, mà mỉm cười nói:

- Sự băn khoăn của các vị, Tông mỗ có thể lý giải, nếu các vị thực sự có thể hợp lực phá giải cấm chế, vậy thì đồ tốt ở bên trong, ai lấy được thì là của người đó, Tông mỗ và Liêm huynh tuyệt đối sẽ không ra tay với bất kỳ ai trong mọi người.

Liêm Vu Minh vốn một mực đứng canh ở bên cạnh, thời khắc này cũng gật gật đầu.

- Tông phó điện chủ, lời nói không có bằng chứng, chỉ là một câu nói của ngươi, mọi người chúng ta làm sao mà tin được, đợi khi đó ngươi và Liêm phó điện chủ thật sự ra tay, chúng ta còn có thể phản kháng sao? Giọng nói sắc bén đó lại môt lần nữa vang lên.

Tông Thanh mỉm cười, ánh mắt quét qua đám đông một lượt, rất nhanh đã dừng lại trên người một nam tử có vóc dáng khô gầy, ánh mắt sâu và sắc nhìn hắn ta nói:

- Nếu như vị bằng hữu này không tin ta và Liêm huynh vậy thì ngươi có thể đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi.